THẦY GIÁO EM THÍCH ANH!


Trong câu nói nghe có vẻ ức lắm, Gia Khánh vứt giày lung tung rồi chạy nhanh vào trong nhà, nhìn quanh một lượt anh đi thẳng vào phòng ngủ.

Gia Khánh đưa tay toan mở cửa thì bị Mặc Kinh Vũ giữ lại, hắn kéo anh ngược ra sau ép vào tường.
Đôi lông mày đen của hắn nhíu lại thể hiện sự khó chịu.
"Tôi bảo cậu đi về."
Gia Khánh lắc đầu, ánh mắt kiên quyết dù cho hôm nay có chuyện gì thì anh cũng phải cắm rễ ở đây.

Gia Khánh khẳng định chắc nịch.
"Không bao giờ."
Bên trong phòng ngủ, Tạ Tranh nghe tiếng cải nhau thì tò mò hé cửa ra xem, rõ ràng là khung cảnh kia đang rất căng thẳng nhưng chẳng hiểu thế quái nào khi vào mắt của cô lại trở thành một đôi nam nhân đang trách yêu với nhau.

Tư thế ép sát vào tường đúng là khiến người ta phấn khích quá mà.
Tật xấu của cô lúc này lại phát huy, cứ hễ nhìn thấy những thứ làm cho bản thân quá khích lại không tự chủ mà chảy máu mũi.

Đúng lúc Gia Khánh quay sang nhìn thì nhìn thấy cảnh cô máu me tèm lem, trên môi là nụ cười thì quái dị, lại chỉ có cái đầu thì sợ đến xanh mặt hét toáng lên.
"Ối mẹ ơi có ma."

Mặc Kinh Vũ nhìn theo ánh mắt của anh thì lập tức nhận ra Tạ Tranh, hắn vội vàng vứt người anh em chí cốt sang một bên mà chạy đến giúp cô giảm tình trạng chảy máu.

Hắn để cô ngồi ngả người về phía trước nhằm tránh máu chảy xuống họng gây nôn.

Đồng thời bóp cánh mũi, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp chặt hai cánh mũi trong vòng 10 đến 15 phút, thở bằng miệng.

Việc này thường giúp máu ngừng chảy.
Một lúc sau Tạ Tranh cuối cùng cũng bình thường trở lại, cô bị ép ngồi trên sofa và trả lời một số câu hỏi.

Trông tình cảnh cứ như là phạm nhân đang chờ tra xét ý.
Mở màn là Gia Khánh, anh đã ức chế từ nãy đến giờ rồi.
"Cô là ai? Tại sao lại ở nhà của Mặc Kinh Vũ? "
Tạ Tranh chỉ định nói là bạn bè cho đỡ phiền nhưng Mặc Kinh Vũ cứ thích cướp lời của cô.
"Là vị hôn thê của tôi.

Cậu có ý kiến gì sao?"
Khoảnh khắc ba chữ vị hôn thê được thốt lên trái tim Gia Khánh như chết lặng.

Ngay cả một tên khó ăn khó ở như Mặc Kinh Vũ mà cũng có vị hôn thê rồi, giờ chỉ còn một mình anh cô độc ở đây ư.

Một màn đấu tranh nôi tâm diễn ra trong đầu của Gia Khánh rất khốc liệt, nhưng mà chẳng ai thèm quan tâm cảm xúc của anh lúc này.

Thứ mà Mặc Kinh Vũ quan tâm là Tạ Tranh đã ăn gì chưa? Có mệt không? Còn nữa lí do cô đến đây còn mang theo cả vali.
Tạ Tranh giải thích.
"Thật ra không phải tôi đến để ở với chú mà muốn gửi tạm đồ ở đây.

Tôi định thuê một căn nhà trong chung cư nhưng tìm mãi mà không thấy chủ nhân của chung cư này."
Mặc Kinh Vũ nghe xong khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt phức tạp như đang âm mưu một điều gì đó.


Hắn giả vờ suy nghĩ rồi nhíu mày, giọng buồn buồn.
"Chung cư này đã đủ người rồi, hơn nữa tôi nghe nói chủ chung cư không thường xuyên ở đây.

"
Gia Khánh nghe xong thì kéo tay hắn hỏi nhỏ.
"Tên điêu này, chẳng phải cậu là chủ chung cư à?"
Vốn định vạch trần sự thật nhưng Gia Khánh đã kịp dừng lại khi phát hiện ánh mắt chứa đầy sát khí của Mặc Kinh Vũ nhìn mình.

Không biết anh đã nhận lợi lộc to lớn gì của hắn mà thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Từ bài xích Tạ Tranh trở nên yêu quý cô.
Gia Khánh dùng nụ cười mê hoặc chúng sinh của mình thuyết phục Tạ Tranh cứ ở lại nhà của Mặc Kinh Vũ đến khi chủ chung cư đến thì hãy thuê phòng.
Ở lại đây đúng là có tiện lợi thật nhưng mà như vậy chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp cả.
"Không sao, cứ suy nghĩ đi, tôi sẽ chuẩn bị cơm cho em."
Mặc Kinh Vũ xoa xoa đầu của Tạ Tranh rồi đi vào bếp.
Gia Khánh nghe hắn nói chuẩn bị cơm cho Tạ Tranh thì hừ lạnh một tiếng, lúc nãy anh năn nỉ hắn nấu giúp một tô mì gói đến gãy lưỡi mà Mặc Kinh Vũ tuyệt nhiên không đồng ý.

Giờ thì đích thân nấu cho hôn thê ăn, đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Bữa cơm đơn giản với gà chiên nước mắm, một món canh và thịt kho tàu.


Gia Khánh vừa nhìn thấy thức ăn thì hai mắt đã sáng lên, anh đưa tay bóc một miếng gà cho vào miệng rồi tấm tắc khen ngon.

Tài nấu nướng của Mặc Kinh Vũ rất tuyệt, có thể so sánh với đầu bếp trong nhà hàng.
Tạ Tranh đứng bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực, bụng cô réo xuống từ trưa đến giờ rồi.

Bữa cơm hôm đó không ai nói lời nào chỉ tập trung vào thưởng thức "mỹ vị" trên bàn.

Ăn xong Mặc Kinh Vũ lập tức đuổi Gia Khánh về, không cho anh ở lại nữa.
"Sao rồi, nhóc định ở đâu?"
Tạ Tranh hơi ngượng, đáp.
"Hay là chú cho tôi ở cùng nhé, chúng ta chia đôi tiền nhà."
Mặc Kinh Vũ trong lòng đã đồng ý nhưng cứ thích làm màu nên ậm ừ giả vờ suy nghĩ.
"Thôi được, nhưng mà ở nhà tôi thì cũng có một nguyên tắc nhóc có làm được không?"
Tạ Tranh gật gật đầu, cô đâu còn lựa chọn khác.
"Không được gọi tôi là chú, khuyến khích gọi là anh hoặc tốt hơn là chồng.".


Bình luận

Truyện đang đọc