THẤT GIA VỢ NGÀI LẠI BƯỚNG RỒI!!


Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi tỉnh dậy, lưng đau nhức, mở mắt ra mới phát hiện mình đang ngủ trong phòng ngủ chính.
Cô ôm chăn ngồi dậy, như bị một chiếc xe tải lớn cán qua, đau nhức toàn thân.

Tên khốn đó là một con sói, một con sói ăn thịt người không nhả xương!
Cô tung chăn ra khỏi giường, đứng trên mặt đất hai chân vẫn run rẩy.

Nghĩ đến đêm qua bị anh gấp thành nhiều tư thế quái đản, cô ước gì có thể cắn chết anh.
Bình thường nhìn ra vẻ ngoan đạo, cởi bỏ lớp nguỵ trang đó, ở trên giường thì như một người hoàn toàn khác, ngoại trừ đòi hỏi mạnh mẽ còn là sự cướp bóc không chừng mực.
Ngôn Lạc Hi rửa mặt xong xuống lầu, cảm giác ánh mắt dì Đông nhìn cô rất không thích hợp.
"Phu nhân tỉnh rồi? Trong nồi hầm tổ yến, tôi đi lấy cho cô, thiếu gia căn dặn phải bồi dưỡng thân thể cô thật tốt"
Dì Đông mặt mày hớn hở đi vào trong bếp.

Hai má Ngôn Lạc Hi hơi nóng lên, tối hôm qua cô la lớn tiếng như vậy, người chết còn muốn sống lại huống chi là dì Đông ở dưới lầu.
Cô đi vào phòng ăn, kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại di động lướt weibo và tin tức giải trí.
"Đinh" một tiếng, có tin nhắn đến.


Ngôn Lạc Hi mở wechat, nghe Điền Linh Vân gửi tới giọng nói, "Nhị Lạc, tôi nghe nói Lục Chiêu Nhiên vận dụng tất cả quan hệ mạng lưới, đè bẹp scandal của Lý Trí Viện xuống"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, khó trách weibo gió êm sóng lặng, weibo của Lý Trí Viện cũng im ắng.
"Vì Lý Trí Viện, hắn đúng thật bất chấp tất cả"
Điền Linh Vân cảm thán một câu, sợ trong lòng cô không thoải mái, nói sang chuyện khác.
"Đúng rồi, cậu tối hôm qua trở về, không cùng Lê đại thần đánh một trận đi?"
Khóe miệng Ngôn Lạc Hi co giật một chút.
"Cậu nhìn kích cỡ của anh ấy, tôi làm được gì?"
Điền Linh Vân cười: "Sao lại ghét bỏ người ta? Dáng người tam giác ngược tỉ lệ vàng trong giới người mẫu, là cực phẩm đó nha, cậu cứ từ từ hưởng thụ đi"
"Cậu thích, vậy tặng cậu.

"Ngôn Lạc Hi thuận miệng một câu, nói xong liền hối hận.
Điền Linh Vân vội vàng nói: "Đừng a, thứ tốt cậu giữ lại dùng, tôi có một bài phỏng vấn phải rời đế đô hai ngày, trở về tìm cậu chúc mừng, không cần quá nhớ tôi nha."
Đặt di động xuống, Ngôn Lạc Hi nhìn hư không ngẩn người.

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông đã từng nói sẽ bảo vệ cô đến hết cuộc đời nhưng cuối cùng lại ôm một người phụ nữ khác vào lòng, bằng mọi giá bảo vệ cô ta khỏi mưa gió.
"Phu nhân, ăn đi cho nóng"
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, hướng dì Đông cười cười, cầm lấy thìa ăn, thấy dì vẫn còn đứng bên cạnh không đi, cô nói: "Mùi vị không tệ, cám ơn dì Đông"
"Phu nhân không cần khách khí như vậy, đây đều việc tôi nên làm, phải rồi cô có muốn ở nhà dùng cơm trưa không?"
Ngôn Lạc Hi nhìn thoáng qua thời gian rồi lắc đầu, nói: "Buổi chiều còn cảnh quay, con không ăn cơm trưa ở nhà.

À dì Đông, Lệ khốn...Lệ đại thần trước khi đi có để lại gì cho con không?"
"Chà, trí nhớ tôi thật là, cô không hỏi tôi suýt tí lại quên.

Thiếu gia không đưa gì cho cô hết mà để lại một câu bảo tôi nói lại cô nghe"
"Nói cái gì?"
"Phu nhân, kĩ thuật của cô cần phải tăng cường anh ấy hiện tại không hài lòng"
"Đồ khốn!"
Ngôn Lạc Hi tức giận đến đập bàn, ăn sạch thịt cô rồi không muốn nhận còn dám nói kỹ thuật không tốt? Kỹ thuật anh mới là tệ nhất nhà bà ngoại!
Dì Đông rụt rè nhìn Ngôn Lạc Hi, "Phu nhân...
"Con mắng dì, mà mắng anh ta.".


Cô buông thìa xuống, tức chết đi được, làm sao còn có tâm tình ăn tổ yến?
Cô nổi giận đùng đùng đứng lên không để ý tới tiếng gào thét của dì Đông, xách túi đi ra cửa.
Dì Đông lặng lẽ nhìn bóng dáng của cô lần nữa bất lực lắc đầu.
Lúc Ngôn Lạc Hi đến đoàn làm phim, vừa vặn gặp Lê Trang Trang, cô làm bộ như không phát hiện, lập tức đi về phía đoàn làm phim.
"Cô Ngôn, lúc này mới đến đoàn phim, đúng là rất chuyên nghiệp" Lê Trang Trang gọi cô lại, nhìn thấy vết hôn trên cổ cô cũng không giấu được, đồng tử co rút lại.
Tối hôm qua ban tổ chức sắp xếp cô và Lệ Dạ Kỳ ngồi cùng một chỗ rõ ràng cảm giác được anh đang xa lánh cô ta, không còn ôn hòa như trước nữa.

Tất cả đều bởi vì có Ngôn Lạc Hi là người thứ ba.
Nếu không phải cô chen chân vào giữa bọn họ, sớm muộn gì cô ta cũng có được trái tim của Lệ Dạ Kỳ.
Ngôn Lạc Hi thấy ánh mắt cô ta dừng ở trên cổ mình, dứt khoát cởi bỏ khăn lụa vây quanh cổ để cho cô ta nhìn kỹ hơn một chút.
Cô che miệng, ngáp một cái:"Đành chịu, trong nhà có một tên ma nhân tinh quấn lấy không buông, muốn chuyên nghiệp cũng khó"
Vẻ mặt Lê Trang Trang gần như vặn vẹo.
"Cô ngôn, vẫn đem tâm tư đặt ở diễn xuất, cái vòng luẩn quẩn này sống nay chết mai không cố gắng, rất nhanh sẽ bị người ta giẫm xuống"
"Cảm ơn cô Lê quan tâm, đều nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước làm sóng trước chết chui trong bờ cát, ở giới giải trí tài nhân xuất hiện lớp lớp, cô Lê cũng phải cẩn thận"
Ngôn Lạc Hi cười khanh khách khiêu khích.
Lê Trang Trang mím chặt môi đỏ mọng, "Ngôn tiểu thư lo lắng nhiều rồi"
"Mong là vậy"
Ngôn Lạc Hi xoay người đi hai bước, lại dừng lại, quay đầu đối diện với ánh mắt ghen ghét không kịp che giấu của Lê Trang Trang, cô mỉm cười," Đúng rồi, Lê tiểu thư, còn chưa kịp cám ơn cô giúp tôi tìm lại cái khuy tay áo kia, nếu là vật yêu thích của anh ấy, lần sau tôi nhất định sẽ cẩn thận không kéo nó xuống" Nói xong, cô xoay người thản nhiên rời đi.
Lê Trang Trang sắc mặt đại biến, khóe mắt muốn trừng nứt bóng dáng của cô, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nguyền rủa: "Tiện nhân!"
Tiểu Ngải vội vàng quan sát bốn phía, thấy không ai chú ý mới yên lòng, "Chị Trang, chúng ta lên xe trước đi, nơi này nhiều người mắt tạp, bị chụp ảnh ảnh hưởng không tốt đến chị"

Trong lòng Lê Trang Trang khó chịu nghiêng trời lệch đất hận không thể tìm người gi3t chết con đi3m Ngôn Lạc Hi kia.

Cái khuy tay áo kia, là nhân viên phục vụ ở trong phòng nghỉ nhặt được, vừa vặn bị cô ta nhìn thấy liền cầm tới.
Cô ta vốn là muốn trả lại cho Lệ Dạ Kỳ, nhưng thái độ của anh rất lãnh đạm, sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, anh chỉ bảo tài xế lái xe đưa cô ta về.

Thái độ tránh người như tránh quỷ đủ làm người khác vừa tức giận vừa thương tâm, nhìn thấy chiếc khuy tay áo kia, trong lòng chợt nảy ra một kế lợi dụng sức ảnh hưởng Weibo, ly gián quan hệ giữa anh và Ngôn Lạc Hi.
Ngôn Lạc Hi quả nhiên mắc câu chỉ không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã hoà giải.

Rõ ràng tối hôm qua ở đêm weibo, còn ai đi đường nấy.
Lê Trang Trang ngồi trong xe bảo mẫu trầm giọng nói: "Đi bệnh viện"
Tiểu Ngải không hiểu: "Đi bệnh viện làm gì?"
Lê Trang Trang cười lạnh, "Đi xem đồng minh của chúng ta, tối hôm qua cô ta xấu xí như vậy, chỉ sợ hiện tại hận không thể ăn sống con tiện nhân Ngôn Lạc Hi kia"
Tiểu Ngải ngẩn người, lập tức nói: "Chị Trang Trang, ý chị là lễ phục của Lý Trí Viện đột nhiên rớt, có liên quan đến Ngôn Lạc Hi?"
"Có liên quan hay không, hại người họ là đối thủ một mất một còn, chỉ cần lợi dụng điều này diệt trừ Ngôn Lạc Hi, Thất ca sẽ không hoài nghi đến tôi".

Lê Trang Trang âm hiểm nói..


Bình luận

Truyện đang đọc