THEO ĐUỔI EM CĂN BẢN KHÔNG KHÓ


Ba năm sau…
Tại một khách sạn cao cấp của thành phố X, khách khứa ra vào tấp nập.

Ai nấy đều diện cho mình như bộ âu phục lịch lãm nhất, những chiếc váy dạ hội lộng lẫy nhất.
“Chúc mừng nhà họ Tôn kết thông gia với nhà họ Lạc.”
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng.”
Những lời chúc của những vị khách không ngớt.

Hôm nay là hôn lễ của tiểu thư Lạc thị và thiếu gia nhà họ Tôn.

Một trong những đám cưới được tổ chức lớn và có tầm ảnh hưởng lớn của thành phố X.
Một bên là tập đoàn lớn, một bên là một gia tộc thương nhân lâu đời nổi tiếng của thành phố X.

Phải nói cuộc hôn nhân này vô cùng môn đăng hộ đối, xét về mặt nào cũng có lợi cho hai nhà Tôn, Lạc.
Trong phòng trang điểm cô dâu, Lạc Du trong bộ váy cưới lộng lẫy, xung quanh là thợ trang điểm và thợ làm tóc.
“Haizzz.

Vậy mà hôm nay tớ đã được gả đi rồi.” Cô dâu làm bộ mặt ủ rũ, khẽ thở dài, than vãn.
“Chứ không phải cậu nóng lòng làm vợ của Tôn cảnh lắm à?” Hạ Diệp ở bên cạnh cười tít mắt, không quên trêu chọc cô dâu.
Lạc Du khẽ nhíu mày, chu miệng nói: “Ai thèm chứ.

Không phải anh ấy cầu hôn trước đám đông thì tớ cũng đâu dễ dàng đồng ý như vậy chứ.”
Hạ Diệp bật cười, sau đó lắc đầu.
“Thoáng chốc đã hai năm kể từ lúc tốt nghiệp, vậy mà cậu đã lấy chồng rồi.” Hạ Diệp tựa người vào cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài.
“Còn cậu thì đã trở thành nữ kiến trúc sư trẻ tuổi có tiếng của công ty Hạ Minh rồi còn gì nữa.

Danh tiếng lẫy lừng khắp Florida, sánh vai cùng kiến trúc sư Trình.” Lạc Du vui vẻ nói.
“Thôi đừng tâng bốc nữa, tớ sắp bị cậu cho lên trời rồi đây này.” Hạ Diệp bật cười, sau đó ngồi xuống ghế, chỉnh chu lại đầu tóc của mình.

“Cậu về được mấy ngày?” Lạc Du nhìn Hạ Diệp trong gương rồi hỏi.
“Ngày đại hôn của cậu, tớ đương nhiên là về dự đám cưới của cậu thôi, nào dám làm phiền cặp vợ chồng mới cưới hưởng tuần trăng mật chứ.” Hạ Diệp khẽ nhún vai, bộ dạng thư thả.
Lạc Du định nói gì đó thì cánh cửa mở ra.

Người bước vào trong là Lạc phu nhân, mẹ của Lạc Du.
“Tiểu Diệp, lâu lắm rồi ta chưa gặp cháu, trông cháu ngày càng xinh đẹp đấy.” Lạc phu nhân vừa nhìn thấy Hạ Diệp đã nở nụ cười tươi, còn đi tới ôm lấy cô.
“Dì Lạc, dì trông ngày càng trẻ ra đấy ạ.” Hạ Diệp đứng dậy, ôm lấy Lạc phu nhân, thái độ vui vẻ.
“Cái con bé này, miệng lưỡi ngày càng ngọt.” Lạc phu nhân bật cười, sau đó còn xoa nhẹ đầu cô một cái.
“Mẹ à, mẹ vào đây làm gì vậy? Hai bọn con đang nói chuyện.” Lạc Du khẽ chu miệng, nhăn mặt nhìn Lạc phu nhân.
“Nha đầu này, con xem có ai như con không? Sắp về nhà chồng đến nơi, có cô dâu nào lại không cho mẹ ruột vào phòng tâm sự với con gái chứ.” Lạc phu nhân gõ đầu Lạc Du một cái, sau đó ngồi xuống ghế.
Lạc Du khẽ lắc đầu phản bác: “Mẹ à, con cũng đâu phải là đi đâu xa xôi đâu.

Chỗ hai bọn con ở cũng gần nhà mình lắm đấy.”
“Tiểu Diệp, cháu xem, con bé này thật hết nói nổi.” Lạc phu nhân bất lực lắc đầu rồi quay sang nói chuyện với Hạ Diệp.
Hạ Diệp không biết nên nói gì, chỉ biết cười rồi nghe hai mẹ con họ tranh luận.
“Cháu ở bên Mĩ cũng hai năm rồi, thế đã có anh nào chưa?” Lạc phu nhân không nói chuyện với con gái nữa, chuyển chủ đề sang Hạ Diệp.
Hạ Diệp cười gượng, sau đó lắc đầu: “Cháu chưa nghĩ đến chuyện yêu đương đâu ạ.

