THANH ÂM THẦM MẾN


Diệp Thư Từ gật đầu.
Thấy Diệp Thư Từ bình tĩnh gật đầu, Khương Hiểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vươn tay chỉ cô nửa ngày, không biết nên nói gì, cô ấy gần như nói năng lộn xộn: "Trời ơi Tiểu Từ của mình, dám yêu thầm dưới mí mắt chị đây, thế mà mình lại không biết gì."
"Yêu thầm vốn dĩ là yêu thầm, là không để người khác nhìn ra."
Khương Hiểu vẫn chưa tiêu hóa được bí mật động trời này: "Giấu cũng quá kĩ rồi."
"Thật ra trước đây mình cảm thấy Thẩm Tứ thích cậu, nhưng không ngờ cậu cũng thích cậu ấy." Khương Hiểu thở dài: "Nhưng thích người đàn ông như Thẩm Tứ cũng là chuyện bình thường, bất luận là về gia thế, vẻ bề ngoài hay tài năng, đều là người ưu tú nhất."
"Hai năm trước mình nghe nói, Thẩm Tứ đã nhận một án kiện lên đến hàng trăm vạn." Khương Hiểu tấm tắc: "Thẩm đại lão mãi mãi là Thẩm đại lão, không thể so với người bình thường như mình được."
Khi đi làm vào hôm sau, Diệp Thư Từ vẫn suy nghĩ về những lời của Khương Hiểu.
Hai năm trước, Thẩm Tứ đã rất lợi hại, hết vụ này đến vụ khác kiếm được hàng trăm vạn, hiện tại danh tiếng của Thẩm Tứ đã vang xa hơn, phí ủy thác càng không thể định giá.
Người lợi hại như vậy, sao lại nhận vụ của Trần Mỹ Tú?
Án kiện của Trần Mỹ Tú, Thẩm Tứ còn đặc biệt xin viện luật pháp hỗ trợ, tương đương với việc không tốn một đồng nào, Thẩm Tứ cũng giúp Trần Mỹ Tú tranh luận với người chồng cũ vô lại.
Diệp Thư Từ nghĩ không ra.
Nếu tự luyến, cho là vì cô đi, cũng không có khả năng, dù sao đương sự là Trần Mỹ Tú chứ không phải cô.
Sau khi Thẩm Tứ nhận án kiện mới biết quan hệ giữa cô và Trần Mỹ Tú.
Diệp Thư Từ lấy điện thoại ra, vô thức nhấp vào trang tìm kiếm, tìm tên Thẩm Tứ.
Lại nhấp vào trang web chính thức của Công ty luật Thẩm Châu, nhấp vào trang của Thẩm Tứ, cũng có phần giới thiệu cá nhân của anh -
Người sáng lập Công ty luật Thẩm Châu, một luật sư nổi tiếng, từng là cố vấn pháp lý cho nhiều công ty nổi tiếng, am hiểu về các vụ án dân sự và hình sự, đã nhận qua mấy ngàn án kiện, lời lẽ đanh thép, phản ứng nhạy bén, tư duy tỉ mỉ...
Cách dùng từ rất tự tin, Diệp Thư Từ không kiên nhẫn đọc qua vài dòng.
Lại quay về trang chủ, cô bất ngờ phát hiện một diễn đàn nhỏ được lập ra vì Thẩm Tứ, với hơn một vạn người dùng tích cực, mức độ phổ biến cũng vượt qua các ngôi sao.
Diệp Thư Từ nghĩ những người này đã nghe qua danh tiếng của luật sư Thẩm, đang tìm kiếm sự trợ giúp pháp lý.
Có rất nhiều bài viết trên trang chủ.
[ Cần xin thông tin liên lạc của luật sư Thẩm, luật sư Thẩm rất đẹp trai, không biết có thiếu bạn gái không.

]
[ Đương nhiên là thiếu rồi, ở Công ty luật Thẩm Châu vạn năm cao lãnh chi hoa*, nhưng không ai có thể khiến luật sư Thẩm phải khom lưng mình.

