THANH LIÊN CHI ĐỈNH


Bởi vì Nguyên thần không trọn vẹn, nàng có thể một lần nữa tiến vào Nguyên anh kỳ đã rất khó rồi, muốn tiến vào Nguyên anh trung kỳ, khó khăn gấp ba bốn lần Nguyên anh tu sĩ bình thường.
“Trương tiên tử khó được một chuyến đến Thanh Liên đảo, không ngại ở lại Thanh Liên đảo một thời gian, cũng để chúng ta làm tốt thân phận địa chủ.”
Uông Như Yên nhiệt tình nói, Trương Vô Thần Kết anh tuy hơi sớm, quan hệ hai nhà Trương Vương lại là thông gia.

Về công về tư, bọn họ đề hy vọng Trương Vô Trần ở lại một đoạn thời gian, thỉnh giáo Trương Vô Trần một việc.”
“Tốt, vậy quấy rầy rồi.”
Trường Vô Trần đáp ứng xuống, Vương Trường Sinh để cho Vương Mạnh Phần sắp xếp chỗ ở cho Trương Vô Trần, để cho Trương Vô Trần ở lại Thanh Liên đảo
Dàn xếp tốt Trương Vô Trần, Vương Mạnh Phần lập tức quay trở lại, vừa cung vừa nói: “Lão tổ tông, Âu Dương gia phái người đến, đang ở bên ngoài.”
"Âu Dương gia? Mau mời."
Vương Mạnh Phần lên tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Thời gian một chén trà nhỏ sau.

Vương Mạnh Phần dẫn theo một thiếu phụ váy xanh cùng một thiếu phụ váy đỏ đi đến.
“Vãn bối Âu Dương Ngọc Mẫn, Âu Dương Ngọc Nhược bái kiến hai vị tiền bối.”

Thiếu phụ váy xanh và thiếu phụ váy đỏ trăm miệng một lời nói, thần sắc cung kính nói.
Các nàng đều có tu vi là Kim đan tầng bảy.

Âu Dương gia phái bọn họ thượng môn, khẳng định là có chuyện quan trọng.
“Hai vị tiểu hữu mời ngồi, không biết hai vị tiểu hữu đến Thanh Liên đảo chúng ta có gì chỉ giáo?”
Vẻ mặt Vương Trường Sinh ôn hòa nói.
Âu Dương Ngọc Mẫn lạt tay lấy ra một cái thiệp mời màu kim, hai tay đưa lên cho Vương Mạnh Phần cung thanh nói: “Vãn bối phụng mệnh Tam thúc tổ, tiếp qua một năm chính là đại thọ chín trăm tuổi của Tam thúc tổ, chúng ta phụng mệnh đến đưa thiệp mời, đặc biệt mời hai vị tiền bối đến Âu Dương gia chúng ta tham dự ngày mừng thọ của Tam thúc tổ chúng ta.
“Âu Dương tiểu hữu, Tam thúc tổ mà ngươi nơi là Hạo Nguyệt chân nhân?”
Vương Trường Sinh mởi miệng hỏi nói, tiếp nhận thiệp mời Vương Mạnh Phần đưa, nhìn lướt qua rồi đưa cho Uông Như Yên.
“Đúng vậy, Tam thúc tổ luôn mãi dặn dò, để cho chúng ta thành tâm mời hai vị tiền bối tới.”
Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Được, chúng ta nhất định sẽ đến đúng giờ.

Hai vị tiểu hữu vất vả rồi, tạm thời ở lại Thanh Liên đảo.”
Âu Dương Ngọc Nhược uyển chuyển cự tuyệt; “Đa tạ ý tốt của Vương tiền bối, chúng ta còn có nhiệm vụ, không tiện ở lâu.”
“Vậy không miễn cưỡng.

Mạnh Phần thay ta tiễn đưa hai vị tiểu hữu.”
Uông Như Yên cũng không có miễn cưỡng, để cho Vương Mạnh Phần tiễn hai người bọn họ.
“Hạo Nguyệt chân nhân, đại thọ chín trăm tuổi.

