THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Thi trưởng lão hai con ngươi màu đỏ tươi như máu, cùng với tàn ảnh lúc trước của Yêu Tộc đại năng là Huyết Mâu Định Thần độc nhất vô nhị.

Như thế xem ra, tựa hồ là Thi trưởng lão được Yêu Tộc đại năng đoạt xá trùng sinh.

Bất quá, đối với những kẻ tu hành cao thủ có một chút lý giải đều sẽ không cảm thấy Thi trưởng lão bị đoạt xá. Đoạt xá nếu dễ dàng như …đi chợ, Hoa Vận cũng không tại mộ lớn mưu đồ nghìn năm. Yêu Tộc cũng không có khả năng vì điều đó mà mai danh ẩn tích trên vạn năm.

Trùng sinh đoạt xá thoạt nghe tưởng rằng không có chuyện gì khó khăn, kỳ thật không phải là chuyện dễ. Mỗi một người đều là độc nhất vô nhị, trên hai người chắc chắn sẽ có những điểm khác nhau, huyết mạch bất đồng, thể chất bất đồng, Linh Hồn bất đồng… chỗ bất đồng đó sẽ để cho giữa hai người không có cách nào dung hợp.

Đoạt xá về sau, Linh Hồn có hay không cùng với thân thể hoàn mỹ dung hợp đây là mấu chốt lớn nhất, hầu như có thể nói, mỗi người thân thể cùng Linh Hồn là một sự dung hợp hoàn mỹ nhất, nếu như đột nhiên từ bên ngoài có một Linh Hồn của người khác đến muốn đoạt xá, tất nhiên sẽ cùng Linh Hồn bản thân phát sinh xung đột kịch liệt, dù cho ban đầu có thành công đem Linh Hồn bản thân áp chế thì như thế nào mới có thể cùng thân thể dung hợp hoàn mỹ, hoàn toàn khống chế?

Quá trình này thống khổ lại cực kỳ khó khăn, hầu như rất khó hoàn thành, ngàn vạn năm qua, có thể đoạt xá trùng sinh cường giả chỉ có thể rải rác đếm được. Dù cho tại sách cổ ghi chép cũng cực kỳ hiếm thấy, phóng nhãn Thiên Kiếm Tông nghìn năm, phóng nhãn Tấn Quốc mấy nghìn năm tựa hồ cũng chỉ có một hai người miễn cưỡng thành công, nhưng cũng chỉ duy trì độ mười năm thì thân thể và Linh Hồn phát sinh xung đột, thân tử linh tiêu.

Giờ phút này, Thi trưởng lão thoạt nhìn thật giống như được Yêu Tộc đại năng tàn hồn đoạt xá, toàn bộ trên người Yêu khí tràn ngập, cực kỳ quái dị.

“Ta bây giờ nên gọi ngươi là Thi trưởng lão hay là Yêu Tộc?” Tô Hạo mặt không biến sắc, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Thi trưởng lão.

“Tô Hạo a Tô Hạo, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta bị đoạt xá hay sao? Đoạt xá khó khăn như thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết? Thật sự là quá ngây thơ.” Thi trưởng lão phát ra tiếng cười kèn kẹt, giọng nói lạnh như băng.

“Thi lão đầu, ngươi toàn thân Yêu khí tràn ngập, người không giống người, quỷ không giống quỷ, nói tóm lại là chẳng giống con giáp nào cả. Như vậy còn có thể trở thành Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông ta sao? Ngươi mới thật sự là Yêu Tộc, còn không cúi đầu chịu trói.”

Bỗng nhiên, Diệp Vân dưới đài hét lớn một tiếng, lập tức ánh mắt của hắn rơi vào trên người Yến Trường Xuân, cất cao giọng hỏi:” Tông chủ đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Yến Trường Xuân sắc mặt nghiêm trọng, hắn hiển nhiên cũng thật không ngờ Thi trưởng lão lại biến thành bộ dáng như vậy. Chuyện hôm nay tuy rằng hắn đã sớm biết được, cũng nằm trong dự tính, nhưng dù thế nào cũng thật không ngờ lại biến thành tình huống thế này, rõ ràng Tô Linh mang Yêu Tộc Huyết Mạch nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu yêu hóa nào, mà tth lại đứng ra thừa nhận nàng đến từ Hi Linh Yêu Tộc. Quan trọng nhất là Thi trưởng lão dã tâm bừng bừng lại thi triển ra yêu tộc thần thông, hy sinh thọ nguyên triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn hồn. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.

“Thi trưởng lão, ngươi triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn hồn, nên cho mọi người một cái công đạo a?” Yến Trường Xuân thở sâu, lạnh lùng quát.

“Yến Trường Xuân, ngươi đừng nghe tiểu tử này ăn nói bậy bạ, ta làm sao có thể triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn hồn, tàn hồn này chính là tiền bối của tộc chúng ta, chẳng qua là tu luyện thuật pháp có chút không giống người thường mà thôi, đừng nghe người bên ngoài ăn nói bậy bạ.” Thi trưởng lão cười lạnh liên tục.

“Thi lão đầu, da mặt của ngươi quả thật là dày, nó cũng dày như mấy thằng chuyên “chôm truyện” của người khác về post lên mà không ghi nguồn với người dịch. Ngươi ngày hôm nay nếu không chết thì ngày sau đi lại trên giang hồ cũng không cần tu vi gì cả, ai đánh ngươi cứ đưa mặt ra đỡ bảo đảm đối phương bị phản đam mà chết. Chỉ cần dựa vào gương mặt này, à không, dựa vào cái không biết xấu hổ là có thể đi khắp thiên hạ rồi, ở đâu cũng có thể đi.” Diệp Vân cười ha hả, hết sức trào phúng.

“Tiểu tử muốn chết, chờ ta đem Tô Hạo chém giết, nhất định phải cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.” Thi trưởng lão giận dữ đến xịt khói, toàn thân tràn ngập Yêu khí nhàn nhạt màu đen, đôi mắt màu máu càng ngưng thực sát ý như đao, tực hồ muốn chém rách hư không.

“Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì xuống đây cùng ta một trận chiến.” Diệp Vân lớn tiếng hô, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Thi trưởng lão, tựa hồ không để hắn vào mắt.

“Muốn chết.” Thân hình Thi trưởng lão lóe lên, biến mất trong hư không sau đó xuất hiện phía trên Diệp Vân, hai tay kéo một phát, toàn thân Yêu khí huyễn hóa thành một thanh trường đao màu đen chém xuống đầu Diệp Vân.

Tiếng sấm nổ ùng oàng, điện quang lập lòe.

Sau một khắc, thanh trường đao hung hăng chém xuống, trực tiếp đem Diệp Vân chém thành hai nửa.
Uy lực còn lại của đao mang không giảm, tiếp tục chém xuống quảng trường trên mặt đất, một âm thanh trầm đục vang lên, chỉ thấy một cái khe rãnh sâu vài trượng xuất hiện.

Chẳng qua là, theo như tưởng tượng huyết nhục sẽ văng tung tóe, xí quách rơi ra từng khúc cũng không có xuất hiện, thân thể Diệp Vân giống như quang ảnh từ từ tiêu tán, cùng lúc đó ở khoảng cách không đầy mười trượng, thanh âm đầy trào phúng của Diệp Vân lại bồng bềnh đến.

“Cái này là yêu thuật thần thông sao? Cũng chả có gì đặc biệt.”

Huyễn Diệt Lôi Quang Độn!

Diệp Vân đã sớm tính đến Thi trưởng lão nhịn không được sẽ ra tay, ngay khoảnh khắc khi thân thể Thi trưởng lão biến mất trên Tài Quyết Đài, hắn liền bắt đầu thi triển Huyễn Diệt Lôi Quang Độn.

Giờ phút này tu vi của hắn lại một lần nữa tăng lên, theo cảnh giới tìm hiểu, đối với sự vận dụng Lôi linh khí cũng có thật lớn đề cao.

Huyễn Diệt Lôi Quang Độn vốn là một loại thân pháp nhanh chóng cực kỳ, nếu như tu luyện đến cực hạn thì có thể hóa thành lôi đình, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm.

Khi Thi trưởng lão đột nhiên xuất hiện phía trên hắn, khoảnh khắc trường đao chém xuống, hắn đã thi triển Huyễn Diệt Lôi Quang Độn né đi ra ngoài, một đao kia của Thi trưởng lão nhìn như chém trúng, kỳ thật Diệp Vân đã sớm né tránh, chẳng qua là Huyễn Diệt Lôi Quang Độn sau khi thi triển còn lưu lại một đạo tàn ảnh tồn tại trong thời gian ngắn, mà Thi trưởng lão chém trúng chẳng qua là đạo tàn ảnh này mà thôi.

Thi trưởng lão không ngờ Diệp Vân lại có thể hời hợt như thế mà tránh thoát công kích của hắn, mãnh liệt xoay người, trường đao đen kịt trong tay lần nữa ngưng kết.

“Thi Chính Vinh, chẳng lẽ ngươi cho rằng không ai có thể giết được ngươi?”

Vào thời khắc này, thân hình Thất trưởng lão lóe lên, hiện ra trước mặt Thi trưởng lão.

“Lão Thất, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ra tay?” Thi trưởng lão không sợ chút nào, trong lòng bàn tay phải chuôi Pháp Bảo kỳ dị xuất hiện, tay trái Hắc Đao lóe ra hào quang làm cho mọi người kinh tâm động phách.

“Nếu như ngươi muốn chết, hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Thất trưởng lão bước lên một bước, trong khoảnh khắc toàn bộ khí thế trên người tăng lên đâu chỉ gấp mười lần, phạm vi trong vòng trăm trượng hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy một cỗ uy thế không cách nào thừa nhận, hai chân rõ ràng muốn nhũn ra, trái tim đập một cách kinh hoàng.

Đây tuyệt đối là thần uy chỉ Kim Đan Cảnh mới có, nhưng lại không phải là khí thế mà cao thủ Kim Đan Cảnh bình thường có thể có được, mặc dù vừa rồi là Mai Nghiễn Sinh cũng không làm cho người ta bị áp lực cường đại như thế áp bách.

“Nguyên lai Thiên Kiếm Tông thật sự có Kim Đan Cảnh cường giả tồn tại a.”

Mai Nghiễn Sinh thanh âm vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc vô cùng, bất quá nghe ra cũng không có quá mức kinh hãi.

“Kim Đan Cảnh chính là trụ cột tu luyện, có cái gì mà phải kinh ngạc?” Thất trưởng lão khí thế vừa thu lại, lạnh lùng nói ra.

“Bất quá không sao, dù cho các ngươi có nhiều Kim Đan Cảnh hơn nữa cũng vô dụng thôi, chờ sư huynh của ta đến, đều là gà đất chó kiểng, chống cự không nổi một ngón tay của hắn.” Mai Nghiễn Sinh vẫy vẫy tay, lơ đễnh nói.

“Đúng không? Trước khi đại sư huynh của ngươi đến để ta dạy cho ngươi một bài học, biết thế nào là làm người.” Thất trưởng lão bước ra một bước, toàn bộ người hóa thành một đạo lưu quang xuất hiện trước người Mai Nghiễn Sinh, tay phải nhẹ nhàng điểm vào đầu vai của hắn.

Chỉ thấy thân hình của Mai Nghiễn Sinh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên quanh quẩn giữa ngọn núi. ( đáng đời, ai biểu nhiều chuyện – DG )

Oanh!

Mai Nghiễn Sinh lại một lần nữa rơi vào lỗ thủng trước kia, thương thế vừa mới khôi phục chút ít giờ lại càng thêm nghiêm trọng.

“Đáng chết, các ngươi hết thảy đều phải chết.” Mai Nghiễn Sinh từ trong lỗ thủng bò ra, toàn thân đều là máu tươi cùng bụi bặm, thoạt nhìn chật vật đến cực điểm.

“Đợi sư huynh của ngươi đến rồi hãy nói.” Thất trưởng lão không thèm để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Thi trưởng lão, lạnh lùng nói:” Thi Chính Vinh, ngươi thì sao?”

Cặp mắt màu đỏ máu của Thi trưởng lão rõ ràng né tránh ánh mắt của Thất trưởng lão, không dám nhìn thẳng.

“Thi trưởng lão, ngươi hôm nay chính là đối thủ của ta, lên đây đi.”

Nhưng vào lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Tô Hạo vang lên. Mới vừa rồi Thi trưởng lão bị Diệp Vân một phen quấy rối, Tô Hạo lợi dụng lúc đó chơi liền một lúc ba viên Viagra nên bây giờ tinh khí sung mãn, cả người nóng bừng bừng, thần hồn cũng khôi phục được hơn phân nửa, hắn liền tìm người để phát tiết kẻo “khí tồn tại não” bạo thể mà chết.

“Thi Chính Vinh, hắn không ra tay, ta tạm thời đối với ngươi cũng không ra tay.” Thất trưởng lão lạnh lùng quát:” Đi lên Tài Quyết Đài nhận lấy cái chết!”

Thi trưởng lão thét lên một tiếng thét dài, nghe có chút cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Thân hình hắn lóe lên, hóa thành một đạo quang ảnh màu đen, lần nữa rơi vào trên Tài Quyết Đài.

“Ngươi muốn chết, ta hôm nay sẽ cho ngươi chết.”

Thi trưởng lão hét lớn một tiếng, mỗi một sợi tóc đều bị dựng lên, Yêu khí đen kịt từ trên người hắn không ngừng bắn ra, tại trên không hội tụ lại thành một cái cự chưởng màu đen đủ để bao trùm cả tòa Tài Quyết Đài.

“Yêu Chưởng Diệt Thiên!”

Bình luận

Truyện đang đọc