]
*Dung mạo đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng.
[ Luật sư Thẩm nhận án kiện của ba tôi, chỉ một cái liếc mắt tôi đã động lòng với anh ấy, nhưng không biết phải lấy thông tin liên lạc thế nào, huhuhuhu.

]
Diệp Thư Từ dở khóc dở cười, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, Thẩm Tứ là người sắp kết hôn rồi? Nhiều người không biết như vậy sao?
Ở đây có không ít người là người nhà đương sự của Thẩm Tứ, ít nhiều gì cũng biết về Thẩm Tứ, nếu đã như vậy, lại không biết anh đã có bạn gái sao?

Khoan đã.
Nếu Tưởng Đại Lực nói dối thì sao?
Diệp Thư Từ vỗ mặt mình, sao có thể, dù sao cũng là bạn học cấp ba, chắc sẽ không nói dối đâu.
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy.
"Chị ơi." Phía sau truyền đến một giọng nam ấm áp: "Em mời chị uống trà sữa, biết chị thích khoai viên nên em đã mua thêm hai suất khoai viên đấy."
Là thực tập sinh Lộ Lâm Thâm.
Lộ Lâm Thâm xách trên tay hơn chục ly nước chanh, chỉ có một ly là trà sữa khoai môn viên, Diệp Thư Từ mỉm cười nhận lấy, nói: "Cảm ơn em."
Lộ Lâm Thâm cũng cười, rồi phát nước chanh cho từng phòng.
"Hình như cậu nhóc ấy có ý với cô." Cát Lâm Chân chớp mắt, nghiêng người nói.
"Chắc không đâu." Diệp Thư Từ nói: "Lần trước tôi phỏng vấn cùng cậu ấy, trên đường về tôi có mời cậu ấy uống trà sữa, nói tôi thích uống cái gì thì mình uống cái đó, lúc đó tôi thích uống trà sữa khoai viên."
Cát Lâm Chân chống cằm: "Nhưng ánh mắt cậu nhóc đó nhìn cô rất khác, em trai chó con, cơ bụng tám múi, cô không động lòng sao?"
Diệp Thư Từ kiên định lắc đầu.
Sau đó, cô đột nhiên cười: "Thật là, chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu cả, hai chúng ta đang nói gì vậy?"
"Thư Từ, không biết sao, tôi cảm thấy ánh mắt cô rất cao."
Diệp Thư Từ xoa cằm, thẳng thắn nói: "Là rất cao."
Vì thời niên thiếu đã gặp được một người quá ưu tú, cho dù không còn thích nữa, nhưng một khi tiêu chuẩn đã cao, sẽ không thể trở lại được.
Nhưng Diệp Thư Từ không bao giờ hối hận khi gặp được Thẩm Tứ.
"Lại nói, ánh mắt của tôi cũng rất cao." Cát Lâm Chân nói: "Đúng rồi Thư Từ, tôi đã nói với cô vị luật sư mà tôi thích, rất đẹp trai, anh ấy thường gặp khách hàng ở một quán cà phê cách đài chúng ta không xa, lần sau nhất định tôi sẽ dẫn cô đến xem một chút."
"Đúng rồi, tôi còn chụp ảnh anh ấy nữa, để tôi cho cô xem..."
Cát Lâm Chân lấy điện thoại ra, không ngờ tổ trưởng Lý Văn Thanh lại gọi các cô: "Ở Đại học thành phố Tô lại có tin cần phỏng vấn, Tiểu Từ, cô dẫn nhóm đến đó đi, cô phụ trách viết bản thảo nhé."
Sau khi làm việc được một tháng, tổ trưởng đã công nhận năng lực làm việc của Diệp Thư Từ.
Tin tức là thế này, một nữ sinh viên học ở Đại học Thành phố Tô làm công việc giao đồ ăn bán thời gian, liên tục gặp nhiều khách hàng khó tính, bị mắng khóc, viết cảnh ngộ của mình lên mạng khiến những vị khách hàng khó tính đó đã bị bạo lực mạng.
Nhưng mọi việc lại diễn ra ngược lại, thực chất chính cô sinh viên giao đồ ăn kia có thái độ không tốt, nói năng lỗ mãng, xúc phạm khách hàng mới khiến khách hàng chỉ trích cô ta.
Nhiệm vụ của Diệp Thư Từ là phỏng vấn cô sinh viên này, tìm hiểu câu chuyện đằng sau những lời nói lỗ mãng đó.
Phỏng vấn xong cũng hơn ba tiếng, cô vẫn chưa quay lại đài, nghĩ dù sao mình cũng không có việc gì làm, dứt khoát tăng ca buổi tối để viết bản thảo.
Diệp Thư Từ đến nhà mới của Đường Tiếu.
Đường Tiếu tái hôn khi cô đang học đại học, bà kết hôn với một người đàn ông tử tế, mang theo một cậu con trai tên Trương Tiểu Xuyên.
"Tiểu Từ, con đã về bao lâu rồi mà giờ mới đến thăm mẹ."
Diệp Thư Từ mím môi, hơi xấu hổ, chủ yếu vì đây là nhà của chú Trương, cô luôn cảm thấy mình là người ngoài, vào nhà ăn uống cũng có chút khó xử.
Hơn nữa, mấy năm nay Đường Tiếu đã được thăng chức, luôn bận rộn với công việc.
Trên WeChat, bà luôn giục Diệp Thư Từ về nhà, hôm nay rốt cuộc Diệp Thư Từ cũng về, khiến Đường Tiếu rất vui vẻ.
Đường Tiếu đã làm nhiều món ngon cho Diệp Thư Từ, đều là món cô thích ăn, sau khi ăn xong một đĩa cơm bào ngư, Đường Tiếu cảm khái nói: "Em trai con thích món này nhất đấy, bây giờ nó đang là thực tập sinh của một công ty luật, ăn không ngon ngủ không yên, gầy nhom rồi."
"Cũng may không phải tăng ca."

