[THÍCH CỐ] – TÂM KHÓA

Không quan tâm bọn họ nói gì, Thích Thiếu Thương một mạch đem Cố Tích Triều mang về sương phòng mà trước kia y từng ở. Y từ đầu tới giờ vẫn chưa hề tỉnh lại, sắc mặt vốn tái nhợt hiện tại đã trở nên đỏ bừng, hiển nhiên là đang phát sốt.

Ở trên xe ngựa vì có Tức Hồng Lệ đang ngồi kế bên nên không tiện bôi thuốc cho Cố Tích Triều, nhìn y cả gương mặt bị sốt đến đỏ ửng, Thích Thiếu Thương cảm thấy đau xót vô cùng.

Bưng đến một chậu nước lạnh, hắn cẩn thận lau đi vết bẩn vương lại trên khuôn mặt mềm mịn của Cố Tích Triều rồi lấy ra kim sang dược, dự định bôi thuốc cho y. Thế nhưng tay hắn mới vừa đụng tới vạt áo của y thì y liền mở mắt ngay lập tức.

“Khụ khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Cố Tích Triều vừa tỉnh dậy đã ôm ngực ho khan, Thích Thiếu Thương vội vã đưa y uống một ít nước, tiếng ho của y mới dần dần ngừng lại. Thấy Cố Tích Triều đã dừng ho, Thích Thiếu Thương lại bắt đầu cởi áo y ra.

“Ngươi làm…. gì…” Cố Tích Triều vội vã nghiêng người né tránh, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình đã trở nên khàn khàn vô cùng.

“Bôi thuốc cho ngươi.” Thấy Thích Thiếu Thương không có ý định dừng tay mà cứ tiếp tục áp sát đến kéo áo y ra, Cố Tích Triều muốn gạt tay hắn đứng lên, nhưng hiện tại, toàn thân y một chút khí lực cũng không có, căn bản là tránh không khỏi cánh tay rắn chắc của Thích Thiếu Thương.

“Buông ra...buông… ta không cần ngươi thoa thuốc …”

Nhìn Cố Tích Triều cứ không an phận giãy giụa tránh né, Thích Thiếu Thương rốt cục dừng động tác nhìn chằm chằm vào y, nhưng ngay sau đó hắn lại bắt lấy hai tay Cố Tích Triều khóa chặt trên đỉnh đầu.

“Ah…” Hành động của Thích Thiếu Thương đã tác động đến vết thương của Cố Tích Triều khiến y “Ah” lên một tiếng đau đớn rồi cắn chặt môi.

Thấy Cố Tích Triều thống khổ nhíu mi, Thích Thiếu Thương giảm nhẹ lực đạo nhưng cũng không buông y ra mà cứ tiếp tục bài khai xiêm y màu xanh nhạt.

Phát hiện mình muốn tránh cũng không có cách nào tránh được, Cố Tích Triều cũng không tiếp tục chống đối mà bắt đầu nằm yên.

“Ba năm trước tại sao ngươi lại đột nhiên mất tích? Rồi trong suốt ba năm đó ngươi đã ở nơi nào? Ngươi làm sao để khôi phục thần trí? Tại sao muốn bắt hài tử của Tiểu Yêu?”

Trong khách điếm, vào thời điểm Thích Thiếu Thương cho rằng y đang bắt giữ đứa con của Hách Liên Tiểu Yêu thì y đã vô cùng bực bội. hiện tại nghe được chính miệng Thích Thiếu Thương chất vấn mình thì ánh mắt Cố Tích Triều thiếu chút nữa đã phát hỏa. Dùng sức trừng mắt nhìn Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều giận dữ cười mỉa: “Ngu ngốc.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Hừ, ngu ngốc thật đúng là ngu ngốc, ta nói ngươi ngốc ~~~ đần ~~~Sao nào? Chẳng lẽ Thích đại hiệp đỉnh đỉnh đại danh đây thiểu năng đến mức ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu sao?” Y vừa nói vừa cố ý nhấn mạnh hai chữ “ngốc” “đần” rồi kéo ra thật dài nhìn hắn nhếch miệng châm chọc.

“Cố Tích Triều!”

Thích Thiếu Thương nổi nóng gằn lên ba tiếng “Cố Tích Triều”. Cho dù người có tính tình dễ chịu nhất cũng sẽ bị y làm cho trở mặt, huống chi người đó lại là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương. Trên tay không khỏi tăng thêm vài phần khí lực trừng mắt nhìn y, nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức ngây ngẩn cả người.

Y phục của Cố Tích Triều bị hắn kéo xuống làm lộ ra khuôn ngực trắng tuyết cùng đôi vai nhỏ nhắn thon gầy, da mặt bởi vì phát sốt mà trở nên ửng đỏ, ánh mắt bao phủ cơn giận mà càng trở nên trong trẻo có thần, mái tóc xoăn dài mềm mại trải ra trên giường, hai tay còn bị Thích Thiếu Thương dán chặt lên đỉnh đầu, không cách nào nhúc nhích, nhìn thế nào cũng giống như đang xảy ra loại sự tình gì gì đó….

Thích Thiếu Thương vốn biết Cố Tích Triều rất dễ nhìn, nhưng một Cố Tích Triều như vậy, Thích Thiếu Thương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn cảm thấy được lúc này Cố Tích Triều thực sự… thực sự rất đẹp.

Đúng, chính là rất đẹp!

Hắn biết dùng từ này để hình dung một nam nhân rất không thỏa đáng, nhưng… Thích Thiếu Thương cảm thấy, giờ phút này, Cố Tích Triều thực sự vô cùng xinh đẹp.

“Thích Thiếu Thương, ngươi phát điên cái gì? Mau buông ta ra…” Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy gương mặt đột ngột phóng đại của Thích Thiếu Thương, rồi sau đó, môi y bị bao phủ trong một cảm giác ướt át âm ấm rất kỳ quái không thể nói nổi thành lời.

Một Cố Tích Triều vốn kinh tài tuyệt diễm, sắc sảo hơn người, mưu ma thủ đoạn lúc này đây lại chỉ có thể dùng câu “ngây ra như phổng” để hình dung. (=> ý nói mỹ nhân đang đơ toàn tập ^^)

Thích Thiếu Thương…hắn… hắn rốt cuộc đang làm cái gì?

Rất lâu sau, Thích Thiếu Thương rốt cục buông tha Cố Tích Triều. Thân thể xinh đẹp của người dưới thân vì thiếu dưỡng mà hô hấp hỗn loạn, bờ ngực phập phồng không ngừng, sắc mặt so với vừa rồi còn đỏ hơn, môi hơi mở, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, chăm chăm nhìn hắn.

Thích Thiếu Thương giật mình, vội vã dời tầm mắt, hắn đứng phắt dậy, không tự nhiên ho khan một tiếng:

“Ngươi… ừm… ta nghĩ ngươi thật sự cần phải được bôi thuốc.” Lời nói của hắn lúc này lắp bắp không thành câu, vừa nói vừa liếc trộm sắc mặt Cố Tích Triều vì sợ lý do đó không đủ sức thuyết phục.

“Thích Thiếu Thương!” Lúc này Cố Tích Triều từ trong cơn khiếp sợ tỉnh táo lại, y hét lên, nghe được câu giải thích chả ra gì của Thích Thiếu Thương khiến y nổi nóng ngồi bật dậy, kết quả do khí lực quá yếu nên suýt chút nữa đã ngồi không vững mà té xuống giường.

.

Bình luận

Truyện đang đọc