Xem ra, Hạo Nguyệt chân nhân là có chuyện quan trọng cần nói với nhau.”
Vương Trường Sinh cau mày nói, Vương gia chỉ có hai vị Nguyên anh tu sĩ, đã muốn an cư ở Thanh Liên đảo.

Thanh Liên đảo phải có Nguyên anh tu sĩ lưu thủm nếu không bọn họ cũng lo lắng khi đi đến địa phương khác.
Hạo Nguyệt chân nhân tên là Âu Dương Hồng Thịnh, Nguyên anh hậu kỳ, tu sĩ tối cao nhất của Âu Dương gia.

Đại thọ của hắn đã qua chín trăm tuổi, cố ý phái hai Kim đan tu sĩ đến Thanh Liên đảo phát thiệp mời, khẳng định có chuyện quan trọng cần nói với nhau.
Âu Dương gia là một trong mười đại thế gia ở Nam hải.

Nội tình thâm hậu.

Vương Trường Sinh vốn đã tính bái phỏng Âu Dương gia, nếu có thể mượn dùng thế lực Âu Dương gia, đả thông bốn cái hải vực còn lại, thành lập một cái thương lộ ổn định.

Nếu bọn hắn đi một người, Âu Dương Hồng Thịnh chỉ sợ sẽ bất mãn.
Bọn họ cùng đi thì Thanh Liên đảo vốn không có Nguyên anh tu sĩ toạ trấn, nếu là có cường địch đến xâm phạm, vậy thì phiền toái rồi.

Phái một người tới trước, lại sợ Âu Dương Hồng Thịnh bất mãn.
Ngay tại thời điểm bọn họ cảm thấy khó xử thì một đạo thanh âm có chút quan thuộc vang lên: “Ha ha, Vương đạo hữu, lâu rồi không gặp, không nghĩ là các ngươi đã tiến vào Nguyên anh kỳ.”
Một đạo độn quang bay tiến vào, dừng ở trước mặt Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, đúng vậy là Nghiễm Đông Nhân.
Mấy chục năm không gặp, Nghiễm Đông Nhân so với lúc trước béo lên không ít, khí tức hắn so với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mạnh hơn.
“Sư phụ, đã lâu không gặp, ngài tốt không?”
Vương Trường Sinh nhìn thấy Nghiễm Đông Nhân, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Nghiễm Đông Nhân trên danh nghĩa là sư phụ hắn, nếu Nghiễm Đông Nhân tọa trấn ở Thanh Liên đảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng an tâm đi đến Âu Dương gia chúc thọ.

“Chúng ta lúc trước còn nhắc đến sư phụ, chúng ta sau khi Kết anh, phái người quay về Đông Hoang, đều không có tin tức của sư phụ.”
Uông Như Yên cười nói, bọn họ xưng hô Nghiễm Đông Nhân là sư phụ, chủ yếu là muốn thân thiết.
“Lão phu sau khi Kết anh, đi Bắc Cương du lịch, vừa trở về, vừa nghe một hồi chuyện tích của các ngươi, không nghĩ tới các ngươi Kết anh dẫn phát dị tượng, lúc này đây đại chiến, thanh liên tiên lữ các ngươi đều rơi vào tay Đông Hoang.

Đúng rồi, lão phu lúc này đây là theo đích chất tử các ngươi cùng nha trở về, tính tính toán, hắn hẳn là nhanh đến rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Vương Thanh Sơn đi đến mi hoa mắt cười.
Thời điểm hắn quay trở về Nam Hải, thuận tiên đến Nguy quốc một chuyến, tính mang theo một ít tu sĩ Uông gia đến Nam Hải, ai biết đụng tới Nghiễm Đông Nhân.
Biết được Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cho tới hai hòn đảo linh mạch bậc bốn, Nghiễm Đông Nhân tính cùng Vương Thanh Sơn đến Nam Hải, Vương Thanh Sơn đương nhiên chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
Lại khách sáo vài câu, Nghiễm Đông Nhân bắt đầu nói đến chính sự: “Trường Sinh, các người có hai toà đảo có linh mạch bậc bốn.

Nghe nói các người tính lấy một toà để thành lập phường thị quy mô lớn.

Ta cũng muốn gia nhập, ta muốn không nhiều lắm, năm gian cửa hàng là được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc