THIÊN KIẾP MI

Liễu Nhãn bỗng ngẩng đầu lên, hắn nghe thấy giọng nói của A Thùy, nơi này là... Ánh mắt hắn xuyên qua mảnh lụa đen che mặt, thấy cách bày biện bàn ghế không có gì lạ, trong sảnh đường đơn sơ thậm chí còn chẳng treo bức tranh Phật nào. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được, nơi này có mùi vị của A Thùy.

Hắn đưa nàng đi từ nhà Hách Văn Hầu, khi đó nàng là gia kỹ của Hách Văn Hầu. Hắn chưa bao giờ hỏi nàng, trước khi bị bắt làm gia kỹ, nàng đã từng là một cô gái như thế nào? Mà bản thân A Thùy cũng chưa bao giờ kể lại chuyện trước kia.

Trước kia... Là những câu chuyện không hề có ý nghĩa. Nhớ càng rõ càng không chịu buông bỏ, thương tâm lại càng nhiều.

"Này, ngươi có muốn ngồi xuống không?" Ngọc Đoàn Nhi đã thấy hắn ngẩng đầu lên, "Ngươi đói chưa?"

Phương Bình Trai đặt hắn ngồi xuống ghế, "Ngươi đoán vị mỹ nữ kia sắp nấu ra cao lương mỹ vị, hay là món ngon có mùi vị mới mẻ độc đáo?"

Liễu Nhãn không đáp, một lát sau, hắn bỗng lên giọng quát to, "A Thùy!"

"Choang" một tiếng, dưới bếp vang lên tiếng vỡ giòn tan. Ngọc Đoàn Nhi và Phương Bình Trai đều ngơ ngác, chỉ nghe Liễu Nhãn cất giọng lạnh lùng "Đi ra!" Nhà bếp yên lặng trong giây lát, cô gái áo tím vừa rồi chậm rãi bước ra, sắc mặt hơi tái đi, "Ngươi... Ngươi..."

"Ta làm sao?" Liễu Nhãn lạnh lùng nói, "Ta không có ở đây, thì cô được về nhà chắc? Ai cho cô về nhà? Ai cho cô bỏ đi? Ai nói ta thua trận ta mất tích ta bị hủy dung ta gãy hai chân võ công bị phế, thì cô không còn là nô tỳ của ta?" Hắn quay sang A Thùy vén khăn che mặt lên, lộ ra gương mặt máu thịt mơ hồ, "Lại đây!"

A Thùy ngơ ngác nhìn gương mặt đáng sợ của Liễu Nhãn. Đêm nay tâm tư nàng vốn mơ hồ, trong khoảnh khắc ấy lòng nàng chỉ còn một khoảng trống rỗng, mấp máy môi mà không biết nói sao cho phải.

Nàng từng được hắn cứu, cũng từng bị hắn lăng nhục. Hai người thậm chí đã từng có một đứa con, nhưng hắn hoàn toàn không biết. Nàng vì hắn mà bị kẻ khác oán hận ghen ghét, cũng vì hắn mà bị đánh đập ngược đãi. Nhưng hôm nay bất ngờ gặp lại, trong lòng nàng không có trăm ngàn lời muốn nói, mà chỉ còn lại trống rỗng.

Nàng chưa bao giờ hận người đàn ông này, nhưng cũng chưa bao giờ yêu hắn.

"Lại đây!" Liễu Nhãn vỗ bàn đánh rầm một tiếng, thanh thế hùng hồn.


Nàng chầm chậm bước về phía hắn. Ngọc Đoàn Nhi kinh ngạc nhìn nàng, buột miệng nói, "Hắn quát to như thế mà cô cũng nghe..." Còn chưa nói hết câu, miệng nàng đã bị Phương Bình Trai che lại, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng "suỵt" bên tai nàng, "Đừng nói gì cả."

Ngọc Đoàn Nhi không cam tâm chút nào. Liễu Nhãn không hiểu sao tự dưng đanh giọng đanh mặt, đổi lại là nàng nhất định sẽ tát hắn một cái rồi mắng thêm vài câu, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ? Rõ ràng là Liễu Nhãn sai mà!

"Tôn... Tôn chủ." A Thùy đi đến trước mặt Liễu Nhãn, đôi môi hơi tái nhợt khẽ mấp máy, hạ giọng kêu một tiếng.

Liễu Nhãn ngồi trên ghế, đưa tay ra nâng cằm nàng lên, nhìn nàng không chớp mắt, "Sợ ta à?" A Thùy cười khẽ rồi lắc đầu. Dung nhan khuynh thành tuyệt sắc cũng vậy, mà máu thịt mơ hồ cũng thế, Liễu Nhãn chính là Liễu Nhãn, chỉ như thế mà thôi. Ngón tay thanh tú trắng ngần của Liễu Nhãn hơi siết lại, giọng nói thật bình tĩnh, "Thương hại ta sao?"

A Thùy chậm rãi lắc đầu, nàng lẽ ra phải có rất nhiều điều muốn nói, hé miệng ra hình như định nhắc đến đứa bé, nhưng cố gắng đến đâu vẫn không thể nói ra miệng. Người đàn ông này... phạm phải tội nghiệt nặng nề, hắn hại chết vô số người, nhưng hoàn toàn không phải người xấu. Hắn đã chịu một phần báo ứng và trừng phạt, mà nàng lại không muốn làm hắn đau khổ thêm.

Đứa bé chỉ là một sai lầm, chỉ cần một mình nàng quên đi thì coi như nó chưa từng tồn tại, vậy thì cớ gì phải đau khổ ghi nhớ... Thương hại hắn ư? Nhìn gương mặt đáng sợ kia, nàng cũng không thể thương hại hắn. Trên đời này có biết bao người thấp kém, một người vẫn còn đủ tự tôn và tự tin đi quát tháo người khác thì không hề đáng thương. Liễu Nhãn thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng mà thê lương, bỗng ra sức giữ chặt cằm nàng, "Cô yêu người khác rồi à?"

Hắn vừa hỏi ra câu này, Phương Bình Trai liền "ái chà" một tiếng, Ngọc Đoàn Nhi thì lại ngơ ngác. Hai người đồng loạt nhìn sang cô gái áo tím bị Liễu Nhãn giữ chặt, chỉ thấy ánh mắt nàng dần trở nên bình thản, sự bình thản đến từ thái độ bình tĩnh do bất lực và bất đắc dĩ. Nàng ho một tiếng rất khẽ, "Tôn chủ, ta nói từ lâu rồi, lòng A Thùy đã thuộc về người khác. Tôn chủ tài hoa xuất chúng, dù mất đi dung mạo và võ công cũng tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, hoàn toàn không cần bận tâm đến A Thùy." Nàng nói rất nhẹ, nhưng rất chân thật, "Ta chỉ biết làm người ta đau khổ, mà không biết làm sao để người ta vui sướng, thật sự... không có gì hay cả."

"Cô yêu ai? Cô làm ai vui vẻ?" Liễu Nhãn không nghe ra ẩn ý của nàng trong mấy câu này, hắn nổi giận đùng đùng, "Ta đâu có nói là bận tâm đến cô? Tự cho mình là đúng! Cô là người của ta, ta sao có thể để cô muốn yêu ai thì yêu? Ta cho phép cô muốn yêu ai thì yêu đấy à? Cô là tiện nhân chắc? Không biết ngượng! Lòng cô ngả về ai? Đường Lệ Từ chứ gì?"

Liễu Nhãn siết chặt hơn, A Thùy bị hắn bóp đến gần như nghẹt thở, "Ta... "

"Lại là Đường Lệ Từ sao?" Liễu Nhãn bỗng bật cười như điên, "Ha ha ha... Ta biết ngay mà, dù ta thích thứ gì, muốn thứ gì, quan tâm thứ gì, y đều phải nghĩ trăm phương ngàn kế phá đám! Ngay cả một nữ tỳ nhỏ bé như cô, y cũng phải giành giật với ta!" Hắn buông tay thả A Thùy ra, âm trầm nói, "Cô yên tâm, lần sau nếu còn gặp lại y, ta nhất định sẽ mang đầu y về cho cô ngắm nghía, chắc y sẽ vui vẻ lắm đây, ha ha ha..."

A Thùy lảo đảo lùi về hai bước, "Khụ khụ... Ngươi... Ngươi đã mất võ công, làm sao giết y được..."


