THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

44. Loạn yêu trên sông và giao 20

44

Kẻ đầu tiên ngã xuống là Ly Diễm, gương mặt kia nhìn ở khoảng cách gần càng khủng bố —— hai con mắt đã híp lại vẫn có thể nhìn thấy phần nhãn cầu lồi ra ngoài, vằn vện đầy tia máu, làn da nhăn nheo thành từng khe rãnh, sống mũi thật dài hếch lên, trên chóp mũi đen sưng lên từng cục từng cục —— nếu như giao đều như vậy, thế thì Nhan Trăn có thể hiểu được tại sao Tiêu Đại Hải lại không thích nguyên hình thật sự của mình.

Một cái đầu đã rộng tới hai mươi mấy mét, gần như có thể san bằng một bãi đậu xe đạp.

Mà hiện tại nó đang rơi tự do, càng ngày càng gần mặt đất

Ly Diễm thoạt nhìn cũng đang cố hết sức giảm tốc độ rơi, toàn bộ thân thể đều vặn vẹo, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít.

Nhan Trăn ngồi tại chỗ, khiếp sợ nhìn gương mặt to lớn đó, cậu có thể nghe thấy tiếng la của Nguyên Hoa ở phía sau, kêu cậu mau chạy đi. Không phải cậu không muốn động, mà là cậu không còn khí lực để động đậy nữa.

Thi triển pháp thuật tiêu hao quá nhiều năng lượng, còn dời nhiều người như vậy vào mái hiên, đối với một người thể năng kém cỏi như cậu mà nói, đã là cực hạn.

Hứa Bạch Thuật cách cậu gần nhất cũng lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, duỗi tay muốn kéo cậu, bị Nguyên Hoa ngăn lại, đẩy một cái.

“Nhan Trăn!”

Mắt thấy tốc độ Ly Diễm rơi xuống vẫn không giảm, Nhan Trăn lại không nhúc nhích được, tâm cậu không khỏi tuyệt vọng nghĩ: Trời ạ, lẽ nào đời này mình chỉ có thể sống đến mười chín tuổi?

“Nhan Trăn!” Nguyên Hoa bỗng nhiên lao tới, ôm lấy cậu ngã xuống đất lăn vòng.

Nền xi măng ẩm ướt toàn bùn đất, quần áo của họ đều bị thấm nước, nhiệt độ truyền qua làn da kề sát, cả hai đều có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương.

Nguyên Hoa ôm Nhan Trăn lăn mấy vòng, trong đầu lóe lên một ít ký ức ngắn ngủi.

Cả bầu trời tràn ngập ánh sáng màu tím, đêm đen, khuôn mặt lo lắng của Nhan Trăn, lông mày nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi.

Còn có tiếng trái tim đập thịch thịch thịch.

Nhanh chóng lăn vài vòng, Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng bị gương mặt kia kích thích đến run lên, ôm lấy Nhan Trăn bắt đầu chạy.

Áp suất cao khiến mặt đất lún xuống, Nguyên Hoa trứng chọi đá, chạy trốn vô cùng gian khổ, từng giọt mồ hôi rơi trên mặt Nhan Trăn.

Trong lòng Nhan Trăn căng thẳng, cậu muốn bảo Nguyên Hoa thả mình dưới, nhưng lại không thể mở miệng nói ra lời nào.

Nguy hiểm tới gần, ý nghĩ của họ ngược lại có phần giống nhau.

Điều Nhan Trăn nghĩ chính là, chết rồi còn có thể kéo theo một anh đẹp trai chịu khổ cùng, tuy rằng rất hổ thẹn, nhưng thật sự đáng giá.

Điều Nguyên Hoa nghĩ chính là, tốt xấu gì cũng chết cùng một chỗ, cái này coi như là tuẫn tình đi.

Nhưng ai cũng không phải chết, khi Ly Diễm cách mặt đất còn chưa tới trăm mét, hắn rốt cục khống chế được thân thể, mà trên người Nhan Trăn cũng loé lên một đạo bạch quang, trực tiếp vọt ra một luồng sức mạnh, bắn về phía mặt Ly Diễm rồi hất tung hắn lên, đại long xoay thân thể giữa không trung, rống giận thét dài rồi tiếp tục bay lên tầng mây, lần nữa cùng Tiêu Đại Hải dây dưa.

