THÌ RA TA LÀ TUYỆT THẾ VÕ THẦN

Lão Tổ của Thanh Sơn Môn thuộc Võ Vương cảnh đã có thể một kiếm khai sơn, vậy thì cường giả võ tông phía sau Võ Vương cảnh sẽ là một sự tồn tại thế nào đây?

Nàng thật sự không dám tưởng tượng.

Nếu vị tiền bối này truy cứu chuyện lúc trước…

Nếu phải chịu sự đả kích như thế thì nàng, sao một tên đệ tử nho nhỏ của Thanh Sơn Môn có thể chịu đựng nổi!

“Thả lỏng đi đồ nhi.” Dường như Thanh Sơn Lão Tổ nhận ra sự lo lắng của Lạc Lan Tuyết, vỗ vỗ vai của nàng: “Sống chết có số, vị tiền bối này chắc cũng không để chuyện của mấy tiểu bối các người trong lòng đâu, còn nếu lỡ như…”

Lạc Lan Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Sơn Lão Tổ.

“Nếu hắn thật sự muốn truy cứu thì ngươi có lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết…” Thanh Sơn Lão Tổ nói tiếp.

Khóe miệng Lạc Lan Tuyết không nhịn được giật giật, mặc dù lời nói này của Thanh Sơn Lão Tổ không được xuôi tai cho lắm, nhưng sự thật chính xác là như thế.

Nghĩ đến đây, nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng đi vào quán cùng với Thanh Sơn Lão Tổ.

Trước cửa võ quán, không có một ai.

Dường như bên trong không có ai cả.” Thanh Sơn Lão Tổ nói.

“Ừm!” Lạc Lan Tuyết gật gật đầu, hỏi lại: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Đừng vội!” Thanh Sơn Lão Tổ vỗ mông một cái, ngồi vào bên trên bậc thang, nói: “Chớ tùy tiện xông vào, vẫn phải chờ vị tiền bối kia về là tốt nhất.”

“Nhưng mà sư tôn ngài…”

Lạc Lan Tuyết nhìn thấy Thanh Sơn Lão Tổ cứ như vậy đặt mông ngồi ở trên bậc thang, càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nói thế nào thì lão ta cũng là tổ tông của Thanh Sơn Môn, người có thân phận như vậy mà lại ngồi giống như dân chợ đen, nếu để cho người khác trông thấy…

“Tuyết Nhi, bình thường ngươi là một đứa bé vô cùng thông minh, sao đến lúc này lại hồ đồ như thế?” Thanh Sơn Lão Tổ giáo huấn nói: “Ngươi thử nghĩ mà xem, vị tiền bối này hóa thành phàm nhân dạo chơi nhân gian, vậy thì chắc chắn người này không muốn những cường giả tu luyện đến quấy rầy mình. Cho nên chúng ta thân là người tu luyện tới cửa bái sư thế thì phải nhập gia tùy tục làm như phàm nhân. Mặc dù tiền bối kia chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấu chúng ta, nhưng thái độ này vẫn là phải có.”

“Sư tôn nói chí phải.”

Lạc Lan Tuyết vội vàng gật đầu, không để ý đến váy dài trắng của mình, cũng học theo Thanh Sơn Lão Tổ ngồi xổm ở trên bậc thang trước võ quán.

Chỉ chốc lát sau, Dịch Phong một tay cầm bầu rượu, một tay xách con chó hoang tự do tự tại trở về.

Thấy thế, cơ thể xinh đẹp của Lạc Lan Tuyết run lên, thở nhẹ gọi: “Sư tôn.”

Thanh Sơn Lão Tổ cũng nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt hướng về Dịch Phong.

Quả nhiên là một thanh niên!

Quan trọng nhất là Thanh Sơn Lão Tổ lại chẳng hề cảm nhận được một chút khí tức tu luyện nào ở trên người Dịch Phong.

“Một chút xíu khí tức cũng không lộ ra, cảnh giới cỡ này…”

“Chậc chậc.”

Trong lòng Thanh Sơn Lão Tổ thầm kinh hãi.

Đương nhiên Dịch Phong cũng nhìn thấy hai người này, hắn trực tiếp bỏ qua lão già ngồi ở phía kia, ánh mắt nhìn về phía Lạc Lan Tuyết, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nữ nhân đáng chết này còn tới đây làm gì?

Không chờ hắn lên tiếng, Lạc Lan Tuyết nhanh chóng đi tới, hai tay ôm quyền vẻ mặt thành khẩn nói: “Tiền bối, chuyện lúc trước là Tuyết Nhi không tốt, xin tiền bối bỏ qua cho.”

Thanh Sơn Lão Tổ cũng vội vàng đi tới, vừa cười vừa nói: “Bái kiến chủ quán, nghe nói vừa rồi chất nữ của ta đây mua Võ Thư của chủ quán lại nhưng đưa thiếu tiền, cho nên ta cố ý mang nàng tới cửa thỉnh tội, mong rằng chủ quán rộng lòng tha thứ.”

Nghe vậy, Dịch Phong dò xét lão già này.

Nghe cách nói chuyện, chắc hẳn lão già này là chú của nữ nhân này, khí thế và vẻ bề ngoài cũng không khinh người giống như nữ nhân kia, chắc hẳn là một phàm nhân.

Thế nhưng sau khi nghe xong, Dịch Phong lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới người trong nhà của nữ tu sĩ này còn rất có gia giáo đấy!

Dù sao mấy người này cũng đã tới cửa xin lỗi, Dịch Phong cũng không có để trong lòng, vừa cười vừa nói: “Thôi vậy, một chút chuyện nhỏ mà thôi, nhưng mà quyển sách kia ta bán với giá mười kim tệ đó, còn chín kim tệ còn lại ngươi phải trả lại cho ta.”

Nghe vậy, Thanh Sơn Lão Tổ khiếp sợ không thôi, hoảng sợ nói: “Tiền bối muốn chín kim tệ?”

“Không phải thì còn như thế nào nữa?”

Dịch Phong lườm lão ta một cái, chín kim tệ đủ cho hắn ăn chín tô mì thịt bò, hơn nữa bây giờ hắn cũng đang nuôi hai miệng ăn, chắc chắn phải đòi lại tiền.

Nhận được xác nhận, Thanh Sơn Lão Tổ cùng Lạc Lan Tuyết liếc nhau một cái.

Gương mặt kích động cùng cảm kích.

Xem ra vị tiền bối này quả thật không có để chuyện của đám tiểu bối Lạc Lan Tuyết ở trong lòng.

Nhưng mà, vị tiền bối này vô cùng giống phàm nhân!

Nếu như hắn thật sự đã mở lời, ngay cả trấn sơn chi bảo của Thanh Sơn Môn hai người họ cũng phải lấy ra, nhưng vị này chỉ đòi có chín kim tệ, xem ra cũng là cho bọn họ lối thoát.

Nhưng mà lời nói đi cũng phải nói lại, trấn sơn chi bảo của Thanh Sơn Môn hắn, vị tiền bối thần bí này chỉ sợ cũng không để vào mắt!

Bình luận

Truyện đang đọc