Cháu còn muốn tận hưởng cuộc sống độc thân.”
“Cũng đúng, còn trẻ, còn tận hưởng.” Lạc phu nhân nghĩ một lúc rồi gật đầu chí phải.
“Mẹ à, mẹ không phải bận đón khách sao? Anh trai đang tìm mẹ đây này.” Lạc Du đọc tin nhắn trong điện thoại rồi quay ra nhắc nhở mẹ của mình.
Lạc phu nhân giật mình, sau đó đứng dậy: “Ấy chết! Mẹ quên mất.

Thôi hai đứa nói chuyện tiếp, mẹ đi đón khách cùng bố con.”
Căn phòng giờ chỉ còn Hạ Diệp, Lạc Du, một thợ trang điểm và một thợ làm tóc.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng của máy uốn tóc và tiếng cọ loẹt xoẹt của thợ trang điểm.
Hạ Diệp nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trong veo chứa đựng bầu trời xanh thẳm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Diệp Diệp, cậu có phải là không quên được anh ta không?” Lạc Du nhìn Hạ Diệp qua gương, không nhịn được mà hỏi.

Cô chỉ thấy Hạ Diệp cong môi cười, một nụ cười rất đẹp nhưng chứa đựng những tâm tư, sầu muộn, là nụ cười an ủi chính bản thân mình.

Sợi dây chuyền bằng bạch kim đó vẫn luôn ở trên cổ Hạ Diệp, chứng tỏ rằng cô vẫn không quên được người tên Vương Minh Thần.
Trong suốt hai năm ở nước ngoài, Hạ Diệp không ít lần được người khác tỏ tình, theo đuổi.

Tuy nhiên, cô vẫn không yêu đương với bất kì ai, luôn lấy cái cớ là phải nỗ lực làm việc, không muốn ảnh hưởng tới sự nghiệp của bản thân.

Nhưng đó chỉ là cái cớ, cô vẫn đang chờ đợi, ngày đêm mong nhớ tới Vương Minh Thần.

Dường như trong lòng cô không có ai khác có thể thay thế anh.
Tiệc cưới linh đình, sang trọng, khách khứa ngày càng đông.

Đa phần khách mời tham gia hôn lễ đều là thương nhân, các nhân vật lớn của thành phố X.
Tiếng nhạc du dương vang lên, thời khắc quan trọng chuẩn bị đến.

Chú rể và phù rể đã đứng ở giữa sảnh hoa, hai người đàn ông lịch lãm, đẹp trai khoác trên người bộ âu phục màu trắng.

Dẫu biết là hoa đã có chủ nhưng rất nhiều thiếu nữ si mê vẻ đẹp trai của cảnh sát Tôn.

Đương nhiên phù rể Lưu Kiệt cũng bị ánh mắt háo sắc của những cô gái nhòm ngó không kém gì chú rể.
Những cánh hoa hồng bắt đầu được tung lên, phù dâu dắt tay cô dâu bước vào con đường đầy hoa tiến lên sân khấu.

Ai nấy đều vỗ tay chúc mừng, ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô dâu lẫn phù dâu.
Chiếc váy cưới của cô dâu được nhà thiết kế nổi tiếng Ali may thủ công, tuy đơn giản nhưng không kém phần trẻ trung, sang trọng, phù hợp với khí chất của Lạc Du.

Bên cạnh cô dâu là phù dâu Đinh Hạ Diệp, dáng người thanh thoát, gương mặt xinh đẹp.

Xem ra tâm điểm của bữa tiệc đều dồn hết vào cô dâu chú rể và cặp phù rể, phù dâu.

Chú rể nắm tay cô dâu, tiến lên phía sân khấu lớn.

Sau khi hai người họ thực hiện mọi nghi lễ, thủ tục, trao nhẫn cưới cho nhau, tất cả mọi người đều bắt đầu khai tiệc.
Tôn Trạch nhìn Lạc Du bằng ánh mắt đắm đuối, sau đó không ngại mà trao cho cô nụ hôn trước mặt của bao nhiêu người.

Phía bên dưới vỗ tay không ngừng, ai nấy đều chúc phúc cho cặp đôi trai tài gái sắc này.
Hạ Diệp sau khi xem xong một màn cẩu lương thì đi tới một bàn tiệc gần sân khấu.
“Hôm nay em đẹp lắm.” Người cất tiếng khen ngợi là Trình Minh Thành, anh ngồi ở vị trí bên cạnh cô.
Lưu Kiệt ngồi đối diện cũng gật đầu, giơ ngón tay cái lên, biểu đạt sự khen ngợi.
Hạ Diệp bật cười: “Hai người đừng có chọc em.”
“Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hôm nay mới có dịp gặp mặt.

Nào, cạn ly.” Lưu Kiệt nâng ly rượu lên, nở nụ cười vui vẻ.
“Cạn ly!” Hạ Diệp và Trình Minh Thành cũng nâng ly lên, tiếng leng keng của ly rượu va vào nhau, nghe vô cùng vui tai.
“Anh ở Pháp ổn chứ?” Hạ Diệp nhấp một ngụm vang, sau đó hỏi Lưu Kiệt.
“Rất tốt.” Lưu Kiệt mỉm cười rồi gật đầu.

“Nghe nói công ty kiến trúc của kiến trúc sư Trình và kiến trúc sư Đinh đây rất phát triển.”
Trình Minh Thành bật cười: “Không dám, không dám.

Làm sao có thể so sánh được với công ty của Lưu tổng chứ.”
“Mọi người đừng nói chuyện khách khí như vậy nữa, em nghe không thuận tai chút nào.” Hạ Diệp chen vào, sau đó lại nâng ly rượu lên, cụng ly với mọi người.
Ba năm trước, sau khi Hạ Diệp bị tai nạn không lâu, Lưu Kiệt chuyển công tác tới Pháp, công ty RC bán lại cho Liễu thị của nhà Liễu Mộng, Liễu Mộng chính thức nhận chức tổng giám đốc RC.

Một công ty trẻ với thành tích tốt như vậy giờ đây cũng không có gì nổi trội khi ở trong tay nhà họ Liễu.

Chỉ tiếc cho một thời huy hoàng của RC.
Hạ Diệp uống được một lúc thì đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra ngoài, cô vô tình thấy bóng lưng của một người đàn ông mặc âu phục trắng đang nghe điện thoại.

Mặc dù có chút bất ngờ nhưng bóng lưng ấy trông vô cùng quen thuộc.

Cô cố chen qua đám đông, tiến lại gần người đàn ông ấy nhưng nhanh chóng, cô lại không thấy bóng dáng ấy đâu.

Có lẽ là đã hòa vào đám đông hoặc… là do cô tưởng tượng…

Tiệc cưới kết thúc, mọi người đã lâu không gặp nên đi tụ tập ở một nhà hàng nổi tiếng.

Cô dâu chú rể hôm nay tiếp khách bận nên buổi tối cũng phải đi góp vui.

Mọi người nói chuyện vui vẻ, ăn uống cho tới tận khuya.
Trên đường trở về khách sạn, Hạ Diệp mang tâm trạng não nề, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.

Biểu cảm của cô hoàn toàn khác so với lúc vui vẻ trò chuyện cùng mọi người.

Trình Minh Thành đoán cô lại đang nhớ Vương Minh Thần.
Hạ Diệp tuy không nói nhưng anh biết rõ cô ấy vẫn còn yêu người đàn ông đã làm tổn thương mình.

Anh không thấy hối hận khi nhường Hạ Diệp cho Vương Minh Thần vì lúc đó anh cảm nhận được tình cảm mà anh ta dành cho cô hoàn toàn là thật.

Nhưng chỉ không ngờ anh ta lại làm tổn thương người con gái mà mình yêu.

Mặc dù không hiểu lí do tại sao Vương Minh Thần lại làm như vậy nhưng nếu gặp lại, cho dù là lí do gì, Trình Minh Thành anh cũng phải đánh cho anh ta một trận.
Nhiều đêm, Trình Minh Thành vẫn nghe thấy tiếng khóc của Hạ Diệp khi ở một mình trong văn phòng.

Dù anh có an ủi cỡ nào, khuyên cô cỡ nào thì cô vẫn cứng đầu, vẫn muốn gặp lại Vương Minh Thần.

Cô nói: “Chỉ cần nghe được lí do từ miệng anh ấy, em chỉ cần vậy thôi.”
Câu nói ấy khiến Trình minh Thành cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng anh cũng chỉ biết âm thầm cử người đi tìm người tên Vương Minh Thần.

Đã hai năm, ngay cả cảnh sát Tôn trước đó cũng không tìm được thì khả năng anh tìm thấy là vô cùng thấp.
Hai năm sau khi tốt nghiệp, Hạ Diệp cũng đã có trong tay sự nghiệp, một kiến trúc sư có tiếng nhất nhì Florida.

Cô giờ đây đã không còn là Đinh Hạ Diệp nhỏ bé, yếu đuối như lúc trước nữa, bây giờ cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, một người quyết đoán trong chuyện làm ăn.

Tuy vậy, phía sau lớp vỏ bọc cứng cáp ấy vẫn là một trái tim yếu đuối, âm thầm chịu đựng nỗi đau của chính mình.

Nhiều lúc cô cũng tự hỏi bản thân: “Tại sao lại không thể quên được…”.


Bình luận

Truyện đang đọc