Em trai sao.
Ban đầu Diệp Thư Từ vẫn chưa kịp phản ứng, em trai mà Đường Tiếu đề cập là Trường Tiểu Xuyên, ánh mắt cô ảm đạm trong chốc lát.
Đường Tiếu từng nói, năm đó vốn dĩ chỉ sinh một mình cô, vì muốn cho một tình yêu tốt nhất.
Nhưng bây giờ, thấy sự lo lắng trên mặt Đường Tiếu, cô biết, bất tri bất giác, Đường Tiếu cũng xem Trương Tiểu Xuyên như con trai mình.
Có lẽ mấy năm nay cô làm việc bên ngoài, không làm bạn với Đường Tiếu thường xuyên, Trương Tiểu Xuyên là người lấp đầy khoảng trống của cô.
Nhưng Trương Tiểu Xuyên thực sự là một người tốt, mập mạp, phẩm chất thật thà phúc hậu.
Ở khía cạnh nào đó, cô cũng nên cảm ơn Trương Tiểu Xuyên vì đã bầu bạn cùng mẹ cô, khiến tính tình mẹ cô ngày càng dịu dàng.
Diệp Thư Từ buột miệng nói: "Mẹ, nếu không mẹ gói cho con một phần, con đưa cho Tiểu Xuyên nhé?"
*
Đứng trước cổng Công ty Luật Thẩm Châu, Diệp Thư Từ vạn lần cảm khái, sao lại đến đây rồi?
Cũng may chỉ vào đây thôi, không có nghĩa chắc chắn sẽ gặp được Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ không hiểu sao mình lại kháng cự Thẩm Tứ đến vậy.
- Rõ ràng là người mình đã thích cả tuổi thanh xuân.
Hiện tại cô đã hiểu, vì Thẩm Tứ đã có hôn thê, tình cảm sâu nặng, sắp bước vào hôn nhân, nên quan hệ giữa cô và Thẩm Tứ ít nhiều gì cũng có chút khó xử, từ góc độ luân thường đạo lý mà nói, việc thân thiết hơn tuyệt đối không thích hợp.

