THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

47. Loạn yêu trên sông và giao 23

47

Nhan Trăn không tìm được Tiêu Đại Hải. Suốt hai ngày, Tiêu Đại Hải không hề liên lạc với cậu, cậu gọi điện thoại qua cũng chỉ nghe thấy câu nói “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được”. Cậu vốn cho là sự việc của Ly Diễm vừa kết thúc, Tiêu Đại Hải nhất định sẽ sốt ruột mà thẳng thắn với Hứa Bạch Thuật, kết quả cậu ta cứ như bốc hơi khỏi thế gian, ngay có cái bóng cũng không thấy đâu.

Đây là cái tình huống gì?

Nhan Trăn trong đầu như đèn kéo quân mà suy nghĩ rất nhiều. Không phải là bị thương rất nghiêm trọng chứ? Hoặc là bị chuyện gì ngăn cản? Chẳng lẽ là vì liên minh? Hay là Tiêu Đại Hải đột nhiên di tình biệt luyến rồi?

Không thể nào. Nhan Trăn bên này lo lắng, chắc chắn Hứa Bạch Thuật bên kia cũng không tốt.

Cậu quyết định củng cố tình cảm chỗ Hứa Bạch Thuật trước, vì vậy len lén chạy đến sân vận động chính nhìn bọn họ tập luyện.

Vì trước đó nhiệt độ bên H thị quá cao, xuất phát từ suy xét cạnh tranh công bằng, bên đội đối thú đồng ý hoãn thi đấu lại một tuần. Sau khi cơn mưa to truyền thuyết xua tan nóng nực, đội bóng rổ cũng tiếp tục huấn luyện như thường. Hiện tại, người đến xem sẽ nhiều hơn một chút, chủ yếu vẫn là nữ sinh, Nhan Trăn quét mắt một vòng, có vài gương mặt quen thuộc bên viện khoa học.

Trên lý thuyết, tuy rằng Nguyên Hoa và Hứa Bạch Thuật mê đảo không ít người, phạm vi còn truyền đến mấy trường đại học khác, nhưng người đến xem tập luyện thực không nhiều. Một là nội dung huấn luyện quá khô khan, hơn nữa mỗi ngày đều giống nhau; hai là bởi vì phần lớn nữ sinh đều chỉ hứng thú với các anh đẹp trai lúc đang thi đấu, còn nguyện ý vào những ngày nắng to tới xem huấn luyện thì chẳng có mấy người.

Gần đây danh tiếng đội bóng rổ đang nổi, người đến xem nhiều cũng là bình thường, qua mấy ngày nữa sẽ giảm bớt thôi.

Có lẽ kỷ luật đã được nhấn mạnh nên trong sân vận động tương đối yên tĩnh, không có ai lớn tiếng ồn ào.

Nhan Trăn không thấy Nguyên Hoa trên sân đấu, buông lỏng không ít, lặng lẽ đi tìm Hoa Minh Vũ phụ trách ghi chép ở phía trên, không dám đánh quấy nhiễu cậu ta, an vị ngồi ở đằng sau.

Hứa Bạch Thuật đang chỉ huy mấy thành viên năm nhất khởi động cánh tay, có hai người đang cười cười đùa đùa, vừa quay đầu đã đối mắt với Hứa Bạch Thuật, trong lòng lập tức chột dạ.

“Chạy hai mươi vòng.” Hứa Bạch Thuật ngữ khí bình thản, như thể chỉ đang bố trí bài tập. “Chạy không xong thì đừng về đây huấn luyện.”

Hai người kêu rên một trận, nhưng cũng không dám trái lời. Hoa Minh Vũ tự nhiên ghi chép: Số 19 và 26, phạt chạy hai mươi vòng.

Huyệt thái dương của Nhan Trăn nảy lên, một kẻ ngay cả thi chạy một ngàn mét cũng phải thi lại như cậu, hoàn toàn không tưởng tượng được lượng vận động của hai mươi vòng sân.

“Chuyện gì thế…” Nhan Trăn rốt cục nhịn không được, vẫn phải lên tiếng “Sao có cảm giác tâm trang Hứa đội đang rất không tốt?”

Hoa Minh Vũ quay đầu liếc cậu một cái: “Cậu đến rồi. Từ khi bắt đầu huấn luyện đã biến thành như vậy, có thể là vì lúc trước căng thẳng đi.”

Hai người kia quả thật cũng là tự mình gây phiền phức, Nhan Trăn không đồng tình họ, cũng cảm giác được tâm tình Hứa Bạch Thuật xác thực không tốt.

Có hai tấm gương phía trước, những người còn lại nghiêm túc hơn nhiều. Nhan Trăn nhìn một vòng, lúc này mới thấy Nguyên Hoa đang nói chuyện với huấn luyện viên trong một góc, không chú ý tới cậu ở bên này

Cậu liền tán gẫu với Hoa Minh Vũ vài câu: “Khi nào các cậu mới nghỉ ngơi?”

