THẦY GIÁO EM THÍCH ANH!


Hai người đi vào ghế ngồi, mang theo bắp rang bơ và nước ngọt.

Bấy giờ Mặc Kinh Vũ vẫn còn oai lắm, hắn nhìn cô với vẻ mặt tự tin hết sức dõng dạc nói.
"Nếu chút nữa em có sợ thì cứ nắm tay anh nhé."
"Vậy nếu anh sợ thì sao?"
Cô ngây thơ hỏi lại.
"Những thứ không có thật không thể làm anh sợ."
Tạ Tranh gật đầu, trong đáy mắt thoáng hiện sự ngưỡng mộ.

Mặc Kinh Vũ nói đúng lắm, những thứ không có thật thì không cần sợ.

Ánh đèn trong rạp tắt, màn hình lớn bắt đầu xuất hiện đoạn phim.

Cảnh tượng kinh dị bên trong đó cực kỳ sắc nét, diễn viên bộc lộ hết tất cả biểu cảm kinh sợ lên khuôn mặt khiến cho người xem cảm giác được bản thân đang trải qua sự việc.
Chỉ là ở những đoạn cao trào thì có một chàng trai khoảng chừng mươi ba tuổi, trông chừng có thể làm bố được rồi nhưng cứ hét ầm ĩ lên vào mỗi khúc gay cấn.


Còn quay sang ôm chặt cô bạn gái đi cùng.

Tạ Tranh bị Mặc Kinh Vũ ôm cứng ngắc không thở được còn phải an ủi ngược lại hắn.
"Được rồi, đừng la nữa, chẳng phải anh bảo không cần sợ sao?"
"Cái đó vượt quá sức chịu đựng của con người rồi.

Không, không xem nữa...!Anh không xem nữa đâu."
Tạ Tranh dùng tay bịt chặt miệng của hắn rồi dùng ánh mắt ngại ngùng xin lỗi mọi người xung quanh.

Xem phim chiếu rạp đại kị nhất là làm ồn, vậy mà hắn cứ liên tục oai oái lên, còn không dám để chân xuống đất, tay chân thì nép sát lại với nhau.

Cả buổi xem hôm đó chỉ toàn nghe tiếng la hét của Mặc Kinh Vũ, cũng may là Tạ Tranh kịp thời bịt miệng hắn lại không thì cả hai bị bảo vệ túm cổ quăng ra ngoài mất.
Ra đến bên ngoài, Tạ Tranh cực kì thất vọng, cô lườm hắn.
"Nếu em có sợ thì cứ nắm tay anh nhé, kết quả thì sao? Em không nghĩ anh lại la ó đến mức đó đó."
Cô phụng phịu, dẫm chân bỏ đi trước, thật là thất vọng về hắn mà.

Mặc Kinh Vũ đứng như tượng, đầu óc vẫn còn quay mòng chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng khủng khiếp kia được.

Đến khi định thần lại thì cô đã đi mất rồi.
"Gia Khánh khốn kiếp, xem tôi lột da cậu thế nào."
Chân dài quả nhiên hữu dụng, loáng thoáng một cái hắn đã đuổi kịp Tạ Tranh, còn đủ thời gian mua thêm một cái kẹo bông gòn dỗ dành cô nữa.
"Đừng giận, cái này cho em..."
Tạ Tranh nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt sáng trưng, trong lòng vui như mở hội nhưng vẫn tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến.
"Anh nghĩ thứ này có thể mua chuộc được em à? Em rẻ rúng vậy sao?"
Mặc Kinh Vũ tỉnh bơ lấy thêm một cái nữa.
"Vậy hai cái nhé!"
"Thế còn chất nhận được.

"
Xong rồi đó, làm mặt lạnh cho nhiều vào, tỏ vẻ cho nhiều vào cuối cùng lại bị hai cái kẹo bông gòn đánh bại.

Cả hai đi dạo trên hồ, rồi ngắm cảnh đêm thêm lúc nữa sau đó hắn đưa cô về.

Tạ Nhất vẫn không thay đổi đứng trước nhà chăm chăm nhìn ra cổng lớn đợi cháu gái về mới yên tâm quay vào đi ngủ.
Cuối tuần này là tiệc ăn mừng Mặc Kinh Vũ về nước, đồng thời cũng là tuyên bố với thiên hạ hắn sẽ đảm nhận chức vị chủ tịch của tập đoàn.
Trong lúc này, ở sân bay một cô gái với mái tóc vàng đặc trưng cùng dung mạo bất phàm đang là tâm điểm chú ý.

Cô ta kéo vali bước những bước catwalk chắc nịch.
Cô ta đưa tay tháo chiếc kính râm xuống, khuôn miệng khẽ nhếch lên.
"Mặc Kinh Vũ, em đến tìm anh ngay đây."
Dứt lời, cô bước lên một chiếc taxi đã chờ sẵn từ trước.

Dừng lại ngay cửa lớn tập đoàn, Lan Vy bước vào bên trong, lễ tân vừa nhìn thấy Lan Vy lập tức tròn mắt kinh ngạc.
"Chị, chị có phải là người mẫu Lan Vy không?"
Triệu Lan Vy gật đầu, cô ta không quên dặn lễ tân đừng truyền ra bên ngoài.

Sau
"Cho tôi hỏi chủ tịch Mặc có ở đây không? Tôi là bạn của anh ấy."
"Vâng chủ tịch có ạ, em sẽ giúp chị thông báo trước."
Lan Vy lập tức ngăn lại.
"Không cần, tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy."
Nói xong, Lan Vy toan bước vào thang máy dành cho chủ tịch nhưng lễ tân lại ngăn cản.

"Chị Lan Vy, chị không thể dùng thang máy này được đâu ạ.

Phiền chị sang bên kia." Lễ tân chỉ tay vào thang máy chung.

Triệu Lan Vy liếc mắt sang đó gật gật đầu rồi nhận chóng quay mặt chỗ khác che đi sự ngượng ngùng.

Thang máy đi thẳng lên tầng ba mươi mốt, nơi mà Mặc đang làm việc.
Còn ba hôm nữa là tới ngày tổ chức bữa tiệc, mọi thứ đang diễn ra rất tốt, mấy ngày này Tạ Tranh và hắn quấn nhau như sam, cô luôn tranh việc bàn bạc hợp đồng với tập đoàn của hắn nhân tiện cả hai cùng thảo luận về bữa tiệc.

Chẳng hạn như hôm nay, Tạ Tranh lại chạy tung tăng chạy sang tập đoàn tìm hắn.

Cô mang theo hồ sơ, đến chỗ lễ tân.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, lễ tân không đuổi người nữa, vui vẻ chào Tạ Tranh.
"Tiểu thư đến tìm chủ tịch ạ, ngài ấy đang ở trên phòng ý."
Tạ Tranh gật đầu cảm ơn rồi đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch, ở đây chỉ có cô là người duy nhất được phép sử dụng nó..


Bình luận

Truyện đang đọc