THẬT TỐT VÌ CÓ ANH BÊN ĐỜI


Đầu óc thật rối loạn, cô rơi vào trạng thái tự hỏi mặc người đàn ông trước mặt đang nóng nảy.

Bây giờ một điều nàng có thể chắc chắn nàng trọng sinh rồi, trong thân xác của Dương Mộng Hàm.

Mặc dù nghe thật vô lý, nếu nói ra cũng chẳng ai tin, đến bản thân còn cảm thấy bất bình thường thì chắc người khác nghĩ cô bị điên rồi đưa cô vào viện tâm thần cũng không biết chừng.
- Chuyện này trước mắt phải giấu đi! Cô thầm nghĩ.
Chuyện mà Dương Mộng Hàm muốn Sở Tịnh Nhiên cô thực hiện, cô sẽ cố gắng hết sức, bởi hiện tại người duy nhất cô có thể dựa vào và nhận sự giúp đỡ chỉ có anh, cô muốn đôi cẩu nam nữ kia phải trả giá.
- Dương Mộng Hàm ơi là Dương Mộng Hàm! Cô để lại cục diện rối rắm này, tôi phải làm sao để vãn hồi? Tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Khi nghĩ về rắc rối, và những vụ bê bối không đáng mà Dương Mộng Hàm gây ra đang xuất hiện hỗn loạn, không theo một trật tự trong trí nhớ của cô, lòng cô hò hét dữ dội, bỗng ý nghĩ lóe sáng.
- Hình như vừa nãy Mộ Dung Trạch nói cô mất trí?
Sao cô không thuận lý thành chương giả bộ đến cùng luôn, vì sự thật là trí nhớ của cô cũng cần thời gian để hợp nhất với gia đình mới này, nó đang cực kì hỗn tạp.

Sau giây phút thờ thẫn như lạc vào cõi u minh, thần trí cô bắt đầu hoạt động lại bình thường, sẵn sàng đối mặt với lời nói châm chọc của Mộ Dung Trạch.
- Cô nói gì đi chứ!
Nhận ra điều bất thường, vì anh nói chuyện cả buổi trời nhưng vẫn không thấy cô đáp lại, Mộ Dung Trạch nhìn kĩ thì thấy mặt cô nhăn nhó thay đổi liên tục, cho đến khi sắc mặt chỉ còn trắng bệch, anh mới giật mình, hàng lông mày rậm nhíu lại âm trầm lên tiếng:
- Cô không sao đấy chứ!
- Tôi, tôi là ai? Anh đang nói chuyện với tôi sao? Tôi không biết anh, hình như tôi..

trí nhớ thật loạn, thật khó chịu..

á..

đau quá!
Sau tiếng nói đầy sự hoang mang, lạ lẫm, nước mắt cũng tuôn trào, cô liên tiếp dùng tay đánh vào đầu, bộ dạng tràn đầy thống khổ, mặc anh la hét bên tai, rồi chuyển sang ôm chặt đầu đần dần buông lỏng ngất lịm đi trong vòm ng.ực của anh.
- Nè, dừng tay, tôi nói cô dừng tay, Dương Mộng Hàm cô!
Có lẽ thâm tâm cô cảm nhận được anh không đồng nhất, dù hơi độc miệng nhưng cũng dễ hiểu anh đang tức giận, người này rõ ràng là trông cứng rắn, lạnh lùng thế thôi nhưng là người mềm lòng nên cô mới mạo hiểm chơi kịch bản cũ kĩ này.
Cô bắt đầu nhập vai diễn của mình.

Nhưng không ngờ, cô thật sự ngất, à không hiện tại là ngủ thật trong vòng tay anh.
Có lẽ thân thể này còn quá yếu, mà cô cũng đã quá kích động, mặc cho cảm xúc lan tràn.
- Tôi đã tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần, vết thương trên cổ tay không còn đáng lo, cũng đang hồi phục rất nhanh! Cũng may phát hiện và cấp cứu kịp thời! Nhưng hiện tại cô ấy không thể bị kíc.h thích.
Sau khi Triệu Cận Nam khám tổng quát tình trạng Dương Mộng Hàm, trầm ngâm một hồi hắn đưa ra kết luận.

- Về phần, cậu nói mất trí nhớ, chỉ có hai giả thiết: Thứ nhất cô ấy lựa chọn tự phong bế kí ức không muốn nhớ lại, hai là..

uhm..

giả bộ.

Còn về phần vì sao, cậu phải tự giải rồi!
Sự tĩnh lặng bao trùm bốn phía, một thoáng trầm ngâm nhận ra điều do dự bất thường gì đó từ khuôn mặt chuẩn soái ca của người bạn thân đang muốn nói rồi lại thôi, Cận Nam quay lại và gặng hỏi:
- Cậu muốn hỏi tôi điều gì sao?
Quả thật, anh đã tức giận khi nghe lời cô nói về đứa nhỏ nhưng bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, anh nghĩ nếu cô có đi phá thai, hoặc đại loại gặp chuyện mà sảy thai thì sao cả thím Diệp người từng trải cũng không nhận ra bất thường! Vì sau vụ việc anh bắt gặp cô cùng hắn ta ôm hôn nhau trên giường, suốt hai tháng thì cô cũng không hề bước ra khỏi nhà, mà đi đâu thì người hầu luôn theo sát, lý do bảo vệ cô.

Chẳng lẽ cô che giấu tài tình, làm chuyện lén lút sớm hơn nữa.


Không kìm được sự nghi ngờ, anh buộc miệng tuôn ra nghi vấn trong lòng mình.
- Dương Mộng Hàm từng sảy thai sao? Lúc tỉnh lại, cô ta vì chuyện đứa nhỏ mà mất bình tĩnh!
- Sảy thai? Sao có thể? Mặc dù cũng biết chút ít chuyện xảy ra giữa hai người, tôi cũng không vui tính cách đó của vợ cậu, nhưng với tư cách là một bác sĩ, tôi cam đoan với cậu, cô ấy chưa từng mang thai, làm sao có chuyện sảy thai gì đó được! Có phải cậu..
Triệu Cận Nam kinh ngạc, không kìm được sự thất thố khi nghe anh nói ra vấn đề mà tự anh rối rắm nãy giờ hóa ra là chuyện này!
- Hiểu lầm cũng thật nghiêm trọng à nha.

Nhưng không mang thai tại sao nói mình sảy thai? Chẳng lẽ cô ta mắc chứng rối loạn hoang tưởng, tự nghĩ rằng bản thân mang thai rồi bị sảy thai?
Điều này cũng là dấu chấm hỏi vô cùng lớn không những anh mà còn hắn lúc này.

Triệu Cận Nam suy nghĩ một lúc quyết định cần phải xem lại bệnh án, để có thể điều trị kịp thời, vì bệnh này nếu ỷ y không bận tâm, hậu quả khó lường, không chỉ là mang thai giả không đâu!.


Bình luận

Truyện đang đọc