“Chờ hai người kia chạy xong trở lại, là có thể nghỉ ngơi.” Hoa Minh Vũ nghi ngờ nói, “Cậu không phải đến tìm Nguyên Hoa à?”

Nhan Trăn vội vã xua tay: “Không phải không phải, cậu cũng đừng nói cho cậu ấy là tôi đã tới đây.”

Thái độ này của cậu làm người ta thấy kỳ quái, Hoa Minh Vũ hơi nghi hoặc, trong mắt cậu ta, trạng thái của Nhan Trăn và Nguyên Hoa là cái kiểu có thể lập tức bên nhau rồi, chỉ là không hiểu Nhan Trăn đang rối rắm cái gì, bây giờ còn bắt đầu trốn Nguyên Hoa.

Mà dù sao cũng là chuyện tình cảm của hai người họ, cậu ta chỉ có thể trợ công một chút chứ không thể ấn đầu hai người được, nói bóng gió: “Cậu không nghĩ tới chuyện của hai người à.”

Nhan Trăn đúng thật không nghĩ nhiều, xem như đồ vật nào đó ném ra sau đầu. Hoa Minh Vũ đề cập tới, vấn đề thi nhau mà đến, Nhan Trăn cảm thấy đau đầu, hàm hồ đáp: “Tôi biết.”

Cũng bởi vì biết, nên cậu mới ưu tiên suy xét đến chuyện của Hứa Bạch Thuật trước, nếu không đầu cậu sẽ nổ tung mất.

Cậu không biết tại sao Tiêu Đại Hải bỗng nhiên mất liên lạc, cũng không rõ giờ đến tìm Hứa Bạch Thuật, có phải lựa chọn sáng suốt hay không.

Hoa Minh Vũ để cậu chờ trong phòng nghỉ, cậu thấp thỏm suy nghĩ nửa giờ, rốt cục nghe thấy âm thanh chốt cửa vặn mở.

Hứa Bạch Thuật đứng ở cửa, ngược sáng, giọng nói tựa hồ không khác gì ngày thường, nhưng cũng giống như đã biến hoá rất lớn: “Anh ta bảo cậu đến truyền lời?”

“Không.” Đến lúc này, Nhan Trăn ngoài ý muốn tỉnh táo lại. “Tôi không liên lạc được với cậu ta, nên mới tới tìm cậu.”

Hứa Bạch Thuật nhàn nhạt nở nụ cười, không còn cảm giác ôn nhu như ngày thường nữa, rất miễn cưỡng.

“Tôi rất lo cho cậu ta.” Nhan Trăn biết đánh rắn phải đánh bảy tấc, muốn thuyết phục người ta cũng phải nói trúng tim đen. “Cậu ta bị thương, có khả năng là sau khi trở về, thương thế chuyển xấu.”

Hứa Bạch Thuật quả nhiên động tâm, nói rõ hai ngày nay y cũng từng nghĩ đến khả năng này.

“Cậu ta chủ yếu là bị nội thương, còn tiêu hao thể lực nữa.” Nhan Trăn nói, “Tôi sẽ nghĩ cách liên hệ với cậu ta, nên muốn tới đây nói với cậu, đừng lo lắng quá.”

Hứa Bạch Thuật hơi chuyển ánh mắt, qua rất lâu, y mới than thở một tiếng: “Có thể nói cho tôi biết chuyện trước kia của cậu không? Sao cậu lại kết duyên cho yêu quái?”

*

Bị giam lỏng trong phòng, Tiêu Đại Hải đặt hai tay lên bụng, cả người nằm thẳng, ánh mắt trống rỗng.

Hạ Nhân vào thăm hắn hỏi: “Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy?”

“Không nhìn ra sao?” Tiêu Đại Hải mặt không cảm xúc, “Cháu đang tuyệt thực.”

“Nhưng chúng ta có chết đói đâu.” Hạ Nhân nói, “Cậu làm thế là vô dụng.”

“Thật không?” Tiêu Đại Hải lập tức ngồi dậy. “Vậy thì phải làm sao đây? Cháu muốn ra ngoài! Sao lại không cho cháu ra ngoài một lần chứ! Cháu sắp phát điên rồi!”

Tự tính một chút, đây đại khái là ngày thứ hai hắn bị cấm túc, nếu giờ không đi tìm Bạch Thuật ca ca, chỉ sợ y sẽ không vui.

“Vậy để cháu thử thắt cổ xem.” Tiêu Đại Hải biến ra một cái dây dài, nói xong liền vắt lên xà nhà. Hạ Nhân cũng không ngăn cản hắn, cứ vậy nhìn hắn tròng cổ vào vòng dây.

Qua nửa ngày, Tiêu Đại Hải cầm dây thừng, u oán hỏi: “Tại sao cháu không cảm thấy gì cả.”

Hạ Nhân giải thích: “Cậu chủ, yêu tộc chúng ta dùng phương thức tự sát của nhân loại, đương nhiên không thể chết được.”

“Vậy làm sao để chết?” Tiêu Đại Hải khiêm tốn học hỏi, chỉ cần có thể khiến vị cha máu lạnh của mình gật đầu, hắn dùng chiêu nào cũng được.

