THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

49. Loạn yêu trên sông và giao 25

49

Tiêu Đại Hải bắt đầu lôi lôi kéo kéo vô cùng oan ức, kể lể như thật rằng mấy ngày nay trong lòng mình có bao nhiêu chua xót.

Hắn nói bi thảm đến như vậy, cục đá ven đường nghe cũng phải rớm lệ. Đang ở trong biển, Nhan Trăn cũng không cách nào đưa giấy an ủi hắn, chỉ có thể nói lời đầu môi chóp lưỡi: “Nhưng hiện giờ cậu cũng đâu có biệp pháp ra ngoài đâu.”

“Làm sao giờ?” Tiêu Đại Hải nói, “Hiện tại cha tôi nhất định đang đàm phán với Bạch Thuật ca ca, cầm năm trăm vạn… không, một ngàn vạn bảo y rời khỏi tôi.”

Nhan Trăn: “… Tôi thấy cậu đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi.”

“Nhưng Bạch Thuật ca ca nhất định sẽ thẳng thắn cương quyết từ chối chi phiếu của ổng, sau đó mạnh mẽ xé nát nó!” Tiêu Đại Hải tiếp tục não bổ.

Nhan Trăn quyết định cậu không cần nói chuyện nữa.

Cậu quan sát Tiêu Đại Hải, phát hiện hắn đúng là suy yếu hơn so với trước, hình như thương tích ở đùi, tinh thần cũng không tốt bằng trước đây. Chiến đấu một trận với Ly Diễm khiến hắn hao tổn không ít tinh lực, không tĩnh dưỡng một tháng thì không khoẻ lại được.

Cha Tiêu nhốt hắn trong này là có lý do, cho hắn đỡ ra ngoài sinh sự lần nữa.

Nhưng ông đã đánh giá thấp sự khổ sở khi không thể nhắn tin và dùng internet, Tiêu Đại Hải lại đang lo lắng Hứa Bạch Thuật sẽ hiểu lầm mình, có thể ngoan ngoãn chịu đựng mới là có quỷ.

“Cha của cậu là yêu quái bao nhiêu năm rồi, cùng kinh doanh nhiều năm như vậu, khẳng định sẽ không làm mấy việc cậu vừa nói đâu.” Nhan Trăn nói, “Hơn nữa cậu quả thật cũng cần tĩnh dưỡng, nhỡ đâu lại bị một tên yêu quái xấu xa nào đó nhắm trúng thì làm sao giờ? Vậy cậu sẽ thành thuốc bổ rồi.”

Tiêu Đại Hải thở dài một hơi: “Hiện tại làm gì có nhiều yêu quái xấu xa đến vậy?”

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”

(Không sợ sự việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra.)

Nhan Trăn tâm than mình mới hành nghề được bốn tháng đã đụng phải hai vụ lớn rồi.

Cậu bảo Tiêu Đại Hải an tâm nghỉ ngơi trước, ít nhất qua mấy ngày sau, chờ cha Tiêu giảm bớt cảnh giác. “Lúc ông ấy đến thăm, cậu đừng nhắc đến Hứa Bạch Thuật.”

“Tại sao?” Tiêu Đại Hải nói, “Ổng còn gạt tôi mà đi tìm y rồi!”

“Đúng vậy, ông ấy gạt cậu, nhưng cậu cứ giả vờ không biết là tốt nhất, sau đó Hạ Nhân có thể giúp cậu truyền tin tới cho tôi, tôi lại tới gặp Hứa học trưởng kể lại cho y tình hình giúp cậu, tính cách y tốt, cũng quan tâm cậu, sẽ hiểu cho cậu thôi.”

Tiêu Đại Hải lúng búng nói: “Nhưng tôi thấy…”

Thời gian quen biết của hắn và Hứa Bạch Thuật chưa đủ dài, trước kia đều che giấu thân phận, dùng tư cách là bạn bè ở cạnh nhau, mấy ngày trước mới nói toạc ra chân tướng.

