THẬP TAM YÊU

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sau khi Chu Yểu quay về từ thủ đô, đã có vài ngày chưa ra cửa, cô ở nhà với Trần Hứa Trạch để “đền bù” khoảng thời gian bị mất đi.

Ngay cả việc nhỏ như xếp quần áo, hai người cũng phải cùng làm.

Lúc đó ánh mặt trời ngoài cửa sổ dìu dịu, khí nóng bị ngăn bên ngoài, không thể xâm nhập vào bên trong, trong nhiệt độ không khí mát mẻ, hai người họ hưởng thụ ánh mắt trời tươi sáng.

Trần Hứa Trạch đang xếp quần áo, bỗng nhiên dừng lại. Cậu ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Chu Yểu, bỗng dưng nói một câu:

“Được.”

“Được… Được, được cái gì?” Chu Yểu không hiểu.

“Mình bỗng nhiên nhớ tới, bức ảnh cậu gửi mình, mình còn chưa cho cậu câu trả lời.”

Lúc ấy nhận được ảnh chụp, cậu chỉ nhớ khen “Đẹp”, sau đó cô lại nói tiếp mình cùng Nghênh Niệm như thế nào như thế nào, trọng tâm câu chuyện lệch khỏi quỹ đạo trong chốc lát, hoàn toàn chưa kịp dời đề tài đến mấy chữ trên màn hình quảng cáo màu hồng nhạt.

Chu Yểu ngẩn người, cười thành tiếng: “Cung phản xạ của cậu cũng quá dài rồi đấy?”

Trần Hứa Trạch trịnh trọng nói: “Chỉ là quên thôi.” Dừng một chút, cậu bổ sung, “Không nên quên.”

Chu Yểu vô cùng vui vẻ, nhào qua muốn ôm cổ cậu ầm ĩ trong chốc lát, sân bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

Lần này không phải gõ cửa hoặc kêu tên ai, mà là tiếng trực tiếp mở cửa…

Lúc Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch đứng dậy khỏi một đống quần áo, hai vợ chồng nhà họ Trần đã mở cửa tiến vào. Bà Trần lập tức nhíu mày lại, “Trong nhà có mùi gì vậy, khó ngửi muốn chết.”

Ánh mắt bà đảo qua Chu Yểu, miễn cưỡng chào hỏi, “Chu Yểu cũng ở đây à, sao chưa về nhà mình?”

Chu Yểu không mở miệng, mặt Trần Hứa Trạch không hề có biểu tình gì, nói: “Hai người đã không ở đây bao nhiêu năm, trong nhà có mùi gì hai người làm sao biết?”

Vừa mở miệng đã bị con trai mình phàn nàn, vốn cho rằng trải qua chuyện ở cục cảnh sát lần trước, con trai sẽ thân thiết với mình hơn, không ngờ vẫn giữ thái độ không tốt, thậm chí còn ác liệt hơn.

Sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Trần có vẻ hơi khó coi, bà Trần hơi ngẩng cằm, “Mẹ về xem chút thôi, con ở nhà một mình, sống tốt hay không tốt, mẹ là mẹ con…”

“Đã không quản nhiều năm rồi, bây giờ quản cái gì.”

“Con!”

Bản lĩnh chọc điên người khác của Trần Hứa Trạch chính là hạng thượng thừa.

Bà Trần ngại mặt mũi không nói tiếp, dời ánh mắt xuống đất, hỏi: “Đều là quần áo của con à? Ôi, có vẻ cũ hết rồi, mẹ đã sớm nói mua đồ mới cho con, con không cần… Sao còn có đồ nữ?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Chuyện Chu Yểu chuyển đến ở cùng Trần Hứa Trạch, Trần Hứa Trạch không tin hai người họ hôm nay mới biết được. Hơn nữa Chu Yểu đã ở chỗ này, chuyện không phải vừa xem liền hiểu ngay sao.

Bà Trần dùng một loại giọng điệu rất khoa trương hỏi Chu Yểu: “Chu Yểu, không phải cháu ở đây chứ? Nhà cháu ở ngay phía trước thôi, sao lại không về nhà mà muốn ở đây thế? Hứa Trạch là con trai, cháu là con gái, hai đứa ở với nhau vậy là không tốt, người khác biết sẽ nói ra nói vào! Ôi chao, mẹ cháu sao lại thế này, sao lại mặc kệ cháu thế, vẫn may là hôm nay cô tới. Đến đây, có chuyện gì thì nói với cô, chúng ta nói chuyện.”

Chu Yểu hỏi lại: “Nói chuyện gì ạ?”

“Nói chuyện cháu ở nhà cô!” Bà Trần nhìn chằm chằm cô, đối với câu hỏi này của cô thì cảm thấy không thể tưởng tượng, “Cháu là một đứa con gái, không cảm thấy vậy là không thỏa đáng sao? Mẹ cháu dạy cháu thế nào thế!”

“Cô ơi, nói thì cứ nói, đừng kéo bố mẹ cháu vào.” Giọng của cô rất bình tĩnh, nhưng cũng không nghe ra sự thiếu tôn trọng.

Bà Trần như bị khiêu khích, “Thế à, ý cháu là cô đang gây phiền phức?”

“Không phải sao?” Trần Hứa Trạch chen vào một câu, sắc mặt của bà ta càng khó nhìn.

“Được được, để mẹ vào xem một chút.” Bà Trần bị chặn họng, đi vào trong phòng, “Quần áo hai đứa xếp để ở đâu? Mẹ nhìn xem… Ôi chao, đặt cùng một tủ quần áo? Hứa Trạch, quần áo con để chung với Chu Yểu? Quần áo hai đứa để với nhau?!”

Trần Hứa Trạch nói: “Có vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề gì sao?” Bà Trần cười lạnh, liếc mắt nhìn chồng mình, “Ông nghe nó nói gì chưa!” Bà ta ra khỏi phòng, đi đến phòng khách, “Đương nhiên là có vấn đề! Vấn đề lớn!”

“Mẹ thấy trên giường có một chiếc chăn mỏng, hai cái gối.” Bà ta nói, “Chu Yểu ở đây, nó ngủ đâu? Phòng này là ai ngủ? Sao lại để quần áo của hai đứa?”

Trần Hứa Trạch như đang thuật lại lời bà nói, nhưng là lấy giọng điệu bình tĩnh để thuật lại: “Phòng này là con và Chu Yểu ngủ, tủ quần áo để quần áo của hai bọn con.”

“Con nói cái gì! Con nói cái gì! Nghĩ lại những gì mình vừa nói đi! Nói vậy mà nghe được sao!”

Bà Trần nghiêm khắc quát lớn: “Trước đây hai đứa làm gì mẹ mặc kệ, tóm lại, lập tức kêu Chu Yểu về nhà, hai đứa không được ở với nhau nữa!”

“Dựa vào cái gì?” Trần Hứa Trạch hỏi lại.

“Dựa…”

“Dựa vào bà là mẹ tôi?” Đồng tử màu đen trong mắt Trần Hứa Trạch giống như vực sâu vô tận, “Tôi lớn như vậy rồi, bà đã quan tâm tôi được bao nhiêu lần? Người nuôi lớn tôi là ông bà nội, căn nhà này là ông bà nội để lại cho tôi, trước khi họ qua đời đã chuyển giao tài sản, trên giấy tờ sở hữu viết tên tôi, giờ tôi đã mười chín tuổi, có năng lực hành vi tự chủ, cho nên…”

Cậu dừng một chút, “Bà ầm ĩ trong nhà tôi, tôi không thích, mong bà nhỏ âm lượng lại một chút.”

Bà Trần nghe, hít sâu một hơi như sắp ngất xỉu, ông Trần ta tiến lên đỡ bà ta, quát lớn với Trần Hứa Trạch: “Con ăn nói khốn nạn gì đấy!”

“Khốn nạn sao? Tôi chỉ trần thuật lại sự thật.”

“Được, nhà này là của con, nhưng tóm lại con vẫn là con bố mẹ phải không? Bố mẹ nói…”

“Tôi đã nói rồi, không muốn lặp lại lần nữa, tôi đã lớn như vậy, hai người quan tâm tôi được bao nhiêu lần? Nếu nói đến nghĩa vụ, hai người cũng đâu thực hiện nghĩa vụ của mình, tôi cảm thấy hai người cũng không có tư cách sử dụng quyền làm cha làm mẹ.”

“Bố mẹ không thực hiện nghĩa vụ? Từng đường kim mũi chỉ trên người con, mỗi một miếng cơm mỗi một miếng canh…”

“Đều là tài sản của ông bà nội.” Trần Hứa Trạch nói, “Hai người thật sự cho rằng tôi còn nhỏ nên không biết sao? Tiền trợ cấp mỗi tháng của hai người, ông bà nội không hề chạm vào. Số tiền mà ông bà nội tích góp được khi còn trẻ đã đủ để tôi ăn cả đời. Bây giờ mỗi một phân [1] mỗi một khối tôi dùng đều là tài sản ông nội để lại cho tôi. Tôi nghĩ, chuyện này hẳn không có bao nhiêu quan hệ với hai người. Đương nhiên, nếu hai người vẫn muốn có một phần tài sản, tôi có thể nói cho hai người biết sổ tiết kiệm chứa số tiền kia bị khóa trong cái két sắt nào.”

[1] Phân: một đơn vị tiền tệ của Trung Quốc

Bố mẹ Trần bị cậu nói đến mức á khẩu không trả lời được. Cho dù nói gì, Trần Hứa Trạch cũng có thể bình tĩnh tự nhiên mà đáp trả, dường như cảnh tượng này, cậu đã diễn tập trong lòng vô số lần.

Con của mình lại không quản được, khí nóng chỉ có thể trút lên đầu người khác.

Bà Trần đứng vững được liền gây khó dễ với Chu Yểu: “Cháu có phải là con gái không thế? Có biết xấu hổ không thế? Cô nghe nói hàng xóm quanh đây đều đã nói ra nói vào, chẳng lẽ cháu không biết tránh đi sao? Hồi nhỏ hai đứa chơi với nhau cũng được, nhưng giờ đã lớn rồi, cháu làm như vậy là phá hỏng thanh danh của Hứa Trạch! Chu Yểu, nếu cháu có biết cái gì gọi là mặt mũi, cháu…”

“Bà nói ai không biết xấu hổ!”

Bình luận

Truyện đang đọc