THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Ý cười trên mặt Lê Trang Trang có chút cứng lại, "Thất tẩu tuổi còn trẻ, có thể không thích yến hội nặng nề như vậy, sẽ cảm thấy nhàm chán cũng rất bình thường"
Lệ Dạ Kỳ khẽ nhếch môi, như cười như không nghĩ, cô có cảm thấy nhàm chán hay không anh không biết, nhưng cô lại đi cùng bạn trai cũ, thật sự là tình thâm ý trọng.
Lê Trang Trang nhìn nụ cười lạnh nhạt trên mặt anh, cũng không đoán được tâm tư, nói: "Dù sao cũng còn nhỏ, sau này tham dự nhiều, tự nhiên sẽ quen"
"Ừ"
Ngôn Lạc Hi lắc lư một vòng trong bữa tiệc, cũng không tìm được người muốn tìm, bả vai bỗng nhiên bị người vỗ một cái, cô quay đầu đi, liền thấy Lục Chiêu Nhiên vẻ mặt nham hiểm, "Cùng tôi đi gặp một người"
Nói xong, cũng mặc kệ cô có nguyện ý hay không, ôm eo cô đi vào trong đám người.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày: "Lục Chiêu Nhiên, anh buông tôi ra, tôi không muốn cùng anh đi gặp người khác."
Lục Chiêu Nhiên nhìn cô giống như trinh tiết liệt nữ, anh chạm vào cô một cái, cả người cô liền đầy gai, anh đè nén tức giận trong lòng,
"Em đừng quên, một ngày chưa chấm dứt hợp đồng em vẫn là nghệ sĩ của công ty anh, theo anh tham dự tiệc xã giao là bổn phận của em.
Ngôn Lạc Hi cắn chặt răng, vừa muốn đánh trả, liền nhìn thấy trai xinh gái đẹp ở xung quanh tựa như một cảnh đẹp cô lại càng không muốn đột nhiên trở thành tiêu điểm chú ý.
Càng châm chọc chính là, lễ phục màu nud3 và giày cao gót trên người Lê Trang Trang giống hệt cô như đúc.
Lục Chiêu Nhiên kéo cô qua, trên mặt đã thay đổi thần sắc ôn hòa thong dong, "Đã lâu nghe thấy đại danh Lệ tổng, không nghĩ tới bản thân so với trong truyền thuyết ưu tú hơn, hân hạnh hân hạnh"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ nhàn nhạt xẹt qua bàn tay hắn vươn rơi vào trên tay hắn đang giữ cổ tay Ngôn Lạc Hi, anh híp híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm cô xẹt qua một tia nghiêm nghị.

Ngôn Lạc Hi không ngờ anh cũng ở đây, cô không được tự nhiên tránh tay Lục Chiêu Nhiên có loại chột dạ vì làm sai bị bắt.
Lê Trang Trang vừa thấy tình hình này, trong lòng nhất thời hiểu rõ, Ngôn Lạc Hi không phải đi cùng Lệ Dạ Kỳ tới là bồi Lục Chiêu Nhiên.
Nhìn thấy bàn tay cứng đờ giữa không trung của Lục Chiêu Nhiên, cô ta hào phóng đưa tay bắt tay hắn.
"Lục tổng, tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu, ngắn ngủn ba năm có thể đem giải trí Hằng Tinh đưa vào kinh doanh thành đế đô có không hai, thật sự là tuổi trẻ tài cao a."
"Lê tiểu thư quá khen"
Lục Chiêu Nhiên nhìn Lệ Dạ Kỳ vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng có chút không tự nhiên, nhưng trên mặt lại mang theo khen tặng.
"Ở trước mặt Lệ tổng, tôi cũng không dám tự xưng là có triển vọng"
Ngôn Lạc Hi đứng ở nơi xấu hổ với người hâm mộ quanh ngoại trừ bạn trai cũ cùng chồng ở cùng một chỗ, còn bởi vì cô cùng Lê Trang Trang đụng hàng trang phục.
"Đây không phải nữ quốc dân số 2 nổi tiếng gần đây trên weibo sao? Nữ chủ ao cá?!"
"Là cô ấy, tôi thấy cô ấy muốn nổi tiếng phát điên lên cọ nhiệt độ của Tiểu Luân Luân nhà tôi, tôi nhìn thấy cô ấy liền chướng mắt"
"Này...!Đúng là chó không biết thay đồ.

Cô ấy mặc váy giống hệt nữ thần Lê Trang Trang, cô ấy đến đây để thu hút sự nổi tiếng của nữ thần phải không?"
"Chỉ bằng cô ấy? Trang phục cao cấp mấy chục vạn mặc trên người cũng không đẹp được như nữ thần Lê Trang Trang tao nhã, cao quý ngược lại thì giống một bắp cải trắng"
“……”
Bắp cải trắng?
Khóe mắt Ngôn Lạc Hi giật giật, cô rõ ràng là tiểu tiên nữ có chỗ nào giống cải trắng?
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, liền đụng vào trong ánh mắt vô cùng sâu thẳm của người đàn ông, sự không vui di động nơi đó khiến trong lòng cô lộp bộp nhảy dựng, có loại cảm giác nguy hiểm đại họa ngập đầu.
Người xem kịch vui bốn phía càng ngày càng nhiều, cô không muốn đứng ở chỗ này bị người xem như khỉ mà thưởng thức.
"Tôi đói bụng rồi kiếm chút gì đó ăn, hai người cứ tiếp tục, xin lỗi"
Ngôn Lạc Hi nói xong đi giày cao gót ung dung xoay người rời đi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp không có nửa phần rụt rè hay khó xử.
Ngôn Lạc Hi đi vào khu đồ ăn tự chọn, thật ra cũng không có khẩu vị lấy một ly nước trái cây uống và đến góc đại sảnh, đứng ở chỗ này, có thể nhìn chung toàn bộ phòng tiệc.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người vội vàng buông ly, nhấc váy đi về phía bên kia.

Bà ấy đi quá nhanh, bất ngờ không kịp đề phòng đụng trúng người khác.

Lực độ mãnh mẽ, cô căn bản đứng không vững, vội vàng lui về phía sau vài bước, muốn giảm giảm xóc lực ổn định thân thể.

Nhưng cô mang giày cao gót mười tấc, giày lại bỗng nhiên bị gãy, trọng tâm không vững, cả người ngửa mặt ngã xuống đất.
Cô biết, lần này ngã xuống, trong trường hợp như vậy sẽ gây ra bao nhiêu chuyện cười, mà điều cô không thể tha thứ nhất chính là để cho người phụ nữ kia nhìn thấy sự chật vật của cô.
Ngay khi cô cho rằng mình sẽ ngã chổng vó ra vẻ ngoài, một đôi bàn tay to có lực chế trụ eo của nàng, vững vàng nâng cô lên.
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc trầm thấp của người đàn ông: "Nóng lòng muốn rơi vào vòng tay anh vậy sao?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, có chút thất thần.

Trong nháy mắt đó, tất cả âm thanh đều đi xa, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch....
Tại sao mỗi lần gặp nguy hiểm, anh đều giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu vớt đời cô?
Lệ Dạ Kỳ ôm cô đứng vững, bàn tay to còn ôm eo nhỏ cô, anh cụp mắt nhìn chằm chằm giày cao gót ánh mắt thâm trầm, "Gót giày em gãy rồi, còn có thể đi sao? Anh đưa em đến phòng nghỉ"
Ngôn Lạc Hi nhìn theo ánh mắt anh, cũng thấy gót giày bị gãy, sắc mặt cô có chút khó coi, "Ừ, tôi còn có thể đi được"
Trong đại sảnh yến hội rất nhiều người, khúc nhạc đệm vừa rồi không có bao nhiêu người chú ý tới, cô ngẩng đầu đi tìm người vừa rồi đụng cô, đối phương đã sớm biến mất trong đám đông.
Cô nhíu mày, thân ở trong giới giải trí biến hóa kỳ lạ, cô sẽ không đơn thuần cho rằng, phát sinh chuyện liên tiếp này chỉ là trùng hợp.
Cô nhấc làn váy lên, mới vừa dời bước, không biết ai giẫm lên làn váy của cô, chỉ nghe "xé" một tiếng, làn váy ngang eo bị kéo xuống.

Cô quá sợ hãi, vội vàng túm lấy làn váy rơi xuống để tránh bị lộ, nhưng bởi vì dưới chân không vững, bị lực kéo kia kéo ngã xuống đất.
Lệ Dạ Kỳ phản ứng cực nhanh chế trụ eo cô, nhấc cô lên ấn vào trong ngực.

Đồng thời cởi âu phục vây quanh eo, chờ anh đi bắt người phụ nữ giẫm lên làn váy cô, đối phương đã nhanh chóng rời đi.
Tất cả đã được tính toán trước!
Lệ Dạ Kỳ Tuấn mặt tối sầm khom lưng ôm ngang cô lên trầm giọng nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói"
Lệ Dạ Kỳ ôm cô bước ra khỏi phòng tiệc, nơi cô đi qua, dư luận bốn phía không thể tránh khỏi rơi vào trong tai.
......!Vừa rồi tôi đã nhìn thấy qu@n lót đỏ của cô ấy, trời ạ, cô gái này ở trước mặt mọi người quả thực lẳng lơ không chịu được, soái ca kia nhất định bị công phu trên giường của cô ấy chinh phục.
"Anh có chụp được ảnh không, chúng ta lên mạng, để fan tâm cơ kỹ bạch liên hoa nhìn xem thần tượng của họ có đức hạnh gì"
"Nhanh quá, tôi không chụp được, còn cậu?"
Người qua đường lấy di động ra lật xem, thất bại nói: "Chụp được rồi, chụp thành bộ dáng quỷ quái này, đăng lên weibo cũng không ai nhận ra cô ấy là Ngôn Lạc Hi.
“……”.


Bình luận

Truyện đang đọc