Nhan Trăn: “…”

Mẫu thân đại nhân yêu dấu, rốt cuộc đã để lại trên người cậu bao nhiêu bảo bối thế?

Trên người mất đi áp lực, Nguyên Hoa thoải mái không ít, từng bước từng bước ôm Nhan Trăn qua bãi đỗ xe bên cạnh.

“Thấy sao rồi?” Nguyên Hoa thấy trên mặt cậu toàn mồ hôi, trong lòng căng chặt, lại nhìn đến người mình ướt sũng dính đầy bùn đất, cũng không tiện lau cho cậu. “Có thấy khó chịu không?”

“Không…” Huyết sắc trên mặt Nhan Trăn đã trở lại, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng đỏ. “Trước đó, buông tôi ra, để tôi lấy hơi…”

Sau khi nhắm mắt lại, tâm tư cậu Nhan Trăn lập tức gào hét.

Doạ chết mình rồi! Mẹ ơi, thật sự sợ vãi tè rồi có được không! Chẳng lẽ đây chính là hình phát của nhan cẩu sao!! Mắt chó thật cũng bị doạ mù đó được không!!! Mình đã tạo cái nghiệt gì mà phải trải qua chuyện này vậy! Cái mặt vừa dài vừa lớn xấu như vậy thật sự doạ chết bản bảo bảo rồi! Năm nay ác mộng cũng được báo trước à!!!

Một cái trán ấm áp từ từ đặt lên trán cậu, làm cậu không khỏi ngây người, sau đó mở mắt ra.

Trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại của Nguyên Hoa, cũng nhắm hai mắt, vẻ mặt ôn nhu đến khó tin.

“Bị doạ rồi phải không?” Nguyên Hoa nói. “Đừng sợ.”

Nhan Trăn được an ủi, trái lại thật sự bắt đầu nghĩ lại mà sợ, tâm tình sợ hãi tích lũy trước đó bỗng bao phát, đầu ngón tay cũng bắt đầu run. Cậu không dám nói lời nào, sợ âm thanh phát ra sẽ mang theo tiếng nức nở, liền run rẩy giấu ở trong lòng.

Nguyên Hoa ôm lấy cậu, hai người quần áo ướt đẫm còn bị khí lạnh thổi qua, lạnh đến mức Nhan Trăn giật mình.

Cậu sợ đến nỗi run lẩy bẩy, Nguyên Hoa lại trước sau như một bình tĩnh, giống vừa nãy rơi xuống không phải là một con rồng, mà là một con sâu nhỏ có thể tùy tiện bóp chết.

Trấn tĩnh đến kỳ lạ, còn chạy tới chỗ nguy hiểm cứu cậu, có chỗ nào là dáng vẻ của một người bình thường đâu. Nhan Trăn duỗi tay nắm lấy áo hắn, cuối cùng toàn thân đều thả lỏng, thở hổn hển.

So với sự bình tĩnh của Nguyên Hoa, phản ứng của Hứa Bạch Thuật lại chân thực hơn nhiều. Sau khi bị khí áp ép ngã xuống đất, y vẫn duy trì động tác nhìn lên trên, biểu tình ngoại trừ khiếp sợ thì chỉ có khiếp sợ.

Trên trời hai con trường long quấn lấy nhau chém giết, từng trận mưa lại rơi xuống.

Những người khác trong liên minh cũng đã lên kế hoạch một lần nữa, bố trí một mạng lưới trên không trung, theo các phương vị, triệt để phá hủy đường lui của Ly Diễm.

Tiêu Đại Hải quá trẻ tuổi, mặc dù có sức mạnh mạnh mẽ, lúc này cũng dần dần rơi xuống hạ phong. Hắn muốn tốc chiến tốc thắng, mệt mỏi giật giật thân thể, hai cái chân trước nhấc cao lên, lao thẳng về phía Ly Diễm, muốn cào nát con mắt của hắn.

