THÀNH THÂN

Đậu Dư Hữu không thể chấp nhận sự từ bỏ của muội muội mình được.

"Cho dù muội bỏ trốn cùng Vương Thiều Chi thì cũng được mà!"

Đậu Diệu thản nhiên nói: "Hắn không chịu, muội cũng không chịu, ca ca, đến bước đường cùng rồi, thậm chí muội còn nghĩ tới cái chết. nhưng chung quy là tiện nghi cho người khác."

Thực tế nàng còn chưa phản kháng thì làm sao dám chắc không có lối thoát?

Nàng nói: "Muội sẽ khiến hắn phải chịu hòa ly."

Mắt Đậu Dư Hữu sáng lên nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, nói cách khác, hòa ly thì bắt buộc phải gả cho Tống Trạch! Hắn nghĩ vậy trong người lập tức có một cỗ bực bội không nói lên lời.

Nếu đã là thánh chỉ thì cho dù Tống Trạch có đổi ý đi nữa, cũng không thể xin Hoàng thượng rút lại được.

Đậu Diệu nghiêng người, đầu tựa vào ghế rủ mi nói: "Cho nên hắn cũng không có đường để lui."

Vì vậy hắn mới nói, nàng chết thì hắn mới có thể buông tha cho nàng.

Bởi vì đây là chuyện liên quan đến mạng sống.

Đậu Dư Hữu gật đầu.

Đến lúc hắn đi ra, lại biết thêm một tin tức.

Tống Trạch được phong là Chỉ huy sứ, có thể điều động tất cả binh sĩ trong thành. Xung quanh Đậu gia bọn họ vậy mà lại có một đám binh sĩ tuần tra.

Vừa nhìn liền hiểu, nhất định là đang đề phòng Đậu Diệu chạy trốn.

Rốt cục Đậu Dư Hữu cũng hiểu thêm một về con người Tống Trạch.

Khó trách trước đó hắn có thể đuổi theo Đậu Diệu.

Xem ra không thể chạy trốn lần nữa được.

Xuất phát từ việc quý trọng bạn tốt, trong lòng hắn nhìn không được mà mắng Tống Trạch một phen. Nhưng mà tình cảnh bây giờ của Tống Trạch cũng không tốt tí nào.

Ung vương Tống Đình mới từ trong cung trở về, biết được nhi tử mình to gan lớn mật dám đi cầu xin Hoàng thượng, lại có Huệ phi và Lí Huyên giúp đỡ. Hoàng thường thế mà lại đồng ý, còn nói với ông, lúc trẻ nợ ông vì đã bảo Thái hậu nương nương làm chủ việc chung thân đại sự, phá hủy hôn nhân của ông. Còn nói xem Tống Trạch như cháu, nó đã có cô nương mình thích. Còn muốn Tống Đình tác thành cho đứa con trai này.

Bây giờ Tống Đình đang nổi trận lôi đình.

Hoàng thượng đối với Tống Trạch ngày càng coi trọng, năm đó đồng ý cho hắn gia nhập vào quân doanh phía Tây Bắc, trở về lại thăng quan lên làm Chỉ huy sứ. Bây giờ còn nguyện ý giúp Tống Trạch giấu diếm người phụ thân như ông đây.

Làm sao Tống Đình lại không tức giận cho được?

Trên đời này, có người làm cha nào lại uất ức như ông không?

Tiểu tử đáng chết!

Ông chửi ầm lên: "Trong mắt con có còn người phụ thân như ta không? Còn không mau quỳ xuống!"

Nhìn cây gậy trong tay ông, Tống Trạch thành thật quỳ xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, lại thấy ca ca thừa nhận mà không chịu nhúc nhích, còn không cầu xin tha thứ. Tống Vân Châu khóc lên, nhào tới bên chân Tống Đình: "Phụ thân, con xin người đừng đánh ca ca nữa, huynh ấy đã biết sai rồi."

Tống Đình thở hổn hển.

Kỳ thật ông có ý định kết thân với Từ gia, còn đề cập qua với Tống Trạch hai câu. Ai ngờ đứa con này bằng mặt không bằng lòng, ngoài mặt không phản đối nhưng sau lưng lại làm ra chuyện này.