Đây mới là điều hắn lo lắng nhất, nhỡ đâu vào đúng lúc này cha hắn lấy tiền chèn ép Hứa Bạch Thuật, chẳng phải là muốn tự mình cắt đứt duyên phận giữa bọn họ sao? Chờ đến khi hắn có thể ra ngoài, có khi liền bị Hứa Bạch Thuật phạt thẻ đỏ loại ra khỏi sân.

“Hôm qua tôi có tới gặp y.” Sau khi vào trong long cung, ở đây liền tràn ngập không khí, Nhan Trăn không cần ở trong bong bóng nữa, hoạt động hay nói chuyện đều rất tự do, Hạ Nhân bưng khay trà đến, Nhan Trăn cầm một chén, mở nắp ra, “Y có hỏi chút chuyện kết duyên khi trước của tôi.”

Nhan Trăn không có nhiều kinh nghiệm kết duyên, lần thành công đầu tiên chính là Hồ Nhất Loát Nhi, còn là mèo mù vớ cá rán, lần thứ hai là Tiêu Đại Hải, đến giờ vẫn chưa thành.

Nhưng vào lúc này cũng chưa dám chắc sẽ thành công, khả năng thất bại còn tương đối cao.

“Kỳ thực tôi chỉ là người mới thôi, Tiêu Đại Hải vẫn chỉ là khách hành chính thức thứ hai của tôi.” Nhan Trăn nói, “Trước đó, tôi đã thất bại đến bốn lần.”

Cậu kể cho Hứa Bạch Thuật những gì mình đã trải qua, sau đó nói: “Vậy nên kỳ thực không phải yêu nào cũng có thể cùng con người kết nối hồng tuyến, mẹ tôi làm kết duyên sư mười năm, nhưng số đôi bà kết duyên thành công còn chưa tới hai mươi nữa.”

Hứa Bạch Thuật sau khi nghe xong, rất lâu vẫn không lên tiếng, Nhan Trăn không biết y nghe hiểu bao nhiêu, nhưng cậu biết Hứa Bạch Thuật là người thông minh, nên chỉ nói tới đó, không cần nói thêm lời thừa thãi nào nữa.

Không biết có phải ảo giác của mình cậu không, cậu cảm thấy so với lần đầu gặp gỡ, Hứa Bạch Thuật không còn vầng sáng nam thần mạnh như trước nữa, mà thêm vào một chút mềm mại, giống một người bình thường có hỉ nộ ái ố hơn.

Hứa Bạch Thuật nói: “Tôi chưa từng thích ai cả.”

Bởi vì y không dễ biểu lộ tâm tư cho người khác, tất nhiên sẽ không có mối quan hệ sâu sắc nào. Sau khi tiếp xúc với Tiêu Đại Hải, tuy có đôi lúc hắn hơi kỳ quái, nhưng y cảm thấy mình đã tìm được một người bạn tâm giao nên rất vui vẻ.

Mặc dù sau đó biết mình bị lừa dối, nhưng lại là lời nói dối bất đắc dĩ đầu thiện ý, y không nói ra được lời trách cứ nào.

Nhan Trăn cho rằng y còn muốn hỏi vấn đề khác nữa, nhưng Hứa Bạch Thuật đã ngừng lại, mặt mày giãn ra, ôn hòa nở nụ cười: “Cám ơn cậu, Nhan Trăn, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Đây là Hứa Bạch Thuật mà cậu biết, ôn nhuận như ngọc, lễ phép, mềm mại lại khách sáo. Lúc Nhan Trăn tạm biệt y còn đang nghĩ, nếu Hứa Bạch Thuật nguyện ý chủ động hỏi chuyện cậu, vậy đó chính là đang suy nghĩ muốn cùng Tiêu Đại Hải bên nhau, nói rõ y thật ra vẫn thích Tiêu Đại Hải.

Tiêu Đại Hải nghe cậu nói như, tiểu tâm can liền bùm bụp nảy lên: “Tôi muốn ra ngoài.”

“Trước hết cậu cứ dưỡng thương cho tốt đi, theo tôi thấy, cậu có thể thứ trò chuyện với cha mẹ mình một chút.” Nhan Trăn nói, “Bọn họ thương cậu như vậy, chỉ cần cậu đừng quá ngang bướng trái ý bọn họ, có khi yêu cầu nào của cậu họ đều sẽ đáp ứng ấy?”

Được nuông chiều nhiều năm, nên hiện tại bọn họ chỉ hơi hơi gò bó hắn chút chút, hắn đã cảm thấy như bị sét đánh, thế giới tận thế luôn rồi.

Tiêu Đại Hải nâng cằm thở dài: “Cha tôi lúc này, xem ra là giận thật.”

Nhan Trăn thấy dáng vẻ bây giờ của Tiêu Đại Hải, hoàn toàn không thể liên hệ với Ngân Giao chiến đấu dũng mãnh với Ly Diễm đêm hôm đó. Một loại cảm giác vô cùng tương phản.

Ngồi lâu rồi, Tiêu Đại Hải rốt cuộc thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ.

Nhan Trăn nói: “Cần tôi dìu cậu về giường không? Giường cậu đâu?”

Nhan Trăn cuối cùng cũng đã được chứng kiến chiếc giường rộng một trăm mét vuông trong truyền thuyết.

Đó là một miếng đá ngầm khổng lồ, nếu nhất định phải hình dung, thì chính là lớn như cả một gian phòng khách, cao khoảng nửa tầng nhà. Bên trên bày đầy đá cuội, mỗi một viên đều to như một cái đầu người, vô cùng tròn trịa nhẵn phẳng, nhìn từ xa thì đúng là cơn ác mộng của những người có hội chứng sợ độ cao.

“Lúc chúng tôi ngủ đều thích biến về nguyên hình.” Tiêu Đại Hải nói xong liền biến thành Giao Long, bò lên gường, còn Nhan Trăn thì bị hắn dùng móng vuốt nâng lên thành giường.

“Cậu không thấy cộm sao?” Vì thói quen, Nhan Trăn vẫn cởi giày, chân trần đạp trên một viên đá cuội, nổi lên tâm tính chơi đùa, từ một viên đá này nhảy sang viên đá khác.

“Không đâu.” Tiêu Đại Hải đã cuộn mình lại, đặt đầu ở phía đầu giường, trong lỗ mũi phun ra một luồng hơi thật dài, “Thực ra ngủ như vậy rất thoải mái, lúc tôi còn là hamster, cũng rất thích ngủ ở trên cát.”

Nhan Trăn lần đầu cùng hắn nói chuyện ở hình dạng này, vô cùng mới mẻ, ngồi đối diện Tiêu Đại Hải nhìn hắn.

Đều là nguyên hình, đều là yêu quái khổng lồ, sao Ly Diễm lại xấu như vậu, mà Tiêu Đại Hải lại đáng yêu thế?

Cậu thưởng thức một lát, thấy mí mắt Tiêu Đại Hải đều sắp sụp xuống rồi, lập tức hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh không?”

“Chụp gì cơ?” Tiêu Đại Hải cực kỳ buồn ngủ, dùng âm mũi hỏi.

“Chụp bộ dạng lúc ngủ của cậu.” Nhan Trăn nói, “Cậu cứ nằm im là được, tôi tự tìm góc chụp!”

Trong phòng chỉ có chút tia sáng, Nhan Trăn chỉnh độ sáng lên mức cao nhất, mới có thể chụp rõ ràng toàn thể đường nét trên cơ thể Tiêu Đại Hải. Cậu chạy đến chỗ cao hơn, một lần nữa tập trung, lại hỏi: “Có thể điều chỉnh ánh sáng mạnh lên chút không?”

Tiêu Đại Hải theo lời khiến trong phòng sáng sủa hơn nhiều.

Lần này đã chụp rất rõ ràng rồi, Nhan Trăn chụp xong, không khỏi lo lắng nói: “Nếu tôi đưa mấy bức ảnh này cho Hứa học trưởng xem, liệu y có nghi ngờ tôi pts không?”