Ly Diễm không cam lòng yếu thế, trong miệng phun ra chất nhầy màu đen, Tiêu Đại Hải né tránh kịp thời, những vẫn bị dính một ít, đau đến nỗi toàn thân giao đều cuộn lên, phát ra tiếng gào thét vừa oan ức vừa giận dữ.

Hứa Bạch Thuật lo lắng đứng lên.

Sau khi nổi giận Tiêu Đại Hải há mồm cắn vào thân Ly Diễm, mạnh mẽ kéo ra một khối thịt lớn, lại vung đuôi rồng to lớn vào đầu đối phương, sau lại bị kẹp chặt phần cổ, ra sức giãy dụa.

Lý Huyền Tĩnh trốn trong tầng mây, nhân cơ hội niệm động Huyền Thiên lưới, trói trụ đầu Ly Diễm, sau đó chặt chẽ thu lại.

Ly Diễm mất đi lực đạo, thân thể khổng lồ không ngừng ngọ nguậy cuộn tròn, phát ra động tĩnh chẳng khác nào tiếng sấm. Mấy người khác lập tức thi triển thần thông, có kiếm dùng kiếm, có quyết dùng quyết, tránh đi chỗ yếu hại của hắn, làm cho hắn dần dần không có cách nào hành động.

Con thú đã từng là một thần thú mạnh mẽ, bây giờ cư nhiên rơi vào kết cục như vậy, bị hậu sinh xé đánh, bị đồng liêu vây quét.

Đôi mắt hắn đỏ đậm hằn đầy phẫn hận và không cam lòng.

Hắn là long! Hắn sắp có thể trở thành Chân long! Chỉ cần ăn thằng nhóc trước mắt này, hắn có thể đoạt lại sức mạnh của mình, đến lúc đó toàn bộ thế giới này đều là thiên hạ của hắn, đại yêu tiểu yêu đều chỉ là đồ ăn, nhân gian cũng để hắn đến thống trị!

Sinh vật nhỏ yếu, không có tư cách tồn tại.

Hắn không cam lòng, không cam lòng! Rõ ràng cũng chỉ thiếu chút nữa!

Hắn không cam lòng!

Hồng quang quanh thân Ly Diễm tăng vọt, thân thể phồng lớn, vảy rồng nổ tung, mơ hồ có thể nhìn thấy huyết nhục bên trong đang rung động. Tấm lưới càng lúc càng bị căng ra, mắt thấy sắp không chống đỡ nổi rồi, Lý Huyền Tĩnh chỉ có thể thôi cầm cố, lấy trường kiếm ra, nhanh chóng niệm quyết.

Sau Ly Diễm thoát ra khỏi tấm lưới, há mồm phun ra ngọn lửa màu đen, bắn về phía Tiêu Đại Hải.

Tiêu Đại Hải phun một cột nước qua, lại không dội được luồng tà hoả kia, hắn kinh hoảng né tránh, bị mất thăng bằng một chút.

Hắc viêm nóng rực khiến mọi người không chịu nổi, theo bản năng lui về phía sau, làm trống một khoảng không gian. Ly Diễm thừa thắng xông lên, cái miệng há ra còn to hơn trước, muốn nuốt chửng Tiêu Đại Hải vào bụng.

Vào thời khắc này, một đạo sấm sét mạnh mẽ từ bên trên bổ xuống, bổ thẳng vào trên đầu Ly Diễm, chọc mù hai mắt của hắn!

Là Lý Huyền Tĩnh dẫn hạ.

Vốn bọn họ đều rất cẩn thận, ôm ấp mong ước có thể lưu lại Ly Diễm còn sống, nhưng bây giờ Ly Diễm đã triệt để nhập ma, nếu không kiên quyết diệt trừ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.

Lý Huyền Tĩnh chỉ dẫn xuống một đạo sấm sét, cũng đã đưa tới thiên kiếp cưỡng ép Ly Diễm đột phá. Thiên lôi liên tiếp hạ xuống, vây quanh Ly Diễm, lôi đình vạn quân, nổ tan nát toàn bộ vảy trên người Ly Diễm.