Ông khó mà nhẫn nhịn được, lại hung hăng đánh Tống Trạch vài cái.

Khiến áo ngoài ẩn ẩn lộ ra vết máu.

Lúc này Ung vương phi Chung thị mới đi lên, đoạt lấy gậy trúc trong tay Tống Trạch: "Đúng là nó có sai, không nên tự ý quyết định. Nhưng mà chàng cũng bớt giận đi, nếu đánh tiếp, chẳng lẽ lại muốn mạng của nó sao?

Bà quay lại nháy mắt với Tống Trạch, ý bảo hắn mau xin phụ thân tha thứ đi.

Chung thị đối với cọc hôn sự này không có bất mãn, Tống Trạch không phải nhi tử ruột của nàng, nếu như lấy Từ Quỳnh thì nàng còn lo lắng hơn. Bây giờ Đậu nhị tiểu thư thì không sao, còn hợp ý bà nữa chứ.

Tống Trạch không cầu xin.

Nhi tử chống đối phụ thân là tội lớn, hắn nên thừa nhận, nói: "Phụ thân, nếu như người không tha thứ cho con, xin cứ đánh tiếp."

Tống Đình trừng mắt nhìn hắn: "Concòn không biết sai?"

"Không, phụ thân, con chỉ muốn lấy cô nương mình thích mà thôi.", Tống Trạch ngẩng đầu nhìn ông, "Phụ thân, đây cũng là tâm nguyện trước khi chết của mẫu thân."

Nghe hắn nhắc tới thê tử đã qua đời của mình, ngực Tống Trạch đau đớn một hồi.

Con trai thứ Tống Hạo lên tiếng nói: "Phụ thân, nếu đại ca một lòng muốn lấy vị Đậu tiểu thư kia, Hoàng thượng cũng đã tác thành, phụ thân thư thứ cho đại ca đi."

Tống Đình trừng mắt liếc Tống Trạch một cái, phất tay áo rời đi."

Tống Vân Châu vội vàng sai người đi mời đại phu.

Đặng Nhung nâng Tống Trạch dậy, nhìn thấy lưng hắn lập tức hít một ngụm khí lớn. Đến gần mới biết vết thương nghiêm trọng như thế nào, quả nhiên Vương gia ra tay rất độc ác.

Chung thị nói: "Nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, vết thương này, sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa khỏi." Bà dừng một chút, "Ngày mai Hoàng thượng sẽ hạ chỉ xuống... chuyện Đậu gia con đừng lo lắng, ta sẽ tự mình đến đó bàn bạc."

Hai nhà kết thân, chủ mẫu hai bên há lại không gặp mặt nhau?

Tống Trạch nợ một cái ân tình này, hắn thản nhiên nói: "Đa tạ."

Nhưng vẫn không gọi bà là mẫu thân.

Tuy Chung thị từ vị trí Trắc phi mà leo lên vị trí Vương phi, nhưng với gia cảnh của Chung gia bây giờ, bà làm Vương phi cũng coi như thích hợp. Thế mà hai người con trai này có đánh chết cũng không chịu thừa nhận bà, một người chịu gọi bà là mẫu thân nhưng lại vô cùng căm thù bà. Một người ngoài mặt thì vui vẻ nhưng lại không muốn gọi bà là mẫu thân.

Nhưng bà cũng không cần.

Bà còn có một nữ nhi.

Chung thị khẽ cười: "Đây là chuyện vui, ta đang nghĩ ngày nào mới tốt, nhưng vẫn chưa..."

"Tốt nhất là tháng sau." Tống Trạch nói.

Hiếm khi mà hai người cùng đạt thành một hiệp nghị.

Tống Vân Châu đứng bên cạnh gấp gáp đến mức muốn khóc, đi theo Tống Trạch đến phòng hắn, nói: "Ca ca, sao huynh lại ngốc như vậy, muốn kết hôn với Đậu tiểu thư sao cần phải đi cầu Hoàng thượng."

Theo nàng thì lấy thân phận của Tống Trạch mà nói, đây là chuyện cực kỳ dễ dàng, sao phải làm phức tạp lên như vậy.

Bây giờ có đổi ý cũng không được!

Khó trách phụ thân lại tức giận như vậy!

Vốn tình cảm phụ tử của hai người cũng không được tốt lắm, nhưng bây giờ ca ca lại đắc tội với phụ thân. Tống Vân Châu không biết nên làm gì cho tốt.

Tống Trạch cười khổ, từ đầu hắn đã đoán được chuyện này. Vốn cũng có thể ngăn cản, chỉ cần trước kỳ tuyển phi, Đậu Diều đồng ý gả cho hắn thì cần gì phải gặp mặt Hoàng thượng chứ.

Nhưng vấn đề là nàng không chịu, vừa thấy hắn là lộ ra vẻ chán ghét. Chuyện này khiến hắn cực kỳ tức giận, hắn càng giấu giếm thì chuyện càng không thể vãn hồi.

Chuyện đã tới bước này cũng không còn cách nào nữa.

Lúc này hắn không còn sức nữa chỉ nhẹ giọng nói: "Vân Châu, sau này nàng chính là tẩu tử của muội, cho dù muội không vui đi nữa thì cùng phải tôn trọng nàng, về đi, ta phải bôi thuốc rồi.

Hắn nằm trên giường.

Thấy đại phu tiến vào, Tống Vân Châu đành phải trở về.

Ngày hôm sau, thánh chỉ được truyền đến Đậu gia, ngoại trừ Đậu Dư Hữu, tâm tình của mọi người đều thay đổi một cách nhanh chóng. Đậu Diệu cảm thấy, có thể hình dung như tốc độ của siêu xe.

Sao lại không phải chứ?

Lúc đầu nghĩ phải vào cung làm phi tần, ai ngờ mới qua vài ngày, Hoàng thượng đã trở thành bà mới, đem nàng gả cho Tống Trạch, làm con dâu của Ung vương phủ.

Tiễn vị quan Lễ bộ đi, một lúc lâu sau Lão phu nhân mới lấy lại tinh thần.

Trương thị vui vẻ đến nỗi khóc lên, đây chính là chuyện vui!

Tống Trạch là Thế tử của Ung vương phủ, tương lai là Ung vương. So với việc vào cung không biết là phúc hay họa kia tốt hơn rất nhiều!

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Quả thật Lão phu nhân cũng lo lắng chuyện lập Thái tử không thuận lợi, nếu không may còn kéo cả nhà mình vào lốc xoáy. Bây giờ đương nhiên Ung vương phủ chạm tay là có thể bỏng kia mới là lựa chọn tốt nhất.

Lão phu nhân chắp hai tay lại: "A di đà phật, như vậy thì yên tâm rồi."

Trương thị cười nói: "Phải đi thắp hương cảm ơn trời phật mới được!"

Mây mù trong nhà lập tức bay đi, trở nên sáng sủa hơn nhiều.

Lão phu nhân đang cùng Trương thị thảo luận chuyện đồ cưới: "Chuyện này cũng giống như chuyện của Tuệ nhi vậy, song hỷ lâm môn, thật sự là rất náo nhiệt."

Tất cả mọi người đều vui vẻ, ngay cả Đậu Quang Đào cũng như vậy.

Dù sao thì nữ nhi cũng thoát khỏi nơi nguy hiểm.

Có chút tiếc nuối cho đứa trẻ thanh mai trúc mã kia, nhưng so với niềm vui khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì điểm ấy không tính là gì cả.

Chỉ có hai người Đậu Dư Hữu và Đậu Diệu là rầu rĩ không vui.

"Huynh xem, có thể đưa Vương Thiều Chi đến nhà chúng ta được không?" Nàng hỏi Đậu Dư Hữu, việc nàng đi ra ngoài là không có khả năng. Tống Trạch mà nổi điên là có thể bày ra thiên la địa võng.

Nàng còn đang suy nghĩ có nên cho hắn đội cái nón xanh* hay không?

(*) cắm sừng

Nếu đến lúc đó nàng không thể hòa ly thì cũng khiến cho Tống Trạch tức giận muốn chết.