“Rất đơn giản, chỉ cần lột da rút xương, phá huỷ nguyên thần, tự nhiên sẽ chết thôi.” Hạ Nhân nói như vậy.

Tiêu Đại Hải: “…”

“Cũng đâu thể chết thật, chết rồi thì cháu sao đi tìm Bạch Thuật ca ca được.” Tiêu Đại Hải hít mạnh mũi, giống như vừa mới khóc xong. “Sao cháu lại đáng thương như vậy huhu…”

Hạ Nhân cứ như đã bị lão Tiêu tổng tẩy não, nói chuyện cũng công thức hóa. “Chỉ cần thương tích của cậu tốt lên, đương nhiên có thể đi đâu tùy ý.”

“Cháu không chờ được đến lúc đó! Nếu không, hay chú giúp cháu truyền lời ra ngoài đi.” Tiêu Đại Hải nắm lấy tay người hầu, “Đi H đại tìm một người tên Hứa Bạch Thuật…”

“Hứa Bạch Thuật sao?” Hạ Nhân nói, “Hôm nay ngài Tiêu đã tự mình đi tìm y.”

Tiêu Đại Hải thiếu chút nữa bị doạ biến về nguyên hình, cầm túi da hamster nhét mình vào trong, sau đó cao giọng rít gào: “Cái gì!!!”

Nghe nói hôm nay trước cổng trường H đại đậu một chiếc Rolls-Royce, không ít người tò mò vây xem, phát hiện chiếc xe này vẫn luôn đỗ nguyên một chỗ.

Khoảng chừng nửa giờ, Hứa Bạch Thuật học xong, thấy xe đậu bên ngoài, sau đó mở cửa trực tiếp bước vào.

Cách ăn mặc của cha Tiêu hôm nay nhìn vô cùng hiền hoà, một thân áo dài cổ điển, mới nhìn thì có vẻ hơi màu mè. Hứa Bạch Thuật nói không sốt sắng tuyệt đối là giả, y tiếp một cú điện thoại, người đầu kia nói rằng cha của Tiêu Đại Hải muốn hẹn mình trò chuyện, áp lực trong lòng y liền tăng gấp bội.

“Cháu chính là Tiểu Hứa đi.” Cha Tiêu cha đã lăn lộn ở nhân gian mấy chục năm, giỏi nhất là làm bộ làm tịch, ngoài mặt mỉm cười hoà ái khách sáo, thoạt nhìn vẫn tương đối ấm áp hài hòa.

Hứa Bạch Thuật biết rõ đây là một cảnh tượng gặp gỡ “Phú nhị đại” trong truyền thuyết, trước đây y rất xem thường loại kịch bản này, không nghĩ tới hiện giờ lại xảy ra trên người mình.

Hứa Bạch Thuật khách khí trả lời: “Chào bác ạ.”

Y cũng mặc bối phận có phải vậy hay không, có khi tuổi thật của cha Tiêu có thể làm ông cố cố cố cố… của y ấy chứ.

Cha Tiêu xuyên qua mắt kính, âm thầm đánh giá tên nhóc mà con trai mình xem trọng, tất nhiên cũng thấy hồng tuyến thắt trên ngón út của y.

Không nghĩ tới Tiêu Đại Hải còn tìm cả kết duyên sư, cha Tiêu không nhịn được cười, nhóc con xem ra thật sự rất coi trọng người ta.

Trong buồng xe duy trì trầm mặc một lúc lâu, Hứa Bạch Thuật càng lúc càng thấy bị động, thấy cha Tiêu vẫn chẳng có động thái gì, vì vậy dò hỏi: “Chắc bác không phải tới đưa cho cháu một tấm chi phiếu, rồi yêu cầu cháu rời khỏi Tiêu Đại Hải đâu nhỉ?”

Trí tưởng tượng cũng lớn đấy, cha Tiêu chưa từng đọc tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tổng tài bao giờ, nhưng thao tác lưu hành hiện nay này cũng từng nghe qua.

Một thương gia thông minh chân chính sẽ không làm vậy. Cho tiền, đối phương nhất định sẽ nghe lời sao? Có khi con trai mình còn ngầm liên hệ với người ta, sau đó cầm chính số tiền mà mình đưa tiêu pha phung phí ung dung tự tại ấy chứ, mục đích đã không đạt được, còn mất cả chì lẫn chài.

Nhưng ông cảm thấy Hứa Bạch Thuật rất thú vị, vì vậy thuận theo lời y hỏi: “Nếu ta cho cháu một tấm chi phiếu, thì cháu sẽ làm gì?”

Hứa Bạch Thuật nghiêm túc suy nghĩ hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói rằng: “Vậy thì bác phải làm trước mặt Tiêu Đại Hải, như vậy sau khi cháu nhận lấy, con trai bác mới hết hi vọng được.”

Cha Tiêu: “…”

Đứa nhỏ này, sao con lại không theo kịch bản thế?

Bình luận

Truyện đang đọc