Liễu Nhãn hừ một tiếng, Phương Bình Trai rút cây quạt đỏ từ sau gáy ra, nhẹ nhàng phe phẩy: "Có chuyện đệ tử ra mặt thay, sư phụ đã mất võ công, dĩ nhiên phải cho đệ tử võ công xuất chúng thông minh tuấn tú tôn sư trọng đạo là ta đi giết người rồi. Tuy nghe nói võ công của Đường Lệ Từ cũng vào hàng kinh thế hãi tục vô cùng đáng sợ, nhưng mà, nếu ta đã dám nói nhưng, nghĩa là ta có lòng tin và bản lĩnh để nói ra chữ nhưng đó, cô nói xem có đúng không nào?"

Trong phòng khách vẫn tĩnh lặng như tờ, A Thùy lùi đến đứng dựa vào tường, nhìn Phương Bình Trai tiêu sái ung dung, Ngọc Đoàn Nhi với đôi mắt trong trẻo và Liễu Nhãn đằng đằng sát khí. Vì Liễu Nhãn, mấy người này thật sự muốn giết Đường Lệ Từ, đây tuyệt đối không phải nói chơi. Người mà nàng âm thầm quyến luyến không phải Đường Lệ Từ, nhưng dù nàng mở miệng ra cãi thì Liễu Nhãn cũng không nghe.

Hắn hận Đường Lệ Từ, hận chỉ vì hận mà thôi. Tất cả lý do để hắn hận Đường Lệ Từ, hắn đều tin tưởng không chút hoài nghi, bởi vì hận Đường Lệ Từ là ý nghĩa và động lực sinh tồn của hắn.

Làm lãnh tụ hô mây gọi gió hay đánh mất tất cả không hề quan trọng, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc kia vẫn còn hay đã mất hoàn toàn vô nghĩa, đôi chân lành lặn hay tàn phế cũng chẳng thèm bận tâm. Sở dĩ hắn có thể thản nhiên đối mặt, có thể kiên cường sống tiếp, thậm chí có thể bù đắp một phần tự tôn và tự tin, hoàn toàn là do hắn hận Đường Lệ Từ.

Phòng khách vẫn chìm trong tĩnh lặng, nàng trầm ngâm đứng sang một bên, chợt nghĩ... Thật ra cứ để cho hắn tiếp tục hận cũng không có gì xấu. Nhưng Đường Lệ Từ... Đường công tử cao cao tại thượng kia, liệu có chịu để cho hắn tiếp tục hận mình như thế không?

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên ba tiếng "cốc cốc cốc", có mấy người sốt ruột gào lên, "Mở cửa mở cửa! Có người nói trong nhà cô chứa chấp người đến từ nơi khác trông rất khả nghi. Mở cửa mở cửa, cho quan binh tìm người! Ai dám chứa chấp hung phạm thì cùng chịu tội với chúng!"

"Hơ?" Phương Bình Trai và Ngọc Đoàn Nhi đưa mắt nhìn nhau, đêm hôm khuya khoắt sao lại có quan binh? Vừa rồi ba người đi vào, A Thùy vẫn chưa khóa cửa. Lúc này chợt nghe một tiếng "rầm", cửa gỗ bị đá văng ra, trong mưa to bảy tám gã đàn ông mặc áo quan binh xông vào, mồm năm miệng mười quát lên, "Đứng lên hết cho lão tử! Không ai được nói lung tung! Từng người đứng dựa vào tường!"

A Thùy vốn đang đứng dựa tường, Phương Bình Trai kéo Ngọc Đoàn Nhi lui sang một bên. Ánh mắt quan binh quét một vòng qua cửa phòng khách đóng chặt, bỗng chuyển sang Liễu Nhãn đang ngồi trên ghế, thấy hắn mặc áo đen che kín mặt thì sinh lòng hoài nghi, "Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt sao còn che mặt? Kéo xuống! Còn mấy người các ngươi nữa, đều không phải chủ nhân nơi này chứ? Rốt cuộc có lai lịch thế nào đây?"

"Mấy vị này là khách đến trú mưa buổi tối." Mấy ngày nay A Thùy đã quen với chuyện quan binh thi thoảng lục soát, tuy Đường Lệ Từ đang ở trong phòng, nhưng người quan binh muốn tra không phải Đường quốc cữu thân phận cao quý, mà là kẻ khả nghi không rõ lai lịch, nên nàng cũng không sốt ruột.