"Chào cô, cô có hẹn trước không?"
Diệp Thư Từ ngượng ngùng lắc đầu: "Có thực tập sinh Trương Tiểu Xuyên ở đây không? Tôi là chị em ấy, đến đây để đưa cơm chiều."
"Vậy cô đến phòng nghỉ đợi một chút nhé, tôi sẽ gọi điện thoại nội bộ cho luật sư Trương."
"Được, làm phiền cô rồi."
Diệp Thư Từ ngựa quen đường cũ đến phòng nghỉ, vừa ngồi xuống hai phút, liền nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, Trương Tiểu Xuyên vui vẻ cười: "Chị, chị thật tốt, còn mang cơm cho em nữa."
"Chẳng phải vì thức ăn trong công ty luật không bổ dưỡng sao?" Diệp Thư Từ mở hộp cơm ra, mùi cơm bay khắp phòng nghỉ: "Chị đoán chắc là không ngon rồi, dù sao cũng là cơm tập thể, nên không ngon lắm, có mẹ nấu ngon, nên đưa cho em một phần."
Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Đừng cảm động quá."
Trương Tiểu Xuyên duỗi hai ngón trỏ, kéo da mắt: "Chị của em tốt quá, em cảm động suýt rơi nước mắt rồi còn đâu!"
"Mùi khá đậm, ăn ở đây được không?"
Trương Tiểu Xuyên vui vẻ bắt đầu ăn cơm, nhỏ giọng nói: "Không sao, lát nữa em thông gió là được."
"Vậy được rồi, em ăn đi, chị đi trước."
Diệp Thư Từ khoác cặp lên lưng đi ra ngoài, không ngờ khi đi đến quầy lễ tân, cô nhân viên lễ tân đã gọi cô lại: "Xin cô đợi một chút."
Cô kinh ngạc: "Có chuyện gì sao?"
"Luật sư Thẩm của chúng tôi sẽ sớm đến đây."
Diệp Thư Từ: "..."
*

Mười phút trước.
Chu Ích Lăng từ tòa án trở lại văn phòng, thấy Thẩm Tứ đang ngơ ngẩn xoa thứ gì đó trong tay, khóe khoé môi treo nụ cười như có như không.
Chu Ích Lăng dụi mắt mình, mới xác nhận mình không nhìn nhầm.
Đây là Thẩm Tứ tham công tiếc việc sao?
Thật ra Chu Ích Lăng rất ngưỡng mộ Thẩm Tứ, Thẩm Tứ là người tài năng nhất anh ta từng gặp, dù anh có tài nhưng vẫn rất nỗ lực, nói một án kiện lên đến hàng ngàn vạn cũng không ngoa.
Đương nhiên trở thành một luật sư hàng đầu trong ngành.
Nhưng Thẩm Tứ lúc này lại đang thất thần.
Người đang ông đang vuốt ve thứ gì đó như chiếc cài áo kim loại, hoặc là một huy hiệu trước ngực, nâng niu như vật báu.
Chu Ích Lăng không tiếng động bước đến, Thẩm Tứ cũng không nhận ra, người đàn ông phát hiện, đó không phải kim cài áo mà là một bảng tên với dòng chữ: Diệp Thư Từ, phóng viên của chương trình "Hội đàm dân sinh".
"Chậc chậc chậc, đại luật sư Thẩm nhà mình biết tương tư rồi sao?"
Thẩm Tứ mím môi, không nói gì, trực tiếp bỏ bảng tên vào ngăn kéo.
Chu Ích Lăng nhìn anh từ trên xuống dưới, vừa cười vừa nhìn: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng thấy đại luật sư Thẩm muốn vượt ranh giới rồi, thật tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể thu hút đại luật sư Thẩm mắt cao hơn đầu nhà mình nhỉ?"
Thẩm Tứ cong môi: "Cậu sắp gặp được rồi."
Chu Ích Lăng gãi đầu, lẩm bẩm: "Diệp Thư Từ, Diệp Thư Từ...!Cái tên này sao lại quen thế?"
Qua ba giây, cuối cùng Chu Ích Lăng cũng nhớ ra: "Này, Diệp Thư Từ là chị của luật sư Trương Tiểu Xuyên ở công ty chúng ta, tôi vừa thấy một cô gái đăng ký ở tầng dưới, nói mình là Diệp Thư Từ."
"Ah, vừa mới đây thôi, thật trùng hợp, khi đi ngang qua phòng nghỉ, tôi còn nghe hai chị em phàn nàn về thức ăn trong công ty luật chúng ta, nói không có dinh dưỡng lại còn khó ăn, chậc chậc chậc."
Chu Ích Lăng đang muốn cảm khái thế giới này thật nhỏ bé, ngẩng đầu lên mới phát hiện Thẩm Tứ đã biến mất.
Bóng dáng người đàn ông nhanh như một cơn gió.
*
Thẩm Tứ tìm mình làm gì?
Diệp Thư Từ nghĩ không ra giữa hai người họ có liên quan gì, cô đợi năm phút vẫn không thấy Thẩm Tứ, định rời đi trước.
Nếu Thẩm Tứ thực sự có việc, nhất định sẽ liên lạc với cô sau.
Cô thực sự không muốn tiếp xúc quá thân mật với Thẩm Tứ, nếu Lâm Úy phát hiện ra sẽ rất xấu hổ.
Diệp Thư Từ đứng dậy, định xuống bậc thang, không ngờ chỉ vừa xoay người, lại không cẩn thận đụng phải một lồng ngực ấm áp, có mùi thơm nhẹ, không giống nước hoa nồng nặc mà giống nước xả vải hơn.
Thơm quá, Diệp Thư Từ vô thức hít một hơi thật sâu.
Người đàn ông cúi đầu nhìn động tác nhỏ của cô, khóe môi hơi cong lên, bất đắc dĩ cười: "Ngửi đủ chưa?"
Giọng nói trong trẻo quen thuộc, là Thẩm Tứ.
Cô xấu hổ vội vàng đứng dậy, giữ khoảng cách lịch sự với người đàn ông, vờ như chuyện vừa rồi không hề xảy ra: "Thẩm Tứ, cậu tìm tôi có việc gì?"
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, nút áo cài lỏng lẻo.
Ánh chiều tà chiếu vào sườn mặt của người đàn ông, rời rạc mà mềm mại, khiến cả người anh ấm áp, nhưng tính tình Thẩm Tứ lại lạnh lùng, nụ cười nhàn nhạt.
Lạnh lùng và ấm ấp trộn lẫn vào nhau, dù không liên quan đến nhau, nhưng lại có một sự hài hòa kỳ lạ.
Có lẽ đây mới là Thẩm Tứ.
Khác với những người khác, Thẩm Tứ rất nổi bật.
Cũng là Thẩm Tứ của Lâm Úy.
Không biết tại sao, nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thư Từ lại cảm thấy mất mát, nhưng rõ ràng ngay từ đầu Thẩm Tứ đã không thuộc về cô.
Thẩm Tứ nhướng mày, môi mỏng nhếch thành một vòng cung: "Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?"
"Tôi rất bận, tôi tin cậu cũng vậy." Ánh mắt Diệp Thư Từ thẳng tắp nhìn anh, vẻ mặt hơi cứng đờ: "Mọi người đều bận rộn như vậy, bỏ qua những câu hàn huyên bình thường đi, chẳng bằng làm chuyện có ý nghĩa hơn."
Ánh mắt Thẩm Tứ tối lại, giọng hơi trầm: "Vậy cậu cảm thấy việc gì mới có ý nghĩa?"

Diệp Thư Từ mím môi, không nói gì.
Giọng nói dễ nghe của người đàn ông lại vang lên, nhưng lại khàn đến cực điểm: "Tôi cảm thấy việc ở chung với cậu rất có ý nghĩa."
Hơi thở Diệp Thư Từ đình trệ, ánh mắt không thể tin được nhìn Thẩm Tứ.
Cô không sao Thẩm Tứ lại nói vậy, tim đập thình thịch.
"Cậu..."
Mới nói một chữ, chân Diệp Thư Từ đã đứng không vững, không cẩn thận bị trẹo chân, lảo đảo bước xuống bậc thang thứ hai.

Thẩm Tứ cau mày, khẽ thở dài.
Ánh nắng tràn vào, sáng đến mức chiếu rọi mọi ngóc ngách của công ty luật, sáng loáng như vừa được vệ sinh qua.
Điều mà Diệp Thư Từ không nghĩ đến là, Thẩm Tứ lại bước lên một bước, bế cô lên, Diệp Thư Từ không nặng, Thẩm Tứ cũng khỏe nên không tốn nhiều sức để bế cô lên.
"Cậu...!cậu đừng ôm tôi."
Diệp Thư Từ chưa từng tiếp xúc với người khác giới như vậy, hơn nữa Thẩm Tứ là người cô từng thích, cô khẩn trương đến mức không biết phải nói gì, tai lặng lẽ đỏ lên.
Thẩm Tứ mím môi: "Ai bảo cậu bất cẩn như vậy."
Lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống, như ngọn núi cao, kề sát vào ngực anh, Thẩm Tứ cong môi, cười yêu chiều.
Chỉ có một bậc thang, Diệp Thư Từ cũng không kháng cự, không đến một phút đồng hồ, Thẩm Tứ đã thả cô xuống.
Sau lần tiếp xúc vừa rồi, Diệp Thư Từ càng thêm xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng.
"Bị trẹo chân sao?" Thẩm Tứ cau mày mở miệng.
Diệp Thư Từ lắc đầu.
"Còn đau không?"
Thẩm Tứ ngồi xổm xuống, đang định xem mắt cá chân bị thương, Diệp Thư Từ như từ trong mộng tỉnh lại, lùi về phía sau một bước: "Không đau, tôi không sao."
Thẩm Tứ bất đắc dĩ thở dài.
Diệp Thư Từ do dự vài lần, cuối cùng cũng mở miệng: "Thẩm Tứ, tôi có một đề nghị, cậu nên chú ý chừng mực một chút."
Người đàn ông nhướng mày: "Chừng mực gì."
"Về quan hệ nam nữ." Diệp Thư Từ nuốt nước bọt: "Mặc dù tôi biết cậu là người rất tốt, chúng ta cũng từng là bạn tốt, nhưng dù sao thì cậu cũng sắp kết hôn, chẳng phải nên..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Tứ cắt ngang, người đàn ông yên lặng quan sát biểu cảm của cô, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng: "Tôi kết hôn khi nào?"
"Cậu kết hôn với Lâm Úy..." Diệp Thư Từ vô thức nói, nói được một nửa mới nhận ra vẻ mặt Thẩm Tứ không đúng lắm.
Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên: "Diệp Thư Từ, cậu nghe cho kỹ, tôi không kết hôn với ai cả, không có bạn gái, vị hôn thê cũng không."
Diệp Thư Từ trợn tròn mắt, cảm thấy cả thế giới chết lặng: "Là Tưởng Đại Lực nói cho tôi."
Dứt lời, cô mới nói cho Thẩm Tứ chuyện đã gặp Tưởng Đại Lực khi trở về thành phố Tô và những gì Tưởng Đại Lực đã nói với cô.
Sắc mặt Thẩm Tứ ngày càng trầm, cuối cùng tức giận cười đáp lại: "Thế mà cậu lại tin lời Tưởng Đại Lực nói, cậu ta chưa bao giờ biết giữ mồm giữ miệng, cậu không biết sao?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, dường như ngay cả gió cũng ngừng thổi, ánh mặt trời kết lại thành chùm tia sáng chiếu xuống, Diệp Thư Từ có thể thấy rõ từng hạt bụi.
Cũng có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim mình đập.
Như trèo qua ngàn núi non trùng điệp, như tiếng chuông vang mãi chẳng thể dừng.
"Dù sao cũng là bạn học cũ, tôi có thể tin ai đây..."
Diệp Thư Từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt kiên định sâu thẳm của người đàn ông -
"Cậu có thể vĩnh viễn tin tưởng tôi."​
05/09/2023 - 3603 từ.


Bình luận

Truyện đang đọc