THẤT THÂN LÀM THIẾP

Ba ngày sau, một nhà ba người lên đường đi Thương Thành, vốn dĩ chỉ có ý định đưa Phi nhi theo, dù sao Nộn nhi cũng còn nhỏ, chưa đầy ba tuổi, đến chạy nhanh còn ngã sấp nữa là.

Nhưng tiểu nha đầu vừa nghe cả cha và mẹ đều đi, liền khóc đến đỏ cả mũi.

"Mẹ ơi, Nộn nhi đi cơ, Nộn nhi muốn đi cơ..." Đôi mắt cô bé sưng lên vì khóc lâu, nước mắt tuôn dọc xuống hai má, mũi sưng đỏ, miệng mếu máo, nhìn Vãn Thanh với dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Như một người cùng khổ bị bỏ rơi!

Vãn Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, cười yếu ớt dỗ dành: "Nộn nhi ngoan, mẫu thân đi mấy ngày sẽ về, Nộn nhi ở nhà chơi với lão thái thái..." Cô bé vẫn không ngừng thút thít, nghe được Vãn Thanh không cho đi cùng, lại bắt đầu nấc lên.

Phượng Phi chạy như bay đến, cũng lên tiếng xin Vãn Thanh: "Mẫu thân, mẹ cho Nộn nhi đi cùng đi! Cả nhà cùng đi mới vui chứ! Đến lúc đó con sẽ trông và chiếu cố Nộn nhi! "

Vãn Thanh nhìn Phượng Phi bầy ra bộ dạng của một đại nam nhân, như là bản thân có thể chiếu cố Nộn nhi thật, đứa bé này thật là, còn không chịu ngẫm lại, bản thân nó mới được 4 tuổi, còn nghịch hơn quỉ, bảo nàng để nó chiếu cố Nộn nhi, nàng mới thật sự thấy không yên lòng đó!

"Con còn dám nói, nếu không phải con nói với Nộn nhi, em con làm sao biết mà làm loạn lên đòi đi theo! Ta chưa tìm con hỏi tội, con còn không biết xấu hổ nhắc đến nữa! Nếu con không ngoan, cả con cũng không được đi! " Vãn Thanh cười khẽ, uy hiếp.

Phượng Phi không chút lo lắng, bé biết, từ trước đến giờ mẫu thân thương yêu nhất là 2 anh em, chỉ cần làm nũng, mẫu thân sẽ mềm lòng.

Vãn Thanh còn muốn nói điều gì, lại thấy Nộn nhi ở trong lòng giãy giụa đòi xuống, nàng quay lại nhìn cô bé khả ái trong lòng, đã thấy cô bé đang dùng đôi mắt long lanh lóe sáng nhìn ra ngoài cửa với vẻ hài lòng.

Vãn Thanh nhìn theo, thấy Phượng Cô đang đi tới từ xa, thì ra là như thế.

Chẳng trách người ta nói con gái thân với cha, nha đầu kia, đúng là vô cùng thân với Phượng Cô, dè dặt đặt cô bé xuống mặt đất, cô bé liền vẫy vẫy tay chạy thật nhanh về phía Phượng Cô.

Phượng Cô đang muốn đi tìm Vãn Thanh, vì đã đến giờ lên đường, đã thấy tiểu bảo bối Nộn nhi của hắn lũn cũn chạy đến, cô bé mặc bộ quần áo màu đỏ, nhìn từ xa không khác gì một quả hồng, tóc búi hai bên, buộc hai dải lụa đỏ, thoạt nhìn vô cùng khả ái.

Nhưng có vẻ cô bé chạy chưa được vững, bắt đầu nghiêng ngả, dường như có thể ngã sấp bất cứ lúc nào, Phượng Cô căng thẳng phi thân về phía Nộn nhi, ôm cô bé vào trong lòng: "Bảo bối Nộn nhi của cha, tại sao lại chạy thế, ngã thì làm sao! "

Vừa nói vừa cọ mặt mình lên đôi má bầu bĩnh hồng như quả táo chín của cô bé.

Nộn nhi vòng tay ôm chặt lấy cổ Phượng Cô, nửa khắc cũng không chịu buông…, dùng thanh âm non nớt làm nũng: "Nộn nhi muốn cùng đi với phụ thân..."

"Nộn nhi muốn đi với phụ thân đi đâu? " Phượng Cô dịu dàng hỏi lại, đôi phượng nhãn tuấn tà trở nên ôn nhu, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng âu yếm.

"Nộn nhi muốn cùng phụ thân đi Thương Thành! " Nộn nhi vừa nghe phụ thân nói với giọng dịu dàng, liền đổi từ khóc sang cười.

Vãn Thanh đứng một bên chỉ có thể thở dài.

Phượng Cô khi đối mặt với Nộn nhi thì như biến thân thành một người hoàn toàn khác, dịu dàng âu yếm, khiến nàng thở dài không thôi.

"Uhm, Nộn nhi muốn đi sao! Để phụ thân nghĩ một chút đã..." Phượng Cô nói xong, nhìn về phía Vãn Thanh, dù sao đi nữa, nếu đưa Nộn nhi đi cùng, Vãn Thanh sẽ vất vả thêm.

Vãn Thanh cố ý không nhìn hắn, không tỏ chút thái độ gì.

Phượng Cô thở dài, định lên tiếng cự tuyệt con gái nhỏ.

Nộn nhi mặc dù nhìn ngây thơ, nhưng rất tinh, nhìn vẻ mặt Phượng Cô, thấy hắn sắp mở miệng, liền oa một tiếng khóc rống lên, so với vừa nãy còn thê thảm hơn vài lần, bộ dạng đó, tuyệt đối là không cho Phượng Cô cự tuyệt.

Phượng Cô vừa thấy thế thì hoàn toàn đầu hàng, ôm Nộn nhi lắc lắc: "Nộn nhi đừng khóc đừng khóc! Phụ thân đưa Nộn nhi đi cùng, đưa Nộn nhi đi cùng! "

Đời này hắn chỉ đầu hàng trước hai người, người thứ nhất là Vãn Thanh, thứ hai chính là tiểu nha đầu này, không biết vì sao, hắn không thể nhẫn tâm hay lạnh lùng với hai người!

Này là hắn cam chịu cả đời.

Nhưng, hắn lại cảm thấy hạnh phúc một cách dị thường, sủng ái hôn lên hai má Nộn nhi.

Nộn nhi vừa nghe thấy Phượng Cô đồng ý, liền nở nụ cười thật tươi dù nước mắt vẫn hoen ướt mi, rướn người lên một cái, hôn Phượng Cô một cái thật nồng nhiệt, không ngừng nịnh nọt: "Phụ thân thật tốt, phụ thân thật tốt! "

Vãn Thanh chỉ có thể đứng một bên, lắc đầu một cách bất lực, nàng đã sớm dự đoán được, Nộn nhi sẽ thuyết phục được Phượng Cô.

Nhưng lần này đi Thương Thành, mang theo cả hai tiểu tổ tông Phi nhi và Nộn nhi, thật là chuyện không dễ dàng! Tuy nàng làm mẹ nhưng nhiều lúc cũng đành chịu thua, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phượng Cô, vẻ chán nản.

Phượng Cô bế Nộn nhi đi tới bên cạnh Vãn Thanh, nghiêng đầu về phía Vãn Thanh, thổi khí vào tai nàng, thấp giọng để chỉ mình nàng nghe thấy: "Phu nhân đừng giận, nếu phu nhân giận, cả nhà sẽ không được vui vẻ! Nàng nghĩ lại đi, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới có cơ hội cùng ra ngoài du ngoạn một chuyến, cho Nộn nhi đi theo cũng náo nhiệt thêm một chút, còn có Song nhi Hồng Thư đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Phu nhân... Xin ngài bớt giận, bớt giận....

"Chàng thật là! " Vãn Thanh trừng mắt, không giận được đành cười, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cha con cười đắc ý.

Phượng Cô thấy thế, vội vàng nói với Nộn nhi: "Nộn nhi còn không mau hôn nhẹ mẫu thân, con xem, mẫu thân đồng ý kìa! "

Nộn nhi vừa nghe thế, liền vươn người ra, vòng tay ôm lấy Vãn Thanh, thân mật hôn lên mặt Vãn Thanh, nũng nịu: "Mẹ ơi…

Cạnh đó, là Phượng Phi đang lén cười.

Đúng lúc này, Phượng Cô trợn mắt nhìn bé: "Tiểu tử, đừng cho là ta không biết là con bầy trò! Còn dám đứng một bên cười trộm! Lần này đi Thương Thành, con phải trông Nộn nhi, chiếu cố Nộn nhi, không được ham chơi!"

Phượng Phi vừa nghe, mặt liền làm ra vẻ khó khăn, bất quá trong lòng đang vô cùng sung sướng, bé vẫn ước gì cha mẹ giao Nộn nhi cho bé, có thế mới đưa Nộn nhi đi tìm sư phụ được.

Sư phụ đã nói muốn gặp Nộn nhi mấy lần rồi, nhưng bé vẫn chưa có cơ hội dẫn Nộn nhi đi gặp sư phụ, lần này, cuối cùng cũng có cơ hội!

Trong lòng bé thầm tính toán, chỉ cần sư phụ hài lòng, tất là sẽ dậy cho bé thêm mấy chiêu tuyệt học, nói không chừng, bé còn có thể phá bỏ mỹ danh Thần thâu của sư phụ ở tuổi thiếu niên, trở thành Hiệp thâu Phượng Phi.

Vì đắc ý nên bé không giấu được ý cười, quên cả việc che dấu tâm tư! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Phượng Cô nhìn bộ dạng đó, duỗi tay ra, siết mạnh quai hàm bé, làm bé la oai oái, nhưng bé lại không dám dùng khinh công né tránh, bởi vì mẫu thân phản đối chuyện cho học võ từ nhỏ, nói là đợi đến 8 tuổi,

Bình luận

Truyện đang đọc