Tiêu Đại Hải không đành lòng nhìn, quay đầu qua chỗ khác yên lặng rúc ở một bên, hai cái móng vuốt để trước ngực, vẫy vẫy đuôi.

Sau mười đạo thiên lôi, Ly Diễm toàn thân đẫm máu, hơi thở mỏng manh, thân hình cũng nhanh chóng nhỏ đi, khôi phục lại hình thái ly long.

Hình thể này cũng không nhỏ, rơi thẳng xuống, mọi người không kịp bố trí lưới bắt, trơ mắt nhìn thân thể Ly Diễm sắp rơi xuống khu dân cư ——

Phía dưới chợt xuất hiện một cái miệng khổng lồ, nuốt lấy toàn bộ thân thể máu me đầm đìa của Ly Diễm.

Tiêu Đại Hải: “…”

Lý Huyền Tĩnh: “…”

Nhan Trăn vây xem bên dưới: “…”

Tiểu Thao thu miệng rộng, ực một tiếng, triệt để nuốt xuống, hai con mắt to chớp chớp, còn liếm liếm miệng.

Sau khi thu phục được Ly Diễm, mọi người vẫn còn sợ hãi không thôi, thân tâm đều mệt mỏi, còn phải dọn dẹp phần còn lại.

Mệt nhất chính là Tiêu Đại Hải, đạo hạnh của hắn vốn thấp, lại cưỡng chế dùng sức mạnh của Ly Diễm, sức lực đã dốc sạch, giờ không chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống, lúc đáp đất biến lại thành hình người.

Hắn bị thương, trên người toàn là máu, nhìn rất doạ người.

Hứa Bạch Thuật chạy tới, run rẩy dìu hắn, liên tục gọi: “Đại, Đại Hà tiên sinh, Đại Hà tiên sinh?”

Tiêu Đại Hải vô lực dựa vào lồng ngực y, cầm tay y, ưu buồn nói: “Kỳ thực tên thật của tôi, là Đại Hải…”

Nội dung nghe rất kỳ quái, nhưng giọng nói của hắn suy yếu quá, khiến Hứa Bạch Thuật cay khoé mắt.

“Kỳ thực, con hamster mà hôm đó cậu thấy ở sân bóng, là tôi…” Tiêu Đại Hải đắm chìm trong cái ôm của Hứa Bạch Thuật, “Tôi với cậu, là nhất kiến chung tình, cho nên… cho nên mới nhờ Nhan Trăn giúp đỡ…”

Lời này nghe cứ như đang  bàn giao hậu sự, Hứa Bạch Thuật không kiềm nước mắt đong đầy trong đôi mắt dịu dàng: “Tôi, tôi tìm người đến trị thương cho anh.”

“Đừng…” Tiêu Đại Hải cọ cọ ngực y, “Tôi muốn dựa vào cậu…”

Hứa Bạch Thuật ôm hắn, nháy mắt để nước mắt không rơi xuống.

“Tôi… thích cậu.” Tiêu Đại Hải nhẹ giọng nói, “Câu nói này, vẫn luôn muốn thổ lộ, nhưng tôi không dám.”

Hứa Bạch Thuật khịt khịt mũi, ôn nhu nói: “Hiện tại tôi đã biết rồi.”

“Vậy cậu, cậu thích tôi không?” Tiêu Đại Hải hỏi, “Không phải hamster, mà là tôi.”

Hứa Bạch Thuật nhìn mắt hắn, cặp mắt kia sạch sẽ xinh đẹp, giống như bầu trời được rửa sạch bởi cơn mưa, sạch sẽ, và đầy sao.

Ma xui quỷ khiến, y thấp giọng nói với cặp mắt kia ba chữ.

Ai biết cái tên vừa nãy còn đang hấp hối trong ngực mình, đột nhiên tinh thần tỉnh táo, trong đôi mắt vừa được khen kia lấp lánh ánh sáng: “Thật chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc