THẬT TỐT VÌ CÓ ANH BÊN ĐỜI


Mộ Dung Trạch đi về phía gian tủ quần áo, cánh cửa gỗ được trang trí với những hoa văn 3D sống động trùng khớp với bức tường, bước đến tấm thảm nhung, cửa đột nhiên mở ra, đèn bên trong cũng tự động bật lên, nhìn kĩ rõ ràng đây giống như căn phòng bí mật, vì cửa gỗ khi đóng lại sẽ liền lạt với bức tường trong phòng.
Vì thế đối với những ai bước vào lần đầu tiên quan sát một hồi lại nghĩ tủ quần áo không ở đây chắc ở phòng khác.

Căn phòng ẩn ấy chia làm ba hàng lối đi, hai bên trái phải chứa đầy quần áo được treo ngăn nắp, hàng bên phải là đồ của cô, bên trái hiện tại là của hắn, hàng giữa dựng thành kệ chứa đầy đủ các món đồ xa xỉ túi xách giày dép, cùng các phụ kiện đi kèm.
Sau một hồi quan sát, Mộ Dung Trạch cũng tìm thấy cái bịch đen cô nói.

Gương mặt tuấn tú hiện lên nghi hoặc, hàng lông mày cũng nhíu lại thành chữ xuyên.

Khi cầm lên anh không muốn tự tiện mở ra xem xâm phạm riêng tư của cô, hồn nhiên nghĩ, trong đây là cái gì, tại sao nhẹ, hơi cứng, chút mềm hình như là khối vuông hay chữ nhật gì đấy.

Có lẽ do cách cầm của anh có vấn đề hoặc dây buộc lỏng khi xách lên các thứ bên trong đồng loạt đổ ra.
Nào là màu hồng, màu trắng, màu đen quả thật đều là khối vuông khối chữ nhật.

Mộ Dung vội cầm lên nhét lại vào túi đen, nhưng cảm thấy hình như anh đã từng thấy ở đâu rồi, lúc bỏ xuống cái cuối cùng ánh mắt không khỏi liếc nhìn hình trên bao bì, cùng dòng chữ trên đó, anh không khỏi lẩm bẩm rồi từ từ im bặt
- Chất lượng Nhật Bản, thấm hút, đây chẳng phải cái..
Cái phụ nữ dùng khi rơi vào ngày đèn đỏ, anh nghĩ tới đó bèn lúng ta lúng túng vội để gói đồ như ban đầu, buộc thắt rút lại, rồi sợ chặt quá cô mở không ra nên nới ra buộc lỏng lại, rồi mới đứng lên cầm nó đem vô cho cô.
- Cốc..


cốc..

Khụ..

Mộng Hàm thứ em cần nè!
Cái tay nhỏ nhắn chìa ra cầm được món đồ bèn đóng sầm cửa lại, chưa đến một giây sau như nghĩ đến cái gì cuaqr đột ngột mở, cái đầu nhỏ của cô lại ngó ra.
- Này, anh có mở ra xem không đó?
Nhìn người nào đó rơi vào trạng thái bất động như suy tư gì, vì hành động cô rõ ràng đã đóng cửa đột nhiên mở ra cũng giật mình
- Hả?
Cạch!
Cô gái tâm hồn thiếu nữ Sở Tịnh Nhiên nhà ta lần nữa đóng sầm cửa, khuôn mặt đỏ bừng.

Tự tát vô mặt ngẫm nghĩ "Đúng là điên mà, tự nhiên hỏi vậy, anh chưa thấy thì không nói làm gì, lỡ anh xem rồi thì như thế nào, thật là..

Thôi kệ!"
Dù sao cũng tối rồi sửa sang lại xong Tịnh Nhiên cũng nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.

Cô suy nghĩ nhìn về phía giường ngủ không thấy ai, vội nhìn xung quanh mới nhận ra anh không có trong phòng, nhẹ thở phào, rồi tự nhiên lại thấy hơi mất mát len lỏi rất nhanh đến mức cô không kịp nhận ra, bèn leo lên giường nằm.
Có lẽ do hoạt động cả ngày, còn tắm lạnh ban đêm nằm chưa nóng giường, bụng cô co rút từng đợt, đau đớn từng hồi úp đến.
- Ưhm..

ư..

ư..

hic hic.
Cả người cô co lại như con tôm bị luộc chín trong chiếc chăn bông, mặc dù vừa mới tắm, nhiệt độ phòng cũng mát mẻ, nhưng trán cô lại thấm mồ hôi lạnh, môi cắn chặt, mắt cũng theo nhắm chặt với hy vọng ngủ rồi sẽ không cảm thấy đau, nước mắt cũng theo tuyến lệ mà tuôn ra.

Mộ Dung Trạch sau khi trở lại phòng thì cảm thấy kì quặc, đèn trong phòng đã tắt chỉ chừa cái đèn ngủ cạnh đầu giường phía bên anh.

Vừa nãy biết cô đến ngày, ma xui quỷ khiến thế nào anh lên mạng đọc thử thì thấy phụ nữ ngày này cần túi giữ ấm với ly nước đường đỏ.

Nên anh mới rời phòng xuống lầu mang lên cho cô.

Không nghĩ tới lên lại phòng thì cô đã ngủ.

Chắc cô rơi vô trường hợp không bị hành vào ngày này rồi, nghĩ vậy bèn để những thứ đó lên tủ đầu giường nhưng khi anh nằm lên giường tiếng thút thít khi có khi không ngày một rõ.
Mới đầu Mộ Dung Trạch nghĩ anh nghe lầm nhưng hiện tại anh chắc chắn một trăm phần trăm.

Anh vội kéo chăn cô ra, mái tóc khô nay ướt đẫm dính vào trán
- Mộng Hàm, em sao vậy, đau chỗ nào, mau ngồi dậy anh đưa em đi bệnh viện.
Vừa khó chịu, bức rứt, lại đau in ỏi trong người, rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe tiếng Mộ Dung hốt hoảng, bèn nén chịu đau xoay lại ngẩng mặt nhìn anh.
- Không cần đâu, anh đừng hoảng, mai là hết.

Em không bị bệnh!
Mộ Dung Trạch chợt nghĩ đến vấn đề gì bèn đỡ lấy người cô dậy, dựa vào ngực mình, một tay với lấy ly nước anh chuẩn bị khi nãy.
- Uống đi!
- Gì vậy?
Ực..

ực!
Mặc dù hỏi nhưng Sở Tịnh Nhiên vẫn nhận lấy rồi uống, nước ấm ấm giúp bụng cô thoải mái hơn.

Nhưng hai giây sau thanh tỉnh một chút cô chợt nhận ra thứ cô uống là gì, từ sửng sốt chuyển sang lúng túng.
Giây tiếp theo cả người cô cứng đờ hóa đá rồi vùng vẫy, vì bàn tay ai đó vói vào áo cô, mang theo cảm giác nóng rực mà hôm nay cô lại mặc váy ngủ không phải đồ bộ ngủ.

Và thế là cuộc đối thoại dở khóc dở cười diễn ra.
- Á..


Mộ Dung Trạch, anh làm gì thế? Đừng..
- Nằm im, đừng động, không phải bụng em đau sao?
- Nhưng..

không cần..
- Em đây là đang nghĩ bậy gì sao? Hửm?
Hơi thở, giọng nói ấm nóng phả bên tai, cô không cần nhìn gương cũng biết mặt mình đỏ như quả cả chua.
Hơi thở, giọng nói ấm nóng phả bên tai, cô không cần nhìn gương cũng biết mặt mình đỏ như quả cả chua.
- Em không có..
- Ngoan, ngủ đi!
Giọng nói của Mộ Dung Trạch như có ma lực khiến cô không tự giác yên tâm, thả lỏng tùy ý anh cầm túi giữ ấm xoa bụng cô.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, lẳng lặng rải ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất.

Trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, ánh sáng trong veo như ngọc, lại như đôi mắt tinh nghịch đang nhấp nháy..

cả hai chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết..


Bình luận

Truyện đang đọc