THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

26. Loạn yêu trên sông và giao 02

26

Người gặp việc vui tinh thần thỏa mái, Nhan Trăn tài vận đại khai, đi trên đường như đang tắm mình trong gió xuân ấm áp.

Việc đầu tiên khi về trường không phải là gặp Nguyên Hoa, mà là đến tiệm cà phê đã hẹn trước vào sau giờ học, gặp khách hàng mới của cậu.

Dù sao cậu hiện tại đã là người có công việc đàng hoàng, hình tượng rất quan trọng, bởi vậy nên nay cậu mặc một bộ quần áo mới, cũng cố ý làm tóc một ít, cả người thoạt nhìn vô cùng có tinh thần.

Nghe Hồ Nhất Loát Nhi giới thiệu, hắn gặp người bạn này trên máy bay, là một yêu quái phú nhị đại, tuổi tác chưa được trăm tuổi, nhưng yêu lực rất mạnh, hai người vì hợp tính, không tới một ngày đã thân thiết.

Yêu nhị đại lớn lên ở nhân gian, gia cảnh giàu có, là một yêu quái diện mạo tuấn tú, nhưng chưa từng yêu đương bao giờ.

“Sao lại chưa từng?” Nhan Trăn truy hỏi.

“Có thể là vì, hắn quá anh tuấn cao lớn, trong nhà lại có tiền, khiến những người bên cạnh tự ti mặc cảm, thấy mình không xứng với hắn.”

Nhan Trăn: “…”

“Hắn còn nói, sau khi chuyện này thành công, hắn nguyện trả thêm tiền công.”

“Bao nhiêu?” Nhan Trăn cảm thấy lời này chỉ sợ không đơn giản, ba chữ ‘thêm tiền công’ gõ lên đầu cậu, khiến tâm tham tài của cậu trỗi dậy.

“Hắn đưa ngươi một tấm chi phiếu, điền bao nhiêu tùy ngươi.”

Nhan Trăn: “…”

Hắn hoài nghi Hồ Nhất Loát Nhi không phải tới Long Hổ sơn, mà là vào ổ đa cấp.

Trong lời bảo đảm của Hồ Nhất Loát Nhi, Nhan Trăn cuối cùng vẫn quyết định tới đây gặp vị khách hàng thần bí nọ. Ban đầu đối phương bảo muốn phái người tới đón cậu, nhưng cậu vẫn cần cảnh giác, bảo rằng mình có thể tự tới.

Cậu được nhân viên dẫn lên tầng, thấy chỗ đặt trước đã có người ngồi, cho rằng đối phương hẳn cũng rất gấp gáp muốn gặp cậu.

Khi thấy người, cậu mới phát hiện hắn hơi khác với tưởng tượng của cậu.

Không những không cao, còn có chút già, khách khí khom lưng, không giống ông chủ bán hàng đa cấp, càng không giống hỗn thế ma vương.

Nhan Trăn chần chờ, được khách hàng mời ngồi xuống, có chút câu nệ hỏi: “Xin hỏi… là ngài muốn…”

“A, không không không, cậu đừng hiểu lầm, là cậu chủ nhà chúng tôi.” Người bị Nhan Trăn nhận nhầm thành khách hàng từ từ nâng lên một cái lồng nhỏ tinh xảo, một cái lồng bình thường biến thành phong cách nghệ thuật Rococo (*), “Cậu chủ, Nhan tiên sinh đã đến.”

(*) Kiến trúc Rococolà một phong cách nghệ thuật vàthiết kế nội thấtcủaPhápthế kỷ 18( Đọc thêm trong link). Ảnh minh hoạ:

Nhan Trăn nhìn bé hamster béo ục bò ra từ cái cửa nạm ruby, hoài nghi mình nhận việc này là đúng hay sai đây.

Lại thấy người hầu lấy từ trong lồng ra chiếc ghế bành cỡ nhỏ có đệm nhung, nguyên một cái bàn, thậm chí cả một bộ đạo cụ uống trà.

Sau đó Nhan Trăn lại thấy toàn bộ quá trình người hầu dùng đầu ngón tay nắm bình trà nhỏ châm trà…

“Chào cậu, Nhan Trăn.” Thời điểm đang châm trà, hamster nhỏ giọng chào hỏi, lại nhỏ giọng nói với người bên cạnh. “Chú xuống trước đi.”

“Xin, xin chào.” Tuy rằng ảo tưởng bị đập nát, nhưng Nhan Trăn vẫn luôn thích động vật nhỏ, đối mặt với một bé đáng yêu như vậy, cậu không dám lớn giọng.

“Tôi tên Tiêu Đại Hải.” Hamster nhỏ rất phải phép nói rõ tình huống của mình, “Năm nay vừa vặn tròn một trăm tuổi, dù rất muốn yêu đương nhưng lại không tìm được đối tượng thích hợp….”

“Tiêu Đại Hải…” Nhan Trăn cứ nghĩ cái tên của Hồ Nhất Loát Nhi đã lạ lùng rồi, không nghĩ tới yêu quái bọn họ lại đặt tên tùy tiên như vậy, kinh ngạc không thôi. Cậu thấy chú chuột tinh này không tìm được đối tượng không phải là không có nguyên nhân, một bé hamster vậy mà cũng có thể thành tinh?

Hamster nhỏ thấy biểu cảm của cậu không đúng, nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có không có.” Nhan Trăn lắc đầu như trống bỏi. “Tôi chỉ đang nghĩ, may mà cậu không họ Bàn.”

“Ha ha ha ha ha ha, ” Tiêu Đại Hải nằm nhoài thành một đống trên ghế cười to, hai cái chân nhỏ vỗ vỗ lên bụng. “Cậu hài hước ghê.”

Nhan Trăn: “…”

Cậu lau mồ hôi, không dám tiếp thu lời khen này, chuyển đề tài về chuyện kết duyên: “Tại sao vẫn không gặp được người thích hợp?”

“Ai, nói ra thì rất dài.” Thân thể nho nhỏ của Tiêu Đại Hải vậy mà có thể thở ra một hơi thật dài. “Tuy rằng tôi mỗi ngày đều tỉnh lại trên chiếc giường một trăm mét vuông, mà bên người lại không có một người nào có thể làm tôi thấy ấm áp.”

Bốc phét quá đà rồi! Hiện giờ tiểu thuyết Mary Sue cũng không dám viết như thế! Nhưng Nhan Trăn không ngăn được tâm lý hùa theo của mình: “Cậu… sao không nói mỗi ngày đều từ cái giường năm trăm mét vuông tỉnh lại ấy?”

“A, giường năm trăm mét vuông không phải của tôi.” Tiêu Đại Hải vội vã giải thích, “Đó là giường của cha mẹ tôi, họ nói tôi còn nhỏ, chưa ngủ được trên cái giường như vậy.”

Nhan Trăn: “…”

Trời xanh ơi, rốt cuộc là thế giới này điên rồi, hay là cậu điên rồi?

Tiêu Đại Hải nâng chén trà, đặt trước miệng, chậm rãi nhấp một ngụm, vô cùng màu mè.

“Tôi có chút nghi hoặc…” Nhan Trăn cũng cấp tốc nhấp một ngụm trà để tỉnh táo lại, “Hamster không phải chỉ sống được một hai năm sao? Thật sự có thể tu luyện thành yêu quái?”

Tiêu Đại Hải bật cười, đáng yêu nói: “Đây không phải bản thể của tôi.”

Vậy mà còn không để bản thể ra gặp mặt, hành vi vô cùng khả nghi, Nhan Trăn bắt đầu lo lắng đây không phải một yêu quái tốt.

“Gia đình tôi vốn là giao long ở Nam Hải, mấy chục năm trước mới bắt đầu lên bờ sinh hoạt, cha mẹ tôi thấy ở nhân gian khá tốt nên bắt đầu buôn bán, hiện tại có chút tích góp.”

Nhan Trăn nghe vậy suýt nữa không kiềm chế được phun tào ra tiếng: Không không không, ngài thật quá khiêm tốn rồi ngủ trên cái giường năm trăm mét vuông mà còn bảo có chút tích góp?

“Bộ dạng con người của tôi tương đối cao, cười lên cũng không đáng yêu, nên tôi không thích. Có vị đạo trưởng giúp tôi tạo ra thân thể này, có thể chứa được hết yêu lực của tôi, còn khiến tôi thấy rất thoải mái, cho nên mỗi khi ra ngoài, tôi đều dùng hình tượng này gặp người khác.” Tiêu Đại Hải nói: “Có nhiều người thích ngoại hình của tôi, nhưng lại không thật lòng yêu tôi.”

Nhan Trăn bưng trà, nhất thời càng không có gì để nói.

Trên thế giới này không có hai chiếc lá cây hoàn toàn giống nhau, cũng sẽ không có cẩu độc thân hệ mẫu thai vô duyên vô cớ. (FA từ trong bụng mẹ ༎ຶ‿༎ຶ)

“Đơn này, tôi sẽ nhận.” Đắn đo suy nghĩ xong, Nhan Trăn vẫn thấy không thể vứt bỏ đống tiền này được. “Nhưng tôi có một điều kiện.”

Tiêu Đại Hải mừng rỡ, hai chân trước chụm lại: “Điều kiện gì tôi cũng làm được.”

Nhan Trăn làm như không thấy cái động tác đầy thiếu nữ của hắn, nắm tay để trên môi, hắng giọng: “Điều kiện thứ nhất, yêu đương không phải là vung lưới bắt cá, gặp con nào thì chọn con đó, cậu nhất định phải tìm một người mà cậu thực sự thích, có thể nguyện ý vì người đó mà cho đi, sau đó lấy được vật phẩm thiếp thân của người đó, tôi mới có thể kết duyên cho các cậu.”

Tiêu Đại Hải gật gật đầu: “Ừm, ừm.”

“Còn nữa, lần đầu tiên kết duyên không có nghĩa là các cậu có thể lập tức bên nhau, đó chỉ là cơ hội để cậu lại gần tiếp cận người đó. Đây là điều kiện thứ hai, cậu phải tự mình theo đuổi, đồng thời chọn thời cơ thích hợp thú nhận cậu là yêu quái, lưỡng tình tương duyệt, rồi tới tìm tôi tiến hành bước kết duyên chính thức.”

Tiêu Đại Hải giơ lên chân nhỏ: “Vậy tôi làm cách nào tìm được người mình yêu?”

Vấn đề này lần nữa quật ngã Nhan Trăn, cậu trầm tư chốc lát: “Duyên phận đến, dĩ nhiên sẽ gặp.”

Một câu trả lời qua loa như vậy, Tiêu Đại Hải lại không hỏi thêm nữa: “Được.”

Nhan Trăn: “…”

“Còn điều kiện nào không?” Tiêu Đại Hải nghiêm túc hỏi.

“Cái thứ…” Nhan Trăn nói, “Bắt đầu từ hôm nay, dùng hình dạng con người của cậu xuất hiện trước mặt người khác.”

Tiêu Đại Hải do dự.

Tựa hồ đấu tranh tư tưởng rất lâu, Tiêu Đại Hải mở miệng, còn có vài phần sầu khổ mong ngóng: “Nhất định phải vậy sao?”

Giọng điệu lúc này của hắn phối hợp với giọng nói vốn có, khiến Nhan Trăn hơi mềm lòng, nhưng cậu không thể dao động được, vì vậy kiên cường khẽ cắn môi: “Nhất định phải vậy.”

“Vậy cũng tốt.” Tiêu Đại Hải thâm trầm thở dài, sau đó duỗi cái chân nhỏ nhắn sờ sờ ngực, bộ dáng nghiêm túc đáng yêu làm run rẩy lòng người.

“Sao vậy?” Nhan Trăn không khỏi nhẹ giọng lại, “Trên người không thoải mái à?”

Tiêu Đại Hải vẫn cúi đầu, nói câu “không có gì”, sau đó Nhan Trăn nghe được một tiếng “xoẹt”, trên ngực Tiêu Đại Hải mở ra một cái khoá, chân hắn đang không ngừng kéo khoá xuống.

Một cái khoá…..

Nhan Trăn chấn kinh rồi!