Phương Bình Trai phe phẩy cây quạt đỏ, mỗi nhịp phe phẩy đều đụng vào đỉnh đầu Ngọc Đoàn Nhi, "Chúng ta chỉ là người qua đường ban đêm thôi. Vị này là biểu đệ nhà ta, từ nhỏ đã tàn phế, mặt mũi vặn vẹo, nghe nói lúc chào đời không lạy thần, đắc tội Tống Tử nương nương nên mặt mũi y như quỷ. Ngay cả ta cũng không nỡ nhìn, vì nếu nhìn chắc chắn sẽ gặp ác mộng, nên mới dùng khăn che mặt hắn đi. Đây là vợ chưa cưới của biểu đệ ta, đính hôn từ nhỏ, nên biểu đệ tàn phế vẫn không ghét bỏ, ái chà chà, đúng là mối chân tình hiếm có trên đời... Ba người chúng ta đến từ Tung Sơn, vốn định đi tìm một danh y cho biểu đệ chữa bệnh, kết quả trên đường đi bỏ lỡ quán trọ lại gặp phải mưa rào, may mà vị cô nương này tâm địa thiện lượng cho chúng ta vào nhà trú mưa, chúng ta thật sự không phải nhân vật khả nghi gì hết."


Vẻ mặt Ngọc Đoàn Nhi khuất sau cây quạt đỏ của hắn nên không nhìn rõ, nhưng trong lòng nàng kinh ngạc vô cùng. Quả nhiên hắn rất giỏi lừa người, mới chớp mắt thôi đã bịa ra một câu chuyện có đầu có đuôi, sống động như thật.

Quan binh nghi hoặc nhìn Phương Bình Trai, thấy hắn mặc áo vàng cầm quạt đỏ, thần thái ung dung, "Ngươi nói ngươi chỉ là thường dân? Ngươi coi ta là tên ngốc hả? Thường dân ta gặp cũng nhiều rồi, có ai ăn mặc như ngươi đâu? Trời thu mưa rền gió dữ, còn quạt cái nỗi gì? Ta thấy ngươi dễ chừng là đồng bọn với hung phạm giết người, tên ngươi là gì?"

Phương Bình Trai lắc đầu quầy quậy, "Oan cho ta quá đại nhân ơi, cả đời ta yêu thích màu vàng, màu vàng cao quý, sáng sủa, nhu hòa, lãng mạn, có màu vàng thì sang chảnh mà bỏ màu vàng đi thì dung tục, cộng thêm màu đỏ thắm lại càng thêm chói mắt. Người nhà thấy ta từ bé đã thích hai màu đỏ vàng, nên mới đặt tên cho ta là Giả Thổ. Giả là đỏ, trong ngũ hành thì màu vàng là Thổ, nên gọi ta là Giả Thổ. Mà biểu đệ ta từ nhỏ đã thích màu đen, nên người nhà đặt tên cho hắn là Mặc Cân. Em dâu ta hiền lương thục đức, chỉ tiếc không xuất thân từ thư hương thế gia, cha mẹ đặt tên cho nàng là Tiểu Bạch, quả thực không văn nhã cho lắm."

Hắn ăn nói văn hoa nho nhã, nháy mắt đã đặt cho mỗi người một cái tên bằng vẻ mặt trang nghiêm đạo lý ngời ngời, Ngọc Đoàn Nhi suýt nữa đã tin tên hắn đúng là Giả Thổ mà không phải Phương Bình Trai.

Những quan binh kia ngơ ngác nghe hắn, người dẫn đầu nhíu mày, "Vậy vị biểu đệ này vén khăn ra cho ta xem mặt ngươi nào?"

Liễu Nhãn hờ hững ngồi yên không nhúc nhích, chẳng hề muốn vén khăn che mặt lên. Phương Bình Trai ho khẽ một cái, "Biểu đệ ta tàn phế từ nhỏ nên tay chân không thể cử động, hay là để ta làm đi."

Hắn đưa tay vén khăn che mặt Liễu Nhãn, Liễu Nhãn cũng không để tâm, vẫn không hề nhúc nhích. Chỉ nghe một tiếng "á" rõ to, quan binh dẫn đầu thấy một gương mặt máu thịt mơ hồ vặn vẹo đáng sợ, giật mình nhảy lùi lại một bước, "Được rồi được rồi, mặt mũi thế kia ai mà chữa được cơ chứ? Trong thành Lạc Dương làm gì có danh y trị được chứng bệnh lạ này? Trừ phi ngươi tìm được thái y trong cung, hừ, chuyện này bất khả thi."

Quan binh dẫn đầu phất tay, khăn che mặt của Liễu Nhãn buông xuống, nhưng trong đêm mưa thấy một gương mặt như thế cũng chẳng khác gì gặp ma. Đang định bỏ đi, bỗng dưng hắn hỏi: "Danh y các ngươi muốn tìm ở đâu? Tên là gì?"

Nghe hắn hỏi vậy, Ngọc Đoàn Nhi giật nảy mình, ngay đến A Thùy cũng hơi nhíu mày. Lại nghe Phương Bình Trai đáp, "Chúng ta muốn tìm danh y họ Thủy, tên là Thủy Đa Bà. Tuy trong tên có một chữ Bà, nhưng lại là một người đàn ông không hơn không kém. Nghe nói người này tướng mạo tuấn mỹ, trông như một công tử văn nhã, bình sinh ham ăn biếng làm, yêu tiền như mạng. Dù có y thuật xuất chúng, nhưng danh tiếng lại không nổi cho lắm."

Quan binh kia trầm ngâm nói, "Thủy Đa Bà? Thủy Đa Bà à? Hình như ta đã nghe cái tên kỳ quặc này ở đâu đó rồi..." Hắn nhất thời không nhớ ra, "Nếu đã vậy thì tối nay ở yên trong này trú mưa đi, đừng ra ngoài làm loạn, gần đây không yên ổn." Phương Bình Trai luôn miệng dạ vâng, mấy quan binh vẫn chưa hết hoài nghi, ngắm nghía họ mấy lần rồi xách đao bỏ đi.

Mưa gió dần ngớt, mấy người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Đoàn Nhi tò mò nhìn A Thùy, cô gái nhu thuận với vẻ mặt trầm lặng, nhìn hơi lãnh đạm này chính là nữ tỳ mà Liễu Nhãn nói ư? Ngắm nghía mấy lần, nàng nhìn ra A Thùy rất xinh đẹp, khóe mắt chân mày toát ra nét phong hoa khó tả bằng lời, nhưng nhìn lâu lại có cảm giác buồn bực đè nặng trong lòng, khiến người ta không vui lên nổi.

Trực giác của phụ nữ với nhau mách bảo nàng rằng vị tỷ tỷ này có lẽ rất đẹp rất ôn nhu, nhưng chắc chắn sẽ rất bất hạnh, thậm chí ai ở bên nàng cũng bất hạnh theo. Cảm giác bất hạnh ấy thấm vào xương tủy, dường như phủ lên một tầng hàn khí lạnh buốt. Nàng bất giác nhìn sang Liễu Nhãn, nàng không mong hắn ở bên A Thùy. Tuy rằng nếu Liễu Nhãn ở bên A Thùy thì Liễu Nhãn nhất định sẽ bắt nạt A Thùy dữ dội, vị tỷ tỷ này nhất định sẽ không phản kháng, nhưng mà... Nhưng A Thùy không phản kháng thì hắn cũng không hạnh phúc vui vẻ.

Hắn muốn có được thứ gì đó từ A Thùy, nhưng A Thùy lại không thể cho. Ngọc Đoàn Nhi kinh ngạc nghĩ, nhưng nếu đổi lại là nàng, thì dù hắn muốn thứ gì, nàng đều cảm thấy mình có thể cho, nhất định sẽ cho được, chẳng qua hắn không muốn mà thôi. Hắn là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với nàng, dù hắn muốn thứ gì, nàng đều cố gắng cho.

Chẳng qua nàng cũng không biết, rốt cuộc Liễu Nhãn muốn có thứ gì từ A Thùy?


"Nghỉ ngơi đi, để ta làm bát mỳ chay cho các vị." A Thùy khẽ mỉm cười, "Ban đêm gió lớn, vẫn nên ăn món gì có nước dùng nóng thì hơn."

Liễu Nhãn lạnh lùng nói, "Tiểu nha đầu không ăn gừng."

A Thùy gật đầu, Phương Bình Trai văn vẻ nói, "Ta muốn thêm giấm."

