THẾ GIỚI TIÊN HIỆP

Một kiếm chém ra có thể giết địch ngoài ngàn dặm thì có chút khoa trương khi nói về phẩm cấp tiên kỹ loại này, nhưng cứ nhìn cách hấp thụ thần lôi, cô đọng điện quang kia thì cũng không quá bao nhiêu.

Lôi Vân Điện Quang Kiếm đúng là có thể thu nạp lôi quang thuần khiết, ở trong đám cao giai tiên kỹ cũng là rất hiếm thấy. Sở dĩ hắn lựa chọn tiên kỹ công kích này ngoài nguyên nhân trên thì còn một nguyên nhân trọng yếu khác. Chính là vì Thiên Kiếm Tông lấy kiếm tu làm chủ, lựa chọn kiếm pháp có quan hệ với tiên kỹ thì có giá trị hơn các loại binh khí khác như côn, đao nhiều lắm.

Cuối cùng quyết định xong, gánh nặng trong lòng Diệp Vân được cởi bỏ, khóe mệng mỉm cười thoải mái.

“Diệp sư huynh, người chọn được một môn tiên kỹ rồi hả?” một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai. Hắn quay đầu thì thấy Dư Minh Hồng đang đứng cách đó không xa, Đoàn Thần Phong cùng mấy người khác cũng vậy, tất cả đều bất chợt dừng lại.

Lông mày Diệp Vân hơi nhíu lại, hình như mọi người đều chọn được công pháp phù hợp với mình rồi thì phải.

“Diệp Vân, ngươi lựa chọn loại công kích gì vậy?” Đoàn Thần Phong liếc mắt, cười hắc hắc hỏi.

“Diệp sư huynh, đệ chọn Tu Di Bích, là một môn công pháp tiêu hao công lực không lớn, lực phòng ngự cũng không kém tiên kỹ là bao”. Diệp Minh Hồng nhìn thoáng qua điển tịch trong tay Diệp Vân, chủ động nói ra lựa chọn của mình, rồi lên tiếng nhắc nhở. “Diệp sư huynh, nếu huynh chưa chọn được thì phải nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu.”

Diệp Vân cảm kích, gật đầu. “Ừ, ta biết rồi.”

“Đệ không làm phiền việc chọn lựa công pháp của huynh nữa, đệ ra ngoài trước đợi huynh.” Dư Minh Hồng nói xong liền đi ra ngoài.

“Công pháp chỗ này chỉ có như vậy, ngươi làm gì mà lề mề thế?” Đoàn Thần Phong khinh thường hừ lạnh, rồi cũng xoay người ly khai.

Diệp Vân không vội vàng, hướng những điển tịch có màu trắng đi tới. Số lượng đám này cũng phải tới sáu bảy trăm bộ, nếu cho hắn đủ thời gian, hắn sẽ từ từ mà xem qua cho hết rồi lựa chọn lấy công pháp mà hắn cho là phù hợp nhất. Nhưng thời gian đã trôi qua hơn một canh giờ, chỉ còn nửa canh giờ nữa là phải rời khỏi đây, thời gian không cho phép hắn làm như vậy.

Ánh mắt Diệp Vân nhìn lướt qua đống công pháp, gương mặt trầm ngâm.

Công pháp tu hành linh lực không giống những tiên kỹ này, sách vở không đủ giới thiệu thiệu hết được từng chi tiết, chỉ có trải qua quá trình tu luyện lâu dài mới biết được nó có thích hợp với mình hay không. Thể chất của mỗi người không giống nhau, kinh mạch cũng bất đồng, ngay cả huyết dịch và xương cốt cũng tạo nên những sai khác lớn. Chính vì thế, dù cùng là người tu tiên, hiệu quả với mỗi người cũng khác nhau, thiên tài và người thường thật vô cùng khác biệt.

Như bộ Kim Ô Quyết trước mắt Diệp Vân lúc này, trong sách chỉ nói qua lúc tu luyện nếu có thể hấp thu thiên địa linh khí lúc mặt trời đã khuất thì sẽ dễ dàng hơn một chút, ngoài ra không có giới thiệu kỹ gì thêm. Một quyển Tinh Quang Thối Thể Quyết lại giới thiệu cách để tu luyện thân thể, cần phải thực hành dưới ánh sáng để minh quang rèn luyện cơ thể, ngưng luyện kinh mạch. Nhưng cần thiên phú nào để thích hợp nhất tu luyện môn này thì lại không hề nói tới một chữ.

Diệp Vân liếc nhìn hơn mười bộ công pháp, hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Cứ như những phần giới thiệu này thì hắn không thể biết loại công pháp nào mới thích hợp với mình.

Hắn xem nhanh qua hơn hai mươi bộ công pháp, mỗi bộ đều không có giới thiệu kỹ càng. Mà nghĩ cũng phải, con đường tu tiên chính là hấp thu linh lực rồi luyện hóa thành chân khí. Nếu có thể nhanh chóng hấp thu linh lực, làm tu vi của người tu luyện tăng lên cũng nhanh như vậy thì đám công pháp này sao lại chỉ có cửu phẩm được đây?

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Vân không khỏi lắc đầu tự giễu, cho rằng mình đã quá cầu toàn.

“Quang ảnh đen trắng là thứ gì, tới bây giờ mình cũng chịu không biết phải gọi nó như thế nào cho phải. Loại công pháp như thế nào mới có thể phù hợp hoàn mỹ với chúng ta đây?” Diệp Vân than thầm trong lòng. Bỗng nhiên, ngay vào lức đó, trước ngực hắn, ở vị trí huyệt thiên trung đột nhiên truyền đến một tia chấn động, quang ảnh hai màu tụ tập lại một chỗ, bắt đầu rung lên. Quang ảnh này như có trí khôn, có linh tính, có thể hiểu được nỗi lòng của Diệp Vân vậy.

Diệp Vân hơi vui mừng nghĩ. “Quang ảnh này nếu đã có linh trí thì biết đâu nó có thể tự chọn lấy một môn công pháp thích hợp để tu hành? Nếu có thể như vậy thì tốt quá.”

Từ khi quang ảnh này tiến vào trong cơ thể hắn, Diệp Vân đã thử qua nhưng khẳng định nó không phải là vật sống hay có ý thức sinh mệnh, bình thường đều là ngẫu nhiên phát ra dù uy lực mạnh hơn hắn vô số lần, chưa hề có biểu hiện nào như lần này.

Bình thường, trong truyền thuyết lưu lại thì những cực phẩm Linh khí, hay một ít pháp bảo của tu sĩ Kim Đan cũng có khả năng lĩnh ngộ tâm ý của chủ nhân, là vật có linh trí. Nhưng Diệp Vân cũng không quá đau đầu nghĩ về điều này, loại đồ vật cỡ đó hắn không thể hiểu được thần diệu cũng là bình thường mà thôi.

Vừa nghĩ tới đó, tim hắn bỗng nhiên đập mạnh.

“Bản công pháp này phải không?” hắn đưa ngón tay chỉ vào một bộ công pháp rồi tự hỏi.

Quang ảnh trong người hắn hơi rung lên, nhưng không có biểu hiện gì khác.

“Còn bản này thì sao?” Diệp Vân chỉ vào một môn công pháp khác.

Quang ảnh vẫn không có biểu hiện gì, chỉ giống như lần trước mà thôi. Sau đó, Diệp Vân rất nhanh chỉ vào các bản công pháp khác rồi tự hỏi. Điều này khác hoàn toàn đám người vừa rồi, chỉ là thuận tay chọn lấy một công pháp ở đây rồi lấy xuống, nhiều công pháp còn không thèm liếc qua bìa sách.

“Hắn đang làm gì thế?” Có người không nén được tò mò hỏi.

“Không biết. Diệp sư huynh luôn hành sự cẩn thận, ta cũng không biết sư huynh đang làm gì nữa.” Dư Minh Hồng lắc đầu đáp.

“Ta đoán hắn đang nhắm mắt, rồi tới thời khắc cuối cùng tùy ý lấy ra một bộ công pháp đó thôi.” Đoàn Thần Phong quan sát một lúc rồi nghiêm trang nói.

“Diệp sư huynh được chọn lựa hai môn công pháp tiên kỹ, vừa rồi đã chọn được một môn, bây giờ thời gian không còn nhiều, huynh ấy định chọn đại một môn sao?” thiếu niên Liễu Vân Tùng thấp giọng kêu.

Ngón tay Diệp Vân ngày càng nhanh, lướt qua từng bộ công pháp với tốc độ chóng mặt, trong thời gian ngắn đã xem quá quá nửa số công pháp ở đây. Bỗng nhiên, ngón tay đang lướt nhanh bỗng dừng lại, sau đó hai mắt mở ra.

Diệp Vân cảm thấy quang ảnh trong lồng ngực đột nhiên run rẩy, sau đó không ngừng rung động.

Chính là nó đây rồi!

Ánh mắt Diệp Vân tràn đầy vui mừng, đưa tay với lấy bộ công pháp này rồi thầm đọc ra tên của nó. Chính là, Tiểu Hấp Tinh Quyết!

Diệp Vân mở sách, lông mày nhất thời cau lại. Đây là một môn công pháp phụ trợ, có thể trong thời gian ngắn gia tăng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí. Giới thiệu về nó trong bộ sách cũng rất đơn giản, nhưng lại nói ra rất rõ ràng.

Diệp Vân không khỏi phân vân, công pháp này chỉ là một môn công pháp phụ trợ hấp thu thiên địa linh khí mà thôi, không phải công pháp tu luyện linh khí cửu phẩm gì cả. Nếu chọn nó, con đường tu luyện sau này của Diệp Vân lại giống như trước kia, chỉ có thể tu luyện loại công pháp trụ cột mà thôi. Mà loại công pháp này có tốc độ chậm nhất, hiệu quả cũng là kém nhất.

Thêm nữa, điều khiến Diệp Vân khó xử là loại công pháp phụ trợ hấp thu thiên địa linh khí này phối hợp với tâm pháp của công pháp trụ cột thì không thể so sánh với những công pháp cửu phẩm khác. Như vậy chọn nó sẽ có lợi ích gì đây?

Tuy vô cùng thắc mắc nhưng Diệp Vân cảm ứng được quang ảnh đen trắng trong lòng đang rung động ngày càng mãnh liệt như muốn phá vỡ lồng ngực mà chui ra.

Bình luận

Truyện đang đọc