Cũng không biết giao bản thân mình cho Vương Thiều Chi. Liệu hắn càng không thể quên nàng sao? Chẳng lẽ thật sự đợi nàng hòa ly rồi cưới nàng sao?

Còn nữa, Tống Trạch vốn không bình thường, nếu như biết chuyện này thì có phải càng không chịu hòa ly?

Thật sự quá mâu thuẫn!

Đậu Dư Hữu không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, thở dài nói: "Đưa hắn tới đây rồi sao? Đế hắn gặp muội thì càng buồn hơn thôi, chi bằng không gặp, muội cũng đã nói chờ qua một thời gian rồi sẽ tốt hơn thôi."

Hai nhà đã được Hoàng thượng ban hôn, cũng coi như là đính hôn, không còn cách nào cứu vãn được nữa.

Bản thân hắn cũng không muốn gặp Vương Thiều Chi.

Đậu Diệu trầm mặc, một lát sau mới nói: "Thôi được."

Ngược lại với tinh thần ngày càng sa sút của nàng,Trương thị vui không kiềm chế nổi. Thường xuyên đến chỗ nàng nói bà và Lão phu nhân đã chuẩn bị đồ cưới ra sao, nghe ra được hẳn là rất xa hoa.

Lúc này lão phu nhân rất hào phóng, không tiếc tài sản trong nhà một chút nào. Thậm chí tài sản riêng của mình cũng đem ra, chia đều ra cho hai cháu gái.

Trương thị cong môi cười: "Con xem, tổ mẫu thương con nhiều như vậy."

Oán hận lúc trước đã không còn, Đậu Diệu thầm nghĩ, chỉ là chừa chút mặt mũi trước Ung vương phủ thôi. Thân phận của nàng vốn không cao, đồ cưới càng không thể ít, sợ qua đó sẽ bị người ta kinh thường.

Sắc mặt Đậu Diệu thản nhiên.

Trương thị nhìn nàng một cái, dịu dàng nói: "Diệu Diệu, nương nghìn chọn vạn tuyễn cũng chưa từng nghĩ tới con có thể gả vào vương phủ, lúc này vì sao con lại mất hứng?

Dù sao thì mẫu thân vẫn luôn lo lắng cho con gái.

Đậu Diệu nói: "Chỉ là có chút không quen, hơn nữa con cũng không thích Tống Trạch."

Thấy nàng gọi thẳng tên người ta như vậy, Trương thị vung khăn: "Diệu Diệu, trước mặt người ngoài con ngàn vạn lần đừng gọi như vậy! Con biết cấp bậc lễ nghĩa mà, sao có thể gọi tên hắn như vậy, hắn là phu quân tương lai của con đó."

Nàng còn muốn mắng hắn là tên hỗn đản bệnh thần kinh nữa đấy, được chưa?

Gọi tên hắn là cho hắn mặt mũi rồi.

Đậu Diệu cúi đầu, đưa tay ra xoay lấy bút lông.

Hành động như đánh vỡ một chuyện cũ nào đó, Trương thị nhìn động tác của nàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, hồi nhỏ, sau khi Đậu Diệu khỏi bệnh liền thích xoay bút, thường luôn có vẻ hết sức nôn nóng.

Sau đó hành vi cũng rất kì lạ, sao bây giờ lại có biểu hiện như mắc phải bệnh cũ?

Trương thị nghĩ đến lời tướng công từng nói, một khi Đậu Diệu cảm thấy không tốt, có lẽ sẽ bị chính mình bức điên.

"Diệu Diệu..." Trương thị cẩn thận nói, "Con cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không ạ." Mày Đậu Diệu nhíu lại, nếu như nàng không giả bộ làm tiểu thư khuê các, ra vẻ kém cỏi một chút thì có lẽ sẽ nắm giữ được vận mệnh của bản thân.

Nhưng mà cũng không thể.

Nàng vẫn bị vận mệnh đùa giỡn một phen.

Đã thế thì cần gì phải giả bộ nữa, từ nay về sau, nàng sẽ làm chính mình

Bình luận

Truyện đang đọc