THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Diệp Vân đứng trên đài, nhìn khắp bốn phía, chờ một lúc mà không thấy ai dám bước lên.

“Còn ai không?”

Đoàn Thần Phong gào to một tiếng, rồi bỗng vang lên tiếng cười.

Đệ tử tổ 3 hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiến lên. Bọn hắn hiểu rõ tu vi của bản thân, căn bản không thể so với Trương Thần Quang, thì sao có thể đấu với Diệp Vân.

"Các ngươi đã bỏ quyền thi đấu, hai chúng ta đành nhận hai vị trí đầu tiên vây.” Đoàn Thần Phong nhảy lên đài cao, liên tục cười lớn.

Tổ 3, chọn ra từ danh sách tốp mười sáu, là Đoàn Thần Phong cùng Diệp Vân.

Diệp Vân đứng thứ hai, điều đã nằm trong dự tính của hắn. Dựa theo quy tắc, đứng đầu một tổ có thể khiêu chiến đứng thứ hai của tổ khác, hắn muốn khiêu chiến các anh tài của tổ khác, dĩ nhiên phải đứng đầu, đã vào được tốp 16, thực lục đều không yếu, sẽ có vài tên Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.

Do các đệ tử khác đều bỏ quyền không đấu tiếp, nên tổ 3 xong đầu tiên, Diệp Vân đứng sóng vai cùng Đoàn Thần Phong xem tổ khác quyết đấu.

Nhưng những tổ thanh niên đều có thực lực bình thường, trong lúc quyết đấu không có gì đặc sắc, quyết liệt thì có nhưng gay cấn thì chưa.

Sau nửa canh giờ, bảy tổ đều tỷ thí xong, danh sách tốp 16 đã được chọn ra.

Diệp Vân nhìn màn sáng hiện ra trên bầu trời, tên của mười sáu người đột nhiên hiện ra. Hắn không khỏi xúc động, một năm trước, hắn chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, giống như bao người khác chỉ mong có thể trở thành đệ tử ngoại môn, chính thức bước trên tu tiên lộ. Nào ngờ, một quang cầu đen trắng bất ngờ hàng lâm, cải biến cuộc sống của hắn, chỉ trong một thời gian ngắn, tiến thẳng một mạch thành đệ tử nội môn, hơn nữa chỉ với tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng đã có thể đấu với cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, giờ nhớ lại, giống như trải qua một giấc mộng, khiến cho người ta không cách nào tưởng tượng.

Nhưng ngay khi đạt được Tiên Ma Chi Tâm, Diệp Vân thường xuyên lâm vào một ảo cảnh kỳ diệu, có thể nhìn thấy cả bầu trời đều là kim giáp thần binh đang đánh giết, lại có những đôi nam nữ đang dạo chơi bên những bụi hoa, tuy không thể xem thấu tu vi của họ, nhưng thấy khí độ khó có trên đời của họ, dù Diệp Vân có cộng tất cả những người mà hắn đã gặp, cũng không thể sánh được nửa phần.

Đây chính là cường giả chân chính, chỉ sát khí đã đủ phá núi ngăn sông, cường giả có thể thong dong trước sự truy kích của kim giáp thần binh.

Nội tâm Diệp Vân đầy vẻ cảm thán, nhớ lại khí thế oai hùng của thanh niên nam nữ, không khỏi hào khí vượt mây. Nếu hắn đã có được Tiên Ma Chi Tâm, vậy sớm muộn gì hắn cũng đạt đến tu vi có thể bất động mà đối mặt kim giáp thần binh đầy trời, thậm chí không thèm liếc nhìn.

Cảnh giới đó như thế nào, hiện giờ còn chưa có xuất hiện trong sự hiểu biết của hắn.

Diệp Vân nhìn màn sáng trên người dần mờ đi, khóe miệng cong lên một sự vui vẻ.

Bỗng nhiên, trong đầu hắn hiện lên một bóng người gầy yếu, nhưng có gương mặt tràn ngập vẻ kiên cường.

Thẩm Mặc!

Hắn đột nhiên nhớ tới Thẩm Mặc. Ngày trước vì thiên phú Thẩm Mặc cực cao, tốc độ hấp thu tinh thạch cực nhanh nên được đưa đi, theo lý mà nói thì gã đã sớm trở thành nội môn đệ tử, có thể đã có thực lực Luyện Khí Cảnh.

Bằng vào tính tình và thiên phú của gã, nhất định sẽ thanh gia khảo hạch tổ thanh niên lần này. Nhưng trong danh sách hơn một trăm người tham gia lại không thấy hắn xuất hiện, không rõ là vì sao? Chẳng lẽ cũng giống như Dư Minh Hồng, chuyên tâm tu luyện, hay là giống Tô Linh chưa đủ thực lực nên không được phép tham gia.

Diệp Vân không tin Thẩm Mặc sẽ bỏ qua cơ hội lần này, lần này cơ hội quý báu để hắn kiểm tra thực lực mới phải, lại có thể lấy được thưởng.

Nếu hắn không tham gia, chắc chắn là tu vi và tài nguyên của gã đã đủ để không cần tham gia tỷ thí. Trong lòng Diệp Vân ngập tràn xúc động, nếu quả thực như vậy, Thẩm Mặc đúng là một yêu nghiệt.

Nghĩ đến bóng người cao gầy, gương mặt non nớt nhưng kiên nghị, Diệp Vân rất mong chờ để cps thể gặp Thẩm Mặc, không biết tu vi của tiểu tử đó đã đạt tầm nào, tính cách có thay đổi gì hay không.

"Diệp Vân, tiểu tử ngươi đang nghĩ điều gì thế?"

Lời của Đoàn Thần Phong khiến Diệp Vân thoát khỏi hồi tưởng, gã thấy Diệp Vân đứng ngẩn người, liền vỗ một cái vào bả vai gã.

Diệp Vân mỉm cười, lắc đầu.

Màn sáng hiện danh sách tắt đi, thay vào đó là đối trận biểu.

Diệp Vân đấu Du Quang.

Du Quang là người đứng đầu tổ 5, mỗi trận đấu đều đánh bại đối thủ một cách nhẹ nhàng, không ai có thể chống lại.

Nhưng dù tu vi hắn có cao hơn, cũng không so được với đệ tử Trúc Cơ Cảnh, Diệp Vân không thềm để ý, hiện giờ hắn chỉ dùng năm thành thực lực đã đủ đấu với đệ tử Luyện Khí Cảnh đỉnh phong bình thường, Du Quang cung không phải là có thiên phú tuyệt đỉnh, nếu không đã sớm thành danh trong lóp trẻ Vô Ảnh Phong.

Đoàn Thần Phong đấu với người đứng thứ hai của tổ 7, một đệ tử nhìn có vẻ là người cẩn thận, hắn đoạt được vị trí thứ hai cũng không đễ dàng, vận may cùng thực lực mới giúp hắn là người thắng cuối cùng.

Tám lôi đài từ từ bay lên, tỏa ra những làn sáng mờ.

Đám người Diệp Vân cùng lên, hạ xuống xuống đài.

Du Quang mặc một bộ quần áo trắng, sau lưng đeo một thanh trường kiếm có vẻ ngoài cổ xưa, gã đứng chắp tay, quần áo bị gió núi thổi bay phấp phới, thoáng nhìn có phong thái của Kiếm Tiên đệ tử.

"Ngươi chính là Diệp Vân?" Thanh âm Du Quang trong trẻo, truyền ra xa.

Diệp Vân mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng tông môn đã lừa ngươi sao.”

Lời nói của Du Quang mang vẻ cao ngạo lạnh lùng, khinh miệt, muốn ra đòn phủ đầu với kể trong truyền thuyết đã đánh bại Minh Tư Dật, nhưng không nghĩ tới biểu hiện của Diệp Vân lại nằm ngoài dự liệu của gã, trả lời bằng một câu như thế.

Du Quang hừ lạnh một tiếng, nói: "Một tên vừa mới tấn thăng đệ tử nội môn, lại dám ngông cuồng như thế, ngươi cho rằng Vô Ảnh Phong không có người trị được ngươi? Hay ngươi cho rằng với thân phận đệ tử của Phong chủ, là có thể vô pháp vô thiên."

Diệp Vân nhún nhún vai, cười nói: "Không phải đệ tử, là ký danh đệ tử."

Du Quang lại là sững sờ, thoạt nhìn Diệp Vân không giống kẻ có thực lực siêu tuyệt, hai câu trả lời của hắn đều có vẻ tùy tiện, chỉ như mấy tên đệ tử ngoại môn bình thường. Thật không thể tin hắn lại có thể đánh bại Minh Tư Dật? đánh với Mộ Dung Vô Ngân bất phân thắng bại?

"Hừ,ngươi tốt nhất nên tự biết thân biết phận, muốn bỏ đi hai chữ ký danh ở trước, là trăm khó ngàn khó, với cảnh giới hiện giờ của ngươi, thì đừng có hi vọng gì. Không phải chân truyền đệ tử, thì không có tư cách trở thành thập đại đệ tử, vị trị thập đại đệ tử hãy để người có thân phân cao tuyệt như ta đảm nhiệm.” Du Quang lạnh lùng liếc Diệp Vân, tiếng nói lại càng băng hàn.

Diệp Vân cảm thây hơi mất kiên nhẫn, mỗi lần thi đấu tên gia hỏa này đều lảm nhảm cả buổi, cuối cùng cùng vẫn phải đánh? Đã thế thì hãy bớt nói nhảm đi, dùng đến bản lĩnh thực sự là được.

"Ngươi nói xong chưa?" Ánh mắt Diệp Vân đảo qua gương mặt Du Quang, lạnh giọng hỏi.

Du Quang khẽ giật mình, nói: "Ta chỉ muốn khuyên ngươi, chớ có không biết trời cao đất rộng, phải biết mà tiến thối.”

:Đúng là lắm chuyện.” Gương mặt Diệp Vân lạnh băng, trong tay hiện lên quang ảnh, trước người bỗng ngưng tụ ra băng tinh màu xanh thẳm.

Băng Phách Tỏa Hồn!

Đối mặt với đối thủ có tu vi như Du Quang, Diệp Vân bỗng không muốn dùng đến Tử Ảnh Thần Kiếm sử ra Lôi Vân Điện Quang Kiếm, bởi vì hắn cảm thấy Du Quang không xứng.

Tuy Du Quang nói như thế, nhưng khi đối mặt với Diệp Vân lại không có nửa điểm khinh thường, gã có thể tu luyện đến cảnh giới như hiện nay, ngoài việc không giống như Minh Tư Dật hay khoác lác, cũng không gia nhập các tổ chức như Quân Tử Đường, ngay từ đầu hắn đã không oi thường một đối thủ nào, mà dùng toàn lực giống như sư tử vồ thỏ, đã ra tay là không lưu tình.

Quang ảnh lóe lên, hiện ra một thanh chiến đao vừa dài vừa nhẵn, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, nhìn có phần đáng sợ.

"Bóng đen tập kích, ba kích liên hoàn!"

Du Quang quát khẽ một tiếng, tay cầm chiến đao đen dài chém ra liên tục mấy trăm đao.

Mấy trăm đao lại giống như một đao, không có trước sau, dung hòa hoàn toàn cùng một chỗ. Điều mấu chốt nhất chính là, sau khi mấy trăm đao dung hòa với nhau thì tạo ra một đóng đen rất khó nắm bắt.

HƯU...U...U!

Bóng đen chợt lóe, sau đó ẩn nấp toàn bộ thân hình ngay giữa trời sáng, khi xuất hiện thì đã đâm tới mi tâm Diệp Vân.

Đòn công kích vừa nhanh vừa ngụy dị, dù có sớm chuẩn bị cũng không thể né tránh, chứ đừng nói tới ngăn cản.

Du Quang nhìn thấy Diệp Vân không có cử động gì, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, theo gã, dù Diệp Vân có đùng như trong trong truyền thuyết hay không, đã từng đánh bại Minh Tư Dật, đấu bất phân thắng bại với Mộ Dung Vô Ngân, thì giờ muốn tránh Bóng Đen Tập Kích cũng rất khó, hơn nữa đây cũng chỉ là kích thứ nhất trong ba kích liên hoàn.

Du Quang không hề do dự, mà cũng không thể do dự. Ba kích liên tục Bóng Đen Tập Kích một khi đã xuất ra, thì phải thi triển hoàn toàn, không thể thu tay. Hắn vừa ra tay đã hạ sát thủ, không hề lưu tình.

HƯU...U...U! HƯU...U...U!

Lại có hai bóng đen được ngưng tụ, cũng tiếp tục bay về Diệp Vân. Một bóng đen bắn về phía huyệt Thiên Trung của hắn, một bắn thẳng tới Đan Điền.

Ba bóng đen tập kích vào ba bộ vị trọng yếu, chỉ cần bị trúng một, dù Diệp Vân không chết cũng trọng thương, tối thiểu cũng không thể vận chuyển chân khí, gần như mất sức chiến đấu.

Diệp Vân thật không nghĩ tới Du Quang lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không nương tay chút nào. Hắn có thể cảm nhận được lực phá hoại kinh người của ba bóng đen đến tập kích, nếu đổi thành Đoàn Thần Phong, sợ rằng cũng bị giết trong nháy mắt.

Quả nhiên là muốn lấy mạng hắn, không hề nương tay.

Nhưng cũng tốt, hắn có thể chứng kiến người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Vô Ảnh Phong, xem thực lực mạnh đến mức nào.

Băng Phách Tỏa Hồn vẫn trơi lơ lửng trên không như trước, hơi phập phồng.

Diệp Vân đột nhiên cười cười, trong mắt hiện lên tinh mang. Lập tức Băng Phách Tỏa Hồn tỏa ra ánh sáng chói lòa màu lam, bao quanh thân người của hắn.

Ánh sáng màu lam không chặn lại ba đạo bóng đen tập kích, mà bao phủ chúng vào bên trong.

Răng rắc!

Chỉ có thể nghe thấy một tiếng vang nhỏ, lập tức ba bóng đen tập kích bị dừng lại trên không, xuất hiện bóng lam nhàn nhạt, rồi càng ngày càng đậm, cuối cùng biến thành màu lam sáng chói.

Ba bóng đen tập kích bị Băng Phách Tỏa Hồn phong ấn, chỉ cách Diệp Vân chưa đến một xích, không thể tiến thêm.

"Vỡ!"

Diệp Vân mỉm cười, nhàn nhạt nói ra.

Ba bóng đen tập kích bỗng nổ tung, hóa thành vô số băng tinh, rơi lả tả trên mặt đất.

Du Quang kêu oa một tiếng phu ra máu tươi, mặt trắng như tờ giấy, lui ra sau mấy bước, trong mắt hiện vẻ hỏng sợ cùng khó tin.

Bình luận

Truyện đang đọc