THẤT NƯƠNG (XUYÊN VIỆT CHI TIỀN DUYÊN NGỘ)

“Báo cáo Văn tướng quân, chúng ta đã kiểm kê tổng thể nhân số thương vong trong thành, hiện nay có ba người chết, hơn mười người bị thương.”

“Báo cáo Văn tướng quân, tất cả dân chúng đã chấp thuận rút khỏi đây, chúng ta đã sắp xếp cho họ ra khỏi thành.”

“Báo cáo Văn tướng quân, giặc đã ngừng tiến công, xem tình hình bọn chúng cũng không biết chuyện gì xảy ra.”

“Uhm, ta muốn lên tường thành nhìn chút…” Văn Ngọc Hổ nghe đến đó trầm ngâm nói, phía sau lưng lại cảm thấy đau đớn.

“Không được.” Thất Nương đã băng bó vết thương rất cẩn thận, xoay người đứng chặn trước hắn, hai mắt đỏ ửng lên.

“Trước khi vết thương tốt hơn thì không được chạy loạn, trước khi ra khỏi thành hãy cứ nằm yên nghỉ ngơi trên giường đi.”

Vì mất máu, sắc mặt Văn Ngọc Hổ mang vẻ mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng.

“Thất Nương.”

“Hmm.”

“Ta chỉ bị thương ở vai thôi.”

“Ta biết.”

“Chẳng qua chỉ là vết thương da thịt nhẹ thôi, trên chiến trường chút thương tích ấy cũng chưa là gì, nàng như vậy người ta sẽ tưởng rằng Văn tướng quân của họ sắp đi đời nhà ma rồi đấy.”

Thất Nương trừng mắt nhìn hắn, khi vừa nhìn thấy vết thương của hắn, nàng thật sự đã cho là vậy, khóc như muốn phát điên… Nàng chưa từng mất mặt như vậy, tay nàng đến giờ còn chưa hết run rẩy.

“Được rồi, nàng đi cùng ta.” Văn Ngọc Hổ thỏa hiệp nói, biết nàng thực sự sợ hãi.

Lính Nhật Hưng quốc đều đã lui về nơi đóng quân.

Quân do thám nói không sai, bọn chúng hiển nhiên cũng bị khiếp hãi, ngay chỗ hạ trại cũng không ngay ngắn trật tự như lúc trước.

“Chúng ta thật sự phải bỏ thành sao?” Trần Cương hỏi.

Lần này địa chấn chưa phải là quá mạnh, Thất Nương cũng cảm thấy bất ngờ.

Khi trời đất rung chuyển, nàng thực sự cho rằng mình đã xong đời… lẽ nào tâm địa chấn không phải ở đây, có lẽ là cấp độ động đất sẽ không quá lớn, như vậy bọn họ thực sự cần bỏ thành sao? Thất Nương tâm phiền ý loạn.

Quả nhiên lãnh đạo thật không dễ làm, quyết sách không phải dễ hạ như vậy.

Trời đã hoàng hôn, Văn Ngọc Hổ quan sát bốn phía, hắn chỉ vào dãy núi bên phải, ngạc nhiên nói: “Ta nhớ kỹ bên kia chỉ là gò núi nhô hơi cao một chút, sao mấy ngày không thấy mà lại cao hơn nhiều như vậy?”

Thất Nương trong đầu phát lạnh, nắm tay hắn căng thẳng: “Huynh nhớ không lầm chứ?”

Văn Cảnh đưa mắt nhìn, nói: “Chúng ta nhiều ngày đánh nhau đến trời đất mù mịt, cũng không chú ý lắm, sao nó lại cao hơn nhiều như vậy nhỉ?”

…Những năm gần đây trên núi dần dần không còn một ngọn cỏ… Lũ chuột bỏ chạy… Gò núi cao lên rất nhanh, lại thêm động đất, Thất Nương hít sâu một hơi, sắc mặt rất xấu hỏi một binh sĩ: “Vị tiểu ca này, có thể giúp tôi một chút không?”

Nước giếng mang đến vẩn đục lại có vị lưu huỳnh… Xem ra là không sai, Thất Nương đảo qua ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, gọn gàng dứt khoát nói: “Mau chạy nhanh, nếu không chạy chúng ta sẽ bị chôn cùng một chỗ với Tần Tương đấy!”

Nếu núi lửa phun trào, trong thành ngoài thành có lẽ đều là một kết quả.

Mà xem dấu hiệu, thời gian phun trào rất nhanh sẽ đến.

Bỗng chốc có lệnh rút, tất cả mọi người đều quýnh quáng cả lên.

“Bao tiên sinh đem thả đèn trời.” Văn Ngọc hổ hạ lệnh, “Chúng ta không đợi được thời cơ thích hợp, mặc kệ có tác dụng hay không, trước cứ thử khiến bọn chúng bận rộn một lúc đã, kéo dài thời gian tấn công thành, khi chúng ta rút sẽ phóng hỏa đốt thành, Mạc Anh, ngươi đem tất cả hỏa dược tập trung lại chở đến Tây thành, rút khỏi đó xong thì cho nổ sập cửa Tây đi, như vậy có thể chặn lại tốc độ quân địch truy kích. Nếu có giữ chân chúng trong thành, như vậy Nhật Hưng quốc trong vòng mười năm không còn binh lực có thể sử dụng.”

Vừa nghĩ đến những binh lính sẽ bị vùi thây dưới dung nham núi lửa, Thất Nương rùng mình, nhưng nàng cũng biết nếu bị bọn họ đuổi theo thì chính mình cũng không còn đường sống.

Chiến tranh là tàn khốc, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.

Đáng hận nhất chính là những kẻ phát động chiến tranh, những kẻ đứng trên cao này, Thất Nương lại nghĩ đến câu chuyện kia, nàng nghiến răng nghiến lợi, Long Giao hoàng đế chết tiệt!

Trần Cương lưng đeo bao quần áo xông đến nói: “Nhị tiểu thư, sao cô còn chưa đi? Tiểu Bình chờ cô ở bên ngoài đấy.”

Thất Nương cau mày nói: “Nàng còn chưa đi sao? Ngươi bảo nàng đi trước, ta và Văn Ngọc Hổ sẽ cùng rút lui.”

“Nhị tiểu thư muốn cùng Văn tướng quân rút lui sau cùng?”

Thất Nương chỉ cười: “Trần đại ca, ta và Ngọc Hổ vừa thành thân, đáng tiếc không thể mời ngươi uống rượu.”

Trần Cương thân mình chấn động, nhìn nàng chằm chằm không cách nào mở miệng.

Hắn tuy là người thô lỗ, nhưng không có nghĩa là kẻ không thấu hiểu lòng người, Nhị tiểu thư nếu nói như vậy, chứng tỏ Nhị tiểu thư đã hạ quyết tâm… Nàng…có ý định cùng chết với phu quân.

Thất Nương nhìn vẻ mặt hắn, khẽ cười nói: “Trần đại ca yên tâm, Thất Nương thật sự còn quý mạng nhỏ của mình lắm.”

Nếu không phải vì Văn Ngọc Hổ, nàng hận không thể lập tức chạy theo cùng trốn với lũ chuột, nàng cũng không có vĩ đại như vậy, có thể vì nhân dân mà tử nhi hậu dĩ, nàng chỉ vì một người mà thôi.

(Tử nhi hậu dĩ – cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ: hết lòng hết sức đến chết mới thôi)

Nàng nghiêng đầu nhìn Văn Ngọc Hổ còn đang bố trí hạ lệnh, trong mắt ôn nhu như nước: “Ngọc Hổ nói, sau khi rời khỏi đây huynh ấy sẽ làm cho ta một hôn lễ linh đình nhất, đến lúc đó lại mời Trần đại ca đến uống rượu.”

Tần Tương lúc này đang ở trong doanh trướng giữa các tướng lĩnhbàn bạc chiến sự.

Vì biến cố động đất, các tướng lĩnh của hắn đều tranh luận sôi nổi.

“Tướng quân, khi chúng ta xuất chinh, Thiên Triền đại sư từng mấy lần khuyên can hoàng thượng, nói lần này chúng ta xuất chinh sẽ gặp tai ương, hôm nay lại có động đất, chẳng phải là ứng với lời Thiên Triền đại sư đã nói, tôi nghĩ chúng ta nên tạm hoãn công thành…”

“Nếu đã ứng như Thiên Triền đại sư nói, tai họa đã qua, hôm nay Biên thành đã thế suy sức yếu, hmm, chỉ sợ Biên thành vì thế mà đã loạn lên rồi cũng không chừng, mạt tướng cho rằng nên nhân cơ hội này đánh vào thành..”

“Không sai, tiểu tướng cũng nghe nói qua, nếu có động đất, lần đầu là chấn động mạnh nhất qua rồi, dư chấn sau mỗi lần lại yếu đi một chút, chỉ cần chúng ta cẩn thận, thừa lúc Biên thành đại loạn, nhất định một lần là có thể đánh hạ Biên thành.”

“Đại nhân…” Tần Tương giơ tay lên, mọi người nhất thời im lặng.

Tần Tương mắt hổ đăm đăm: “Long Giao quốc chúng ta nhất định phải chiếm được, chư vị yên tâm..”

Bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng ồn ào.

Tần Tương nhướng mày, nghe được từ ngoài doanh tiếng tiểu binh bẩm báo.

“Báo cáo tướng quan, từ Biên thành bay ra một đám đèn trời.”

Tần Tương ngẩn ra, Văn Cảnh đang giở trò gì vậy? (Hắn còn không biết Văn Ngọc Hổ đã quay lại Biên thành). Hắn chợt nghĩ đến Thất Nương, trong lòng không dám sơ suất, đứng dậy ra ngoài xem, chúng tướng cũng nhất tề nối gót theo ra.

Chỉ thấy trên bầu trời Biên thành lấm chấm vài ngôi sao, từ trong Biên thành vài chiếc đèn trời lẻ loi lần lượt bay lên, theo hướng gió trôi lại hướng bọn họ bên này.

Tối nay gió khá lớn, có chiếc đèn trời bay lên không lâu đã bị gió thổi bốc cháy.

Đèn trời chậm rãi hướng bọn họ bay đến, những chiếc bị bốc cháy cũng dần nhiều lên.

Tần Tương quay đầu giao phó: “Người đâu, chuẩn bị dập tắt lửa.. Cẩn thận cháy doanh trướng.”

Chúng tướng nhanh chóng tỉnh lại, vội vàng chuẩn bị những dụng cụ để dập lửa.

Rốt cuộc một chiếc đèn trời lửng lơ lơ lửng trải qua quãng đường hết sức khó khăn đã đến được bầu trời phía trên doanh trại Nhật Hưng quốc.

Một tiếng ‘xì’ nhẹ khi bốc cháy, chiếc đèn trời rơi xuống hàng rào gỗ.

Binh lính chờ từ nãy giờ đã sớm chuẩn bị tốt, cát và nước cùng bị hắt vào, chút lửa như vậy sao có thể làm khó bọn họ.

“…Khụ khụ khụ… Sao khói lại nhiều như vậy?”

Lửa cháy không lớn, nhưng tại sao lại có nhiều khói như vậy chứ?

Tên tiểu binh đứng gần nhất không phòng bị, không cẩn thận hít vào một ít khói, ho sặc sụa không ngừng, hắn ném dụng cụ chữa cháy, chạy ra ngoài nhưng mới đi được hai bước đã gục lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.

Tiếp đó lại có mấy người ngã xuống.

Đây là chuyện gì? Trong quân doanh những người khác luống cuống hoảng hốt, trên trời lại rơi xuống thêm mấy chiếc đèn trời nữa, lần lượt có thêm người bị khói hun cho sặc đến ngất đi, sau đó lại có chiếc rơi xuống doanh trướng, nhưng không ai dám chạy đến dập tắt lửa nữa.

Bọn lính chỉ đành trơ mắt trừng trừng nhìn lửa dần cháy lớn, thiêu cháy hết doanh trướng.

Còn có đèn trời rơi vào núi rừng bên cạnh, lửa cháy trong rừng, khói mù càng dày đặc… Trong quân trở nên hỗn loạn.

…Tần Tương nhìn trận doanh lộn xộn tan tác, tay cầm cán đao mặt không chút biểu tình, chúng tướng ai nấy hai mắt đỏ bừng, trong lòng đều hung ác hạ quyết tâm nếu đánh vào thành phải tàn sát hết dân chúng trong thành mới có thể xả hận.

Đêm đã quá nửa, khi Tần Tương đang phân phó kiểm kê nhân số thụ thương, lính do thám báo lại, binh sĩ trấn thủ trên tường thành Biên thành bỗng nhiên nhất thời biến mất không tăm tích.

Tần Tương trong lòng kinh nghi bất định, lẽ nào viện quân Biên thành đã đến? Không thể nào, hắn đã đáp ứng trong mười ngày này tuyệt đối không có bất luận viện quân nào đến, hiện giờ còn chưa hết thời gian…

Giữa lúc còn đang suy nghĩ, lính do thám lại báo, trong thành không biết có chuyện gì, ánh lửa ngút trời.

Các tướng lĩnh chộn rộn không yên.

Tần Tương cau mày, có thể là Lưu Thất Nương giờ trò gì đó không?

Kế dụ địch?

Đánh hay không đánh?

Tình hình quân địch còn chưa rõ, mà bên mình thể xác và tinh thần lại mệt mỏi… Hắn cứ chần chừ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc hạ lệnh rạng sáng sẽ công thành.

Bình luận

Truyện đang đọc