[THÍCH CỐ VÀ THIẾT CỐ] MỘNG LÝ PHÙ SINH

Edit: Tiếu Tử Kì

Beta: Tuyết Lâm

Vào mấy ngày đầu sau khi Cố Tích Triều mất trí nhớ, Thiết Thủ thường rạng sáng đi theo dõi y. Rút kinh nghiệm từ những lần trò chuyện cùng Cố Tích Triều, Thiết Thủ cảm thấy được y là một người tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế đa đoan, không có khả năng là một kẻ điên, hoàn toàn quên sạch những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Nhưng ít ra bệnh tình của y cũng không trở nên nghiêm trọng, vào buổi sáng, y thường nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không thể ngụy trang bản thân, vậy nên những cảm xúc yêu ghét lẫn lộn mà y biểu lộ ra trong lúc này là những cảm xúc chân thực nhất. Vì vậy, ban ngày  Cố Tích Triều dù làm cái gì, nói điều gì, hắn cũng không hoàn toàn chú ý, đối với một người như y, việc giả ngây giả dại không có gì là khó. Hắn chỉ quan tâm đến những biểu hiện nửa mê nửa tỉnh của y, những thứ khác đều là thứ yếu. Hắn phát hiện y luôn ngủ không yên ổn, trằn trọc vào buổi tối, không cách nào có được một giấc ngủ ngon.

Lúc mới phát hiện ra chuyện này,  trong lòng Thiết Thủ xuất hiện một sự khoái hoạt, tuy rằng hắn không phải là loại người vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Nhưng hắn thấy rằng Cố Tích Triều đã làm nhiều việc ác có hại đối với võ lâm, mặc dù y may mắn thoát chết, nhưng phải chịu sự khiển trách, dày vò bởi lương tâm cũng là một sự trừng phạt thích đáng dành cho y.

Lúc đầu hắn chỉ đứng nhìn y từ xa, ngẫu nhiên một lần, hắn phát hiện đôi môi Cố Tích Triều mấp máy, có lẽ y đang nói mớ. Hắn liền nhẹ nhàng đến gần, chỉ mong có thể nghe được một chút xem y đang nói gì, nhưng tất cả đều chỉ là những thanh âm vô nghĩa trong lúc Cố Tích Triều vô thức nói ra.

Hắn nhìn gương mặt đang ngủ của y, hy vọng có thể tìm ra được một chút manh mối, hắn hoàn toàn không hề tin y mất trí nhớ. Khóe môi nở một nụ cười lạnh, một người luôn nói những lời chạm sâu tới xương cốt, ánh mắt luôn có thể hiểu thấu thế nhân, ngoại trừ việc mất trí nhớ cùng với việc bề ngoài hoàn toàn không có một chút sát khí nào thì trước sau y hoàn toàn không có điểm gì khác biệt, làm sao hắn có thể tin tưởng y đã thay đổi đây?

Chính là nhìn xuống gương mặt bên dưới, Thiết Thủ hơi có chút kinh  ngạc. Vẫn là dung nhan đó, nhưng sao so với khi trời sáng lại khác nhau lớn đến như vậy.

Đơn giản mà nói, bộ dạng Cố Tích Triều lúc này thật sự vô hại. Nhờ ánh trăng  mờ ảo, nhìn gương mặt thanh tú tái nhợt của y thật giống như một đóa hoa tuyết sơn trắng nở ra dưới ánh trăng, đôi lông mi dài dày cong lên thành một đường cong mờ ảo dưới mí mắt, thỉnh thoảng rung động nhẹ nhàng, tựa như hồ điệp đang khe khẽ vỗ cánh. Đôi mày kiếm xinh đẹp của y nhíu lại cùng bộ dạng cuộn mình ngủ dậy của y, thật làm cho hắn cảm thấy y càng ngày càng giống một tiểu hài tử bất lực.

Lâu dần, thủ đoạn của Cố Tích Triều so với diện mạo của y càng làm người khác phải chú ý. Vậy nên, với đại đa số người mà nói, Cố Tích Triều là một người tâm ngoan thủ lạt cơ trí sâu xa chứ không phải là một thư sinh tuấn tú lịch sự tao nhã, mềm mại nhu hòa. Không ai nhìn ra y vốn có tính tình trẻ con đôi lúc lại hơi yếu đuối, ngoại trừ Vãn Tình, y sẽ không để ai khác nhìn đến con người thật của y. Cố Tích Triều chính là một nam nhân kiêu ngạo, đỉnh thiên lập địa, thà đổ máu quyết không rơi lệ.

Cố Tích Triều tựa như được xây nên từ ngọc, nhìn không có bất cứ điểm tì vết nào có thể chê, nhưng lại dễ dàng tan vỡ ngay trước mắt.

Tự bản thân y toát ra một cảm giác vô cùng thanh thoát, khiến cho người khác thân bất do kỷ, không tự chủ được mà tới gần, mặc dù biết bên trong chính là rượu độc, nhưng vẫn vui vẻ đón nhận với nụ cười trên môi.

Bình luận

Truyện đang đọc