Trong nháy mắt này, Nhan Trăn rốt cục cũng cảm nhận yêu lực được Hồ Nhất Loát Nhi khen ngợi lần đó. Đằng sau lớp áo ngoài, yêu lực bị ức chế toàn bộ phóng xuất, khiến Nhan Trăn mơ hồ có chút đầu váng mắt hoa, không nhịn được lui về sau hai bước.

Giao Long Giao Long, giao là sinh vật gần với Chân Long nhất trên thế giới này, uy thế có tám phần tương tự.

Nhan Trăn không tự chủ được kích động muốn quỳ xuống, cậu ổn định hai cái chân run rẩy của mình, trên trán đầy mồ hôi. Đây là bản năng sợ hãi của con người đối với hiện tượng siêu nhiên, Nhan Trăn nhận thấy Uông Dịch chỉ sợ cũng không lợi hại như vậy, quả nhiên quen bằng mắt thôi là chưa đủ.

Túi da hamster rơi trên mặt bàn, khói xanh trào ra chậm rãi ngưng tụ thành một thân hình cao lớn, yêu lực cũng được thu lại, cuối cùng hình thành một chàng trai cao trên mét chín, vóc người tuy rằng cao to, nhưng khuôn mặt vẫn hiện ra chút non nớt, thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín tuổi như Nhan Trăn.

Từ góc độ của Nhan Trăn nhìn lên, quả thực không khác gì người khổng lồ.

Tương phản này quá lớn, Nhan Trăn liếc nhìn chàng trai, lại nhìn túi da trên bàn kia, lần thứ hai không có gì để nói: “…”

“Tôi biết mà.” Tiêu Đại Hải nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu, lập tức che mặt, “Tôi biết mà! Không có ai thích bộ dạng này của tôi hết!”

“Không không không, không có không có không có.” Nhan Trăn lập tức giơ cánh tay Nhĩ Khang, “Dáng vẻ này của cậu rất tốt! Vô cùng tốt!”

**Cánh tay Nhĩ Khang quen thuộc

Tiêu Đại Hải từ trong khe hở lộ ra nửa con mắt: “Thật không?”

“Thật.” Nhan Trăn bày ra hai trăm phần trăm sự chân thành, “Tôi gạt cậu làm gì chứ?”

Cậu cũng không phải nói dối, bởi vì Tiêu Đại Hải xác thực dễ coi, ngũ quan phối hợp rất tốt, mày rậm mắt to, như em trai nhà hàng xóm.

Tiêu Đại Hải chậm rãi buông tay xuống, ngại ngùng cười cười: “Vậy thì tốt.”

Hắn cười lên rất đáng yêu, không giống đại yêu mà giống chú cún lớn hơn. Nhan Trăn không sợ hãi nữa, lau mồ hôi: “Cậu nên giữ hình dạng như vậy ra ngoài nhiều hơn.”

Tiêu Đại Hải làm hamster lâu rồi, khi biến thành người vẫn vô thức làm động tác của hamster. Hắn ngồi trên ghế, hai tay theo thói quen đặt trên bụng, sau đó nói: “Cái ghế tựa này cứng quá.”

Nhan Trăn không muốn nói gì nữa, cậu hận kẻ có tiền.

“Nếu chúng ta đã nói chuyện xong.” Giọng nói vốn có của Tiêu Đại Hải không đáng yêu như hamster, là giọng nam bình thường, “Vậy thì cậu nhận tiền cọc trước đi.”

Người hầu lúc trước không biết đã vào từ bao giờ, nâng một cái khay, cung kính đi tới trước mặt Nhan Trăn. Trên khay lót lụa đỏ, bên trên là một tấm thẻ ngân hàng.

“Trong này…” Nhan Trăn không vội vã lấy thẻ, thăm dò hỏi, “Có bao nhiêu tiền?”

“Hai mươi vạn.” Người hầu lập tức trả lời, “Sau khi chuyện thành công, thiếu gia còn có hậu tạ.”

Nhan Trăn: “…”

Tiêu Đại Hải thấy cả người cậu cứng nhắc, chớp mắt một cái hỏi: “Ít quá sao?”

“Không…” Nhan Trăn loạng choạng đứng dậy, “Tôi cảm thấy, mình, cần ra ngoài để bình tĩnh chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc