THANH LIÊN CHI ĐỈNH


“Không tốt, là huyễn thuật.”Thanh sắc cự hạc đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

Nói thật, huyễn thật của Uông Như Yên chưa nói tới cao minh, nhưng vấn đề là sau khi hắn trúng huyễn thuật, chẳng sợ thất thần một lát, đều có thể quyết định thắng bại.Thanh sắc cự hạc sau khi lâm vào huyễn thuật, Uông Như Yên khí tức tăng vọt, tu vi từ Nguyên anh sơ kỳ tăng lên tới Nguyên anh trung kỳ.

Hai ngón tay giữ chặt một cây cầm huyền, buông ngón tay ra, từng cổ âm ba vô hình thổi quét ra.Vương Trường Sinh vỗ về phía hư không, nước biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên đợt sóng biển cao mấy trượng.

Sóng biển rất nhanh di chuyển về phía thanh sắc cự hạc.


Ngay từ đầu sóng biển chỉ cao mấy trượng, nhưng khi đến trước mặt thanh sắc cự hạc, sóng biển đã cao hơn trăm trượn, hung hăng chụp lên người thanh sắc cự hạc.Oành đùng đùng!Một tiếng nổ, thanh sắc cự hạc bay ngược ra ngoài.

Lượng lớn linh vũ bay ra, phun ra một mồm máu tươi, từng cỗ âm ba vô hình nhanh chóng xẹt qua thân thể nó.Thanh quang chợt loé, từng mảng thân thể thanh sắc cự hạc bay ra, vẻ mặ sợ hãi.

Chính là linh hồn của thanh sắc cự hạc.Hắn là Yêu tộc thuần huyết, sau khi không thể xuất hiện tình huống nguyên anh ly thể, tinh hồn sẽ rời khỏi thân thể.Nếu là vận dụng pháp bảo công kích hắn, cũng không có khả năng một kích bị mất mạng.

Nhưng mà âm ba công kích trực tiếp xuyên qua thân thể nó, làm vỡ nát kinh mạch và ngữ tạng lục phủ của nó, đi đời nhà ma.Trong việc có lợi còn có hại.

Uông Như Yên công kích mạnh mẽ, chính là cần thời gian, trên tiến giới ít có hảo sự trọn vẹn đôi bên.Trong hư không chợt sáng lên vô số lam sắc quang điểm, một cỗ trọng lực khó có thể ngăn cản được từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Con thanh hạc nhỏ không thể bay được xa, liền không thể động đậy.Một cái bình sứ màu lam mờ nhạt từ trên trời giáng xuống, phun ra một mảng lam sắc hà quang, thu đi con thanh hạc nhỏ.Bên cạnh con thanh hạc nhỏ sáng lên một trận lam quang, hoá thành bộ dáng của Vương Trường Sinh.Vương Trường Sinh đem thi thể thanh sắc cự hạc thu vào trữ vật giới, nhưng mà một con yêu cầm bậc bốn, toàn thân đều là bảo vật.

Khác không nói, cánh của nó có thể luyện chế được một món pháp bảo thuộc tính phong.

Vương Hoa Phong là linh căn thuộc tính phong, vừa đúng lúc tính hợp, chờ hắn Kim đan là có thể sử dụng.Một tiếng ầm rú đinh tai nhức óc vang lên, từng mảng lớn xích sắc hoả diễm đánh ở mặt trên lam sắc thuỷ mạc, toát ra từng mảng lớn hơi nước màu trắng.Một trận lôi minh thanh vang tận mây xanh truyền vào tai Vương Trường Sinh.


Sắc trời chợt tối xuống, một đoàn mây đen thật lớn phiêu phù ở trên đỉnh đầu hắn, điển thiểm lôi minh.Ngân quang chợt loé, mấy trăm quả ngân sắc lôi cầu từ trên trời giáng xuống, tạp về phía lam sắc thuỷ mạc.“Phu quân, nếu đã đắc thủ thì mau bỏ trận pháp đi.

Tuỳ vào bọn họ công kích trận pháp, bản mệnh pháp bảo của ngươi cũng sẽ bị hao tổn.”Vương Trường Sinh gật đầu, bấm niệm pháp quyết.

Sóng biển bị định trụ chợt bay lên, hoá thành một cỗ lam sắc thuỷ trụ, phóng thẳng đến lôi vân màu đen.Oành đùng đùng!Một trận địa nổ kinh thiên động địa, lôi vân màu đen bị xé ra một cái lỗ hổn, lượng lớn nước biển văn khắp nơi.Hai người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên một trận lam quang, bay ngược ra ngoài, tốc độ tương đương nhau, lôi vân màu đen phạm vi bao trùm.“Vương đạo hữu cẩn thận, tên kia lôi phượng, nàng ta tinh thông lôi độn thuật.”Vương Trường Sinh còn chưa có đứng vững, bên tai truyền đến truyền âm của Hải Đại Thiện.Lam quang chợt loé, bên ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất hiện một cái lam sắc viên cầu quang mạc.

Là thuỷ nguyệt huyền quang, có thể bắn ngược lại công kích.Phía sau lưng bọn họ sáng lên một đạo ngân quang.

Ô Dao Nhi xuất hiện ở phía sau Vương Trường Sinh và Ô Dao Nhi, hai tay hoá thành một đôi móng vuốt sắc bén, hướng về phía đỉnh đầu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chụp lấy.“Phành phành.”Hai tiếng trầm đục, móng vuốt Ô Dao Nhi bị thuỷ nguyệt huyền quang ngăn cản.Ô Dao Nhi đầu tiên là sửng sốt, đôi mắt phượng chợt hiện lên một tia tức giận, hai móng xuất hiện từng mảng lớn ngân sắc điện hồ.Vương Trường Sinh lật bàn tay, một cái chuông lập loè kim quang xuất hiện ở trên tay, đúng vậy chính là cổ bảo nhiếp hồn linh.Chỉ thấy hắn nhẹ nhàn lay động nhiếp hồn linh, một đạo tiếng chuông vang lên đến cực điểm.Tiếng chuông thản nhiên phiêu nhiên, làm cho người ta nghe xong có chút thất thần.

Ô Dao Nhi nhe được tiếng chuông thanh, cảm giác trong lòng đang nổi lên một cỗ cảm giác bực bội dị thường, thần thức hoảng hốt, choáng váng đầu não trướng.Thừa dịp cơ hội này, Vương Trường Sinh xoay ngoài, khí tức tăng vọt từ nguyên anh sơ kỳ đến nguyên anh trung kỳ.Song quyền của hắn đánh vào cái bẫu vàn rực rỡ, mặt ngoài trải rộng gai nhọn, hai tay nắm hai viên định hải châu, ném về phía ngực cao ngất của Ô Dao Nhi.Ô Dao Nhi nhìn thấy Vương Trường Sinh xoay người, ngọc dung đạo biến, ngực cao ngất nhấp nhô không ngừng.


Lôi minh thanh vang lớn, bên ngoài thân nàng sáng lên vô số ngân sắc hồ quang, hoá thành hộ giáp ngân quang lập loè bảo vệ toàn thân.

Đồng thời từng mảng lớn ngân bạc hồ quang hướng về phía cánh tay Vương Trường Sinh.Một mặt thuẫn bài màu bạc lớn bằng bàn tay, trong nháy mắt đại trướng, che ở trước người Ô Dao Nhi.Phập!Mặt của Ô Dao Nhi trắng bạch, phun ra một ngụm máu tươi, thân thển giống như cỏ dại vậy, bay ngược ra ngoài.

Mặt ngoài ngân sắc thuẫn bài có thể thấy rõ hai quyền ảnh, có thể nhìn thấy từng lượng lớn vết rách.Vô số ngân sấc hồ quang đánh trên cánh tay Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh chỉ cảm thấy hai tay tê dần, mơ hồ có thể thấy được một chút máu tươi..


Bình luận

Truyện đang đọc