Tiêu Đại Hải giật giật mũi, căng thẳng ồm ồm nói: “Không nên để cho y thấy dáng vẻ này của tôi.”

“Đây là vì cho y biết, cậu thực sự đang ở nhà dưỡng thương.” Nhan Trăn từ từ leo xuống, đi tới bên cạnh hắn, giống y như phóng viên chó săn. “Đưa móng vuốt ra đây, tôi chụp đặc tả thương tích của cậu.”

Tiêu Đại Hải bất đắc dĩ đưa móng vuốt lên.

Chỉ lòng chân trước thôi cũng dài bằng chiều cao của Nguyên Hoa rồi, Nhan Trăn trong lòng yên lặng cảm thán đấng tạo hóa thật thần kỳ, sau đó liền đưa ống kính đối diện vết thương trên đó.

Đây là một vết bỏng đã được xử lý, bên trên bao bọc bởi một tấm màng nửa trong suốt, dùng mắt thường cũng thấy được tốc độ hồi phục bên trong, thực sự có chút ghê sợ.

“Những vết thương ở nơi khác thì sao?”

“Không cho nhìn.” Tiêu Đại Hải vặn mình, “Tôi muốn ngủ.”

Nhan Trăn liền tạm biệt Tiêu Đại Hải, sau đó Hạ Nhân đưa cậu trở về.

Chuyện đầu tiên sau khi về là đi sân vận động chính tìm Hứa Bạch Thuật, thời gian này, mỗi ngày đội bóng rổ đều phải huấn luyện, tới chỗ đây hẳn có thể tìm thấy người.

Nhưng người đầu tiên cậu nhìn thấy không phải Hứa Bạch Thuật, mà là Nguyên Hoa đang nghiêng người dựa vào cửa xem video.

Tỉ mỉ tính, hình như bọn họ đã mấy ngày không gặp rồi. Tuy rằng không gặp mặt, nhưng bởi vì trong đầu thường xuyên sẽ nghĩ đến đối phương, nên lại giống như vừa mới gặp hôm qua xong.

Nguyên Hoa vẫn là dáng vẻ cờ lơ phất phơ kia: “Tới tìm tôi? Có chuyện gì đó muốn nói với tôi à?”

Nhan Trăn đúng thực có rất nhiều lời muốn nói với Nguyên Hoa, nhưng giờ không phải lúc, cậu chọc chọc màn hình, nói: “Tôi tới tìm Hứa đội.”

“Hừ.” Nguyên Hoa rũ mắt, thay đổi tư thế ngồi, “Vừa đến đã tìm nó? Tôi rất giận đấy.”

Lúc thường hắn cũng đùa giỡn như vậy, nhưng lần này Nhan Trăn cảm giác được, lúc hắn nói câu này, trong giọng nói có phần nghiêm túc.

Ngẫm lại cũng đúng, sau khi biết được sự thật, hắn vẫn luôn theo đuổi Nhan Trăn, hiện tại đột nhiên qua mấy ngày không gặp, vậy mà Nhan Trăn không thèm chủ động gửi tin nhắn cho hắn. Không, có một tin duy nhất, là nói cho hắn một chút chuyện của Ly Diễm.

Nhan Trăn không tự chủ mà áy náy, là loại áy náy khi quá bận bịu mà lạnh nhạt với bạn gái ấy, ý thức được điểm này, ngay cả chính cậu cũng giật mình.

“Nguyên Hoa.” Hiểu rõ được bất an của Hứa Bạch Thuật, Nhan Trăn như có thể cũng hiểu được sự bất an của Nguyên Hoa, cậu biết đây là thời điểm mà mình nên tỏ rõ thái độ. “Về chuyện của chúng ta, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Nguyên Hoa lẳng lặng nhìn cậu.

“Chờ chuyện của Tiêu Đại Hải và Hứa đội kết thúc,” Nhan Trăn nói, “Tôi sẽ cho cậu một câu trả lời, có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc