[THÍCH CỐ] – TÂM KHÓA

Tuy trên thiệp mời ghi là đến chúc thọ Dung lão vương phi nhưng trên thực tế là hy vọng mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, trợ giúp Đại Tống vượt qua cửa ải khó khăn, yến hội lần này cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của hoàng đế. Lập tức, những quan viên cùng thương nhân bình thường không đủ tư cách tham gia khi có cơ hội thì mừng rỡ như điên, tất cả mọi người đều tranh thủ tìm mọi cách đến sớm một bước.

Thích Thiếu Thương đại diện cho Kim Phong Tế Vũ Lâu đến tham dự yến hội, hắn vốn muốn đi cùng Lục Phiến Môn, chính là vừa bước ra khỏi cửa đã bị Dương Vô Tà kéo quay trở về, với lý do là hắn vẫn chưa chuẩn bị tươm tất, mà nếu như thế thì sống chết cũng không được đi. Tuy nhiên, lúc hắn đến thì bọn người của Lục Phiến Môn vẫn còn chưa tới, bởi vậy sau khi cùng những người kia chào hỏi qua hết một lượt hắn liền trốn vào một góc ở đại sảnh mải miết uống rượu. Dung vương phủ đối với hắn vốn không có ấn tượng gì tốt đẹp, nhớ lần trước hắn tới đây suýt chút nữa đã phải oan uổng bỏ mạng.

“Gia Cát thần hầu đến!”

Thích Thiếu Thương nhìn về phía đám đông, quả nhiên thấy Gia Cát thần hầu mang theo Lãnh Huyết, phía sau hắn còn có một thân ảnh màu xanh vô cùng quen thuộc.

Là Tích Triều!

Thanh sam làm từ vải thô nơi dân dã kia ở nơi sảnh đường xa hoa quý giá này so với trang phục cầu kỳ sang trọng của đám người đến tham dự không hề có chút bất đồng, ngược lại còn tạo cảm giác mềm mại thanh nhã, dáng người gầy yếu cộng với hoa dung tuyệt sắc tái nhợt ẩn ẩn dưới mái tóc xoăn khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn ôm vào ngực để yêu thương trân trọng y. Đáng tiếc điều này chỉ có Thích Thiếu Thương có thể làm được.

Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy Cố Tích Triều trong lòng liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vội vàng đứng dậy bước đến nghênh đón Thần Hầu rồi tiến sát đến bên cạnh y.

“Thần hầu hảo!”

“Thần hầu hảo!”

… …

“Chào mọi người, … Hôm nay tất cả mọi người đều là khách nhân, không cần đa lễ.” Gia Cát thần hầu một bên ôm quyền hướng mọi người đáp lễ, một bên mỉm cười ôn tồn nói.

Cố Tích Triều khi nhận được thiệp mời của Triệu Thành, y tuyệt nhiên không cảm thấy kỳ quái. Y vốn cực kỳ chán ghét loại trường hợp này, nhưng y thực sự cũng muốn nhìn xem Triệu Thành rốt cuộc đang có âm mưu gì, thế nên dù không muốn nhưng y vẫn miễn cưỡng đến đây. Nhìn đến Thích Thiếu Thương mặt mày hớn hở vội vã đi như bay về phía y, Cố Tích Triều cũng nhìn hắn đáp lại một nụ cười.

Vừa rồi khi y giữ khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm thì trông y như một bức tranh tuyệt sắc, hiện tại cộng thêm một nụ cười như đóa hoa vừa bừng nở giữa ánh nắng ban mai khiến cho bức tranh ấy càng thêm mỹ lệ động lòng người. Nụ cười này của y làm khơi lên vô số ánh mắt khát khao nóng rực, thế mà y cứ làm như không hay không biết, cứ tiếp tục hướng Thích Thiếu Thương mà đi.

“Tích Triều.”

“Thiếu Thương.” – hai người lại nhìn nhau mỉm cười, sóng vai đi trở về chỗ ngồi của Thích Thiếu Thương.

Ngay khi Cố Tích Triều vừa bước vào cửa liền có một đạo ánh mắt gắt gao bám chặt lấy y. Thêm vào đó, khi nhìn thấy Cố Tích Triều mỉm cười với Thích Thiếu Thương, ánh mắt người kia lập tức trở nên phẫn nộ. Mặc dù ở quá xa nghe không được bọn họ nói chuyện, nhưng hình dáng của miệng khi phát âm ra hai câu “Tích Triều” cùng “Thiếu Thương” thì hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Càng lúc, ánh mắt của hắn càng trở nên oán độc.

Cố Tích Triều vừa đến nơi này liền có một loại cảm giác rất khó chịu như bị dồn nén, loại cảm giác này y đã phải lãnh hội đến ba năm, quá quen thuộc. Dù là vậy, nhưng không hiểu sao đêm nay y vẫn cảm thấy rất bất an, cứ như là đang có một mối nguy hiểm rình rập đang tùy thời mà xảy đến, tuy trong lòng lo lắng không yên, nhưng trên mặt y tuyệt nhiên vẫn là bất động thanh sắc.

.

Bình luận

Truyện đang đọc