THẦY GIÁO EM THÍCH ANH!


Nguyên Khải nhận tiền dùng ngón tay lướt qua một lượt cảm nhận sự mượt mà của hạnh phúc.

Anh ta đưa tiền lên mũi ngửi, khóe miệng khẽ cong lên rồi nhẹ nhàng cất chỗ tiền ấy vào túi.
Phải công nhận một điều mệnh của Nguyên Khải thật sự rất tốt, cứ mỗi lần mất đi một chỗ dựa thì anh ta lại tìm thấy một chỗ dựa mới.

Lần này tâm phúc của anh ta là Triệu Lan Vy.

Tiền mà cô ta cho anh so với những kẻ trước thì hậu hĩnh hơn nhiều, đồng thời yêu cầu cũng cao hơn.

Nguyên Khải nghĩ chỉ cần loại đi Tạ Tranh thì Mặc Kinh Vũ chắc chắn sẽ thuộc về Triệu Lan Vy, như vậy hắn vừa trả thù được Tạ Tranh còn khiến cho bản thân tìm được một số tiền lớn.
Anh ta tìm tới một vài người được coi là chuyên nghiệp trong xã hội đen.

Sau đó giao vụ này lại cho chúng xử lý.
Ở một phương diện khác, dạo này công việc khá bận Tạ Tranh phải chạy tới chạy lui ngoài đường rất nhiều.

Hơn nữa tiêu hóa của cô dạo gần đây rất kỳ lạ, hay nôn mửa lại rất nhạy cảm với mùi tanh.

Tạ Tranh cho rằng do cơ thể mệt mỏi nên mới như thế, cô cũng không có thời gian đi bệnh viện để khám cứ để yên như vậy vài hôm chắc sẽ khỏi.


Cơ mà cũng gần một tuần chỉ thấy triệu chứng ngày một nặng hơn.
Mặc Kinh Vũ nhìn vẻ mặt xanh xao, gầy gò của cô trong lòng xót xa lắm.
"Cấp dưới của em đâu? Bọn họ chết hết rồi à?"
Ngồi trong xe hơi hắn bực bội, tay siếc chặt vô lăng.

Bên ngoài trời mưa rất to, đường lại bị tắc.

Tạ Tranh cắn vội hamburger nhóp nhép trả lời:
"Không sao, họ cũng rất bận."
Nói thì là như thế nhưng thật ra ở tập đoàn Tạ Tranh không được coi trong lắm.

Lời của cô nói chỉ có ông nội là quan tâm, những kẻ khác chỉ làm màu cho có chứ chẳng hề để vào tay.

Ngoài trợ lý ra thì hình như cô chẳng nhờ vả được ai hết.

Hôm nay trợ lý của cô ốm rồi, xin nghỉ nên mọi việc đều do Tạ Tranh tự sắp xếp, tự lo liệu.
"Laptop của em đâu? Đưa cho anh."
Tạ Tranh không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn đưa cho Mặc Kinh Vũ chỉ thấy hắn gõ bàn phím, ánh mắt nghiêm túc dán vào màn hình làm việc.

Hắn đổi cô qua ghế láy, bản thân ngồi ghế phụ để dễ làm việc hơn.

Mặc Kinh Vũ lấy kính ra đeo vào mắt, đối chiếu số liệu, bộ dạng này của hắn thật sự cực kỳ quyến rũ.
Tạ Tranh thích nhất là ngắm hắn làm việc, đột nhiên cô cảm thấy dáng vẻ đeo kính này có hơi quen mắt nhỉ? Hình như là giống với tên nhóc nào mà bản thân từng gặp.

Có điều mái tóc này không giống lắm.

Cô định dùng tay chỉnh tóc của hắn thử liền bị tiếng còi xe phía sau làm cho giật mình, vội vã rút tay về lái xe lên phía trước.
Sau hai giờ tắc đường thì cuối cùng cũng có thể chạy một cách thông thoáng rồi.

Tạ Tranh cùng hắn quay về nhà cô xuống xe sau đó lấy laptop và hồ sơ rồi vẫy tay chào tạm biệt với hắn.
Tạ Nhất trông thấy cháu về thì vội chạy ra hỏi.
"Cháu đi đâu sao không nghe điện thoại của ta? Mưa to lắm có bị ướt không? Có đói không? Ta kêu nhà bếp nấu món ngon cho cháu."

Tạ Tranh đặt đồ xuống bàn, vừa sờ túi quần vừa nói.
"Cháu đi cùng Mặc Kinh Vũ ạ.

Cháu vừa ăn rồi, không đói.

Ông đã ăn chưa?"
Sờ mãi không tìm thấy điện thoại cô bất giác giật mình nhớ lại bản thân để quên điện thoại trong xe của hắn rồi.
"Ây! Cháu để quên điện thoại trong xe của anh ta mất rồi.

Cháu ra ngoài lấy điện thoại đã, ông ăn trước đi nhé."
"Ơ, vừa về kia mà lại đi nữa à?"
Tạ Tranh lấy xe ra khỏi nhà.

Điện thoại của cô hết pin rồi không gọi được.

Tạ Tranh vừa ra khỏi nhà thì một chiếc xe hơi màu đen đậu gần đó cũng bắt đầu lăn bánh.
Trời mưa to nên mặt đường khá trơn, cô cũng không dám chạy nhanh quá chỉ đi vừa phải thôi.

Tạ Tranh để ý có một chiếc xe cứ chạy theo phía sau cô, giữ khoảng cách nhất định với cô.

Trực giác nói cho Tạ Tranh biết chiếc xe đó chắc chắn có điều mờ ám bởi vì cô đã rẻ trái bốn lần nhưng chiếc xe đó vẫn ở ngay phía sau.
Tạ Tranh nhấn ga, tay lái ổn định, cô lại muốn xem chiếc xe đó bám theo cô được bao lâu.


Tạ Tranh đi băng băng nhẹ nhàng lách qua xe tải mà không hề giảm tốc độ.

Thoáng chốc đã không còn thấy chiếc xe bám đuôi đâu nữa.
"Muốn đi theo tôi đâu có dễ vậy."
Tạ Tranh nhấn ga tiếp tục đi về phía trước, tuy nhiên khi đi qua ngã tư cô không ngờ rằng từ trong đường khác, một chiếc xe hơi màu đen đâm thẳng vào xe của Tạ Tranh.

Sau một tiếng rầm rất lớn đầu cô đập vào cửa kính, chiếc xe biến dạng xịt cả khói đen.

Trước mặt Tạ Nhất chỉ còn là một màu đen vô tận.
Chiếc xe hơi đen gây tai nạn lại xong thì bỏ chạy, mặc kệ hình thù của chiếc xe đã móp méo đến rợn người.
Mặc Kinh Vũ đi về gần đến nhà thì phát hiện điện thoại của Tạ Tranh vẫn còn trong xe nên quay đầu lại.

Hắn đi ngang một đoạn đường mà ở đó rất đông người vây kín, có vẻ như có tai nạn xảy ra.

Hắn thấy một đám người khiên nạn nhân trên băng ca đưa vào xe cấp cứu.

Chỉ là Mặc Kinh Vũ không nhìn thấy được khuôn mặt của nạn nhân..


Bình luận

Truyện đang đọc