A Thùy khẽ mỉm cười, "Chờ một lát."

"Tiểu Phương, vừa rồi ngươi nhắc đến Thủy Đa Bà, là ai thế?" Ngọc Đoàn Nhi mở to mắt nhìn Phương Bình Trai, "Thủy Đa Bà có thể chữa mặt cho hắn sao?"

Phương Bình Trai bật cười ha hả, "Thủy Đa Bà ấy à... Cô đã nghe câu này chưa? Phong lưu lại nhàn nhã, đai ngọc đeo kim hoa. Qua bụi cây hoa lá, chân trời một gian nhà. " Ngọc Đoàn Nhi lắc đầu, nàng chỉ biết Liễu Nhãn là nhân vật từng làm mưa làm gió mà thôi, đến Đường Lệ Từ là ai nàng còn không biết. Phương Bình Trai phe phẩy cây quạt đỏ, "Đó là một vị nhân huynh mà trong lòng ta vô cùng khâm phục."

Ngọc Đoàn Nhi kinh ngạc nhìn hắn, rất ngạc nhiên vì lần này hắn không tuôn một tràng dông dài nữa. Người đủ sức khiến Phương Bình Trai khâm phục và ngậm miệng, là một người như thế nào đây? "Thủy Đa Bà có thể chữa khỏi mặt và chân cho hắn không?"

Cây quạt đỏ của Phương Bình Trai gõ lên đầu nàng, "Hắn có thể gắn đầu heo nái lên thân người, có thể trồng cà rốt thu về cải trắng, trồng cải trắng thu về khoai lang, nuôi gà trống thành ngỗng béo, nuôi ngỗng béo thành thiên nga. Cho nên nếu tìm được người này thì chắc là chữa được thật đấy."

Huyết dịch trên người Ngọc Đoàn Nhi đều nóng lên, tinh thần cũng được xốc lại, "Ngươi biết hắn ở đâu à?"

Cây quạt đỏ của Phương Bình Trai lại gõ xuống đỉnh đầu nàng, "Tiếc thay, ta không biết, cõi đời này cũng gần như không ai biết. Thủy Đa Bà có một người bạn tốt là Tuyết Tuyến Tử, Tuyết Tuyến Tử có một người bạn tốt là Đường Lệ Từ, chỉ tiếc là..." Hắn liếc nhìn Liễu Nhãn bằng đuôi mắt, "Sư phụ thân yêu của ta thà nhảy xuống biển cho cá rỉa tôm dìm, cho rong rêu thắt cổ đến chết, cũng không chịu để cho bạn tốt của bạn tốt của Đường Lệ Từ cứu. Vả lại muốn mời Thủy Đa Bà ra tay cứu người cần trăm lượng vàng trở lên, ta thấy dù có bán cô đi ba bốn lượt cũng không kiếm được ngần ấy tiền đâu. Dù sao bản thân sư phụ còn chẳng để tâm, thì cô việc gì phải cuống lên lo giùm sư phụ chứ? Ha ha."

"Lẽ nào không để tâm thì khỏi cần chữa nữa?" Ngọc Đoàn Nhi trợn trắng mắt nhìn Phương Bình Trai, "Hắn ra nông nỗi này rất đáng thương." Phương Bình Trai há mồm cứng lưỡi, đành bật cười ha hả. Dù hắn dẻo mồm dẻo miệng, có thể tả Tu La thành Quan Âm, tả heo nái thành tiên nữ, nhưng trước mặt Ngọc Đoàn Nhi vẫn luôn ăn quả đắng.

A Thùy đang làm mỳ dưới bếp, nghe mấy người trong phòng khách nói những câu chuyện vụn vặt, đôi khi trong lòng nàng cũng cảm thấy trống trải. Họ đều thật lòng quan tâm Liễu Nhãn, muốn gặp một người thật lòng đối xử tốt với mình khó biết bao nhiêu, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Có lẽ vì hắn mang trên mình tội lỗi thật ra không đáng phải chịu, nên chung quy vẫn tương đối may mắn nhỉ? Vớt mỳ lên, chia vào ba bát sứ, nàng tập trung làm mỳ chay, nhưng vẫn lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh trong phòng khách.

Phòng khách vẫn tĩnh lặng như tờ, cứ như bên trong vốn không có ai vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc