THIÊN NGA THÍCH ĂN THỊT CÓC

Khi em ở phía bên kia ngọn núi

Anh cô đơn trên con đường không có điểm cuối cùng

Thường xuyên nghe thấy tiếng em thở bên tai

Lại không cảm nhận được hơi thở nơi lồng ngực

Tương tư là một loại bệnh

Tương tư là một loại bệnh

Một loại bệnh…

-Tương tư là một loại bệnh-Trương Chấn Nhạc

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng. Khẽ nhíu mày, Mộ Nghịch Hắc mở mắt ra. Miệng hơi khô, anh định vươn tay lấy nước lọc để trên tủ nhỏ đầu giường, quờ quạng một hồi mới giật mình tỉnh giấc.

Thì ra đây không phải phòng ngủ nhà mình.

Thì ra mình đã trở về phòng 408 khu nhà cho nghiên cứu sinh trường Đại học S.

Nghiêng đầu, anh ngây người nhìn bàn đọc sách phía trước một lúc rồi mới từ từ ngồi dậy.

Tối hôm qua, sau khi tham gia tiệc rượu về, anh vứt bừa áo vest lên sàn nhà. Áo sơ mi màu hồng thẫm hoa văn kiểu cách trên người nhăn nhúm, cà vạt lỏng lẻo trước ngực, ba cúc áo mở ra. Cúi xuống là thấy được miếng dương chi bạch ngọc trước ngực.

Anh thấy ngực mình tắc nghẽn, lòng trống trải vắng vẻ.

Im lặng ngồi trên giường một hồi lâu, anh mới tỉnh táo hẳn. Nhìn đồng hồ đeo tay, 7h30. Day day thái dương, anh lấy điện thoại trong túi quần gọi cho phụ tá Green, bảo cô mang một bộ đồ để thay qua, sau đó xuống giường đi tắm.

Dù anh phải bỏ rất nhiều tiền ra để mua căn phòng giữa khu nghiên cứu sinh này nhưng đây cũng chỉ là phòng ngủ sinh viên, 4h chiều mới có nước nóng. Buổi sáng cuối thu, trong phòng tắm, anh tắm nước lạnh, coi như làm bản thân tỉnh táo.

Tối hôm qua, trong buổi tiệc rượu, anh gặp lại Tang Tử Du. Anh đến khá muộn, lúc gặp nhau cô đã ngà ngà say. Vừa thấy anh đi vào, đang cởi áo khoác, cô vội chạy đến, tiếng gót giày cộp cộp rõ rệt; vội vàng nắm cánh tay anh, nói với bạn gái đi cùng anh: “Tiểu mỹ nhân, xin bỏ qua cho, tôi mượn 14 nhà chúng tôi một chút nha”. Không đợi cô bạn gái mở miệng, cô chẳng nhìn ai, kéo anh ta ngoài.

Tang Tử Du tựa trên lan can mạ vàng, hai mắt sáng rực: “14, hôm nay mình gặp Hạ Tiểu Bạch”

Anh hơi sững sờ.

Cô cười: “Đần ra thế? Mình bảo là hôm nay mình video call với em ấy. Hiếm lắm mới thấy em ấy onl, mới nói mấy câu, em ấy đã phải đi làm rồi, vội vã tắt máy. Mình cũng không kịp hỏi khi nào em ấy về nước…”

Trầm mặc.

Anh rút điếu thuốc, châm, nhả khói.

Thật ra, anh cũng biết cô ở Australia vừa đi học vừa đi làm.

Hai năm qua, anh đã qua bên đó nhìn cô rất nhiều lần. Chỉ đứng xa xa nhìn thôi. An ủi nỗi tương tư, làm bản thân yên tâm.

Bình thường, sáng cô đi học, chiều không có tiết thì cùng bạn học đến các công viên gần trường để vẽ tránh chân dung kiếm thêm tiền. Cuối tuần, cô sẽ chơi piano ở một căn phòng nhỏ phía Tây, thỉnh thoảng cũng làm công việc phục vụ, giúp bưng trà rót nước.

Cô cũng không nói dối anh: tài piano của cô quả thực không ổn. Lần đầu vào nghe cô đàn, John choáng váng khi cô chơi bản “Canon” nổi tiếng gập ghềnh khó khăn, cậu ta nghe mà dở khóc dở cười. Vậy mà cậu ta lại dùng điện thoại ghi âm lại một cách ngớ ngẩn cái bản khó nghe ấy, và nhiều đêm sau thì nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần mỗi khác.

Giai điệu bản nhạc này đơn giản nhưng cấu trúc âm nhạc rất hoàn hảo và đầy đủ. Nó gồm tám nốt nhạc trầm tập hợp thành giai điệu, từ đầu đến cuối, lặp đi lặp lại 28 lần. Mỗi lần nghe, âm thanh nhẹ nhàng từ từ vang lên, sau đó lại mạnh mẽ hơn, hồi ức cũng theo giai điệu mà lan tỏa trong tim.



Nửa phần đầu nhỏ nhẹ mà dịu dàng, dường như có ai đó bên tai hỏi nhỏ chính mình: còn nhớ rõ mối tình đầu ngây ngô tốt đẹp thưở niên thiếu không? Còn nhớ rõ 10 năm hư vô trống trải không? Còn nhớ rõ niềm vui khi mất đi rồi tìm lại được không? Còn nhớ rõ nỗi đau khổ khi lần thứ 2 lại phải chia tay không?

Nửa sau, lúc giai điệu lặp đi lặp lại mà mọi người đều quen thuộc ấy vang lên, thời gian đã mất đi ở phần đầu kia lần lượt xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu:

Mười năm trước, bọn họ gặp nhau, thích nhau, sau đó bị ép chia tay.

Mười năm sau, bọn họ gặp nhau, lại thích nhau, sau đó lại bị ép chia tay.

Âm luật tuần hoàn, lặp đi lặp lại có thể tạo ra âm nhạc chuyển động duyên dáng. Tuy nhiên, số phận lặp đi lặp lại tuần hoàn lại khiến con người ta mệt mỏi đến độ không chịu nổi.

Không biết khi cô đàn khúc nhạc này, cô có chung cảm xúc với anh không?

Đầu tiên, anh cũng không hiểu vì sao ông chủ nhà ăn lại để một tay gà mờ như cô đàn piano trong phòng ăn. Sau này mới biết con trai của ông chủ và cô là bạn tốt. Tên cậu ta là Edwin, một cậu con trai Australia đẹp trai tỏa sáng mười phần rạng ngời. Điều khiến người ta vui mừng, à không, anh vui mừng, ấy là cậu con trai này hoàn toàn là GAY.

Nói đi nói lại, đối với Mộ Nghịch Hắc, mối nguy hiểm lớn nhất vẫn là Trình Quân. Đồng thời, mối nguy hiểm này lại cũng du học Australia.

Chẳng qua là Trình Quân ở Sydney, cô ở Melbourne. Giữa hai người là khoảng cách 800km…800km đó…vẫn gần hơn khoảng cách giữa anh và cô.

Sau khi ra nước ngoài, Hạ Tiểu Bạch không về nước cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Mỗi lần Trình Quân về nước, khi qua sẽ sang Melbourne trước, đưa một đống đồ cho cô rồi mới bay về Sydney.

Dù biết trong lòng cô, Trình Quân giống như một người anh trai vậy, anh vẫn ghen tỵ.

Ghen tỵ vì Trình Quân có thể ở gần cô đến vậy.

Tang Tử Du hỏi anh: “14, mình hỏi thật, để Tiểu Bạch đi như thế, cậu có hối hận không?”

Anh nheo mắt, phả ra làn khói, yếu ớt nói: “Tam Mộc, từ lúc chia tay với Tiểu Bạch, mình vẫn đang hối hận…” – dừng lại, thở dài – “thế nhưng, nếu không để cô ấy tự chọn, mình sợ cô ấy sẽ oán mình”

Đêm cô say rượu, anh đưa cô về nhà, chăm sóc cô cả đêm. Sáng sớm hôm sau, bố anh gọi anh vào bệnh viện, đưa ra một tập ảnh tòa soạn báo sáng nay mới chuyển phát đến nhà anh, nói cho anh biết quyết định về việc công bố thân phận của anh trong buổi họp chiêu đãi ký giả sau sinh nhật mẹ anh, đồng thời giúp anh đưa ra quyết định về mối quan hệ với Hạ Tiểu Bạch. Anh cũng từng hỏi bố anh: “Bố, trước kia bố tôn trọng quyết định của mẹ, để bà ra đi, bố có hối hận không?”

Mộ Dung Khanh Lam dường như không hề băn khoăn, buột mồm nói: “Tĩnh Huyền, mấy năm nay bố luôn hối hận…”

Anh không nói gì.

Mộ Dung Khanh Lam cười: “Thế nhưng, con trai à, nếu thời gian có thể quay lại, bố cũng vẫn chọn làm như thế”

“Vì sao?”

“Bởi vì, tình yêu không thể trở thành lý do để ràng buộc người mình yêu. Bố thà tự mình hối hận nửa đời chứ không mong nhìn thấy mẹ con ở bên bố mà không vui vẻ…”

“Nhưng…bà không ở bên bố, bố cũng đâu có vui?”

“Khi chia tay với mẹ con, bố đã cho bà quyền quay lại bất cứ lúc nào. Vậy mà nhiều năm như vậy rồi bà ấy vẫn không quay lại. Bố nghĩ so với việc ở bên bố, chuyện chia tay có lẽ là quyết định tốt đẹp với bà ấy…”

Anh suy nghĩ về chuyện cũ đầy biến động và trắc trở của bố, lại nghĩ về sự tự ti và nhát gan của cô, cuối cùng anh vẫn quyết định cho cô cơ hội tự lựa chọn.

Còn cô, quả nhiên không phụ cơ hội anh cho, dứt khoát chọn kết quả giống hệt mẹ anh.

Ngửa người dựa vào lan can phía sau, Mộ Nghịch Hắc đưa tay che hai mắt, nói từng chữ cực kỳ rõ ràng: “Tam Mộc, ngay lúc để cho Hạ Tiểu Bạch ra đi, mình vẫn luôn đợi cô ấy quay về…vẫn đang đợi…”

Tang Tử Du quay đầu nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh nước. Có chút cảm động, có chút đau thương, nhưng nhiều hơn là vui mừng.

Sau đó, anh quay lại buổi tiệc cùng Tang Tử Du. Bạn gái đi cùng vô cùng tự nhiên tiến đến khoác tay anh, cùng anh đi một vòng, chạm cốc hàn huyên với rất nhiều người khác nhau. Trong lúc ăn uống linh đình, chẳng biết đã say từ lúc nào. Tửu lượng anh vốn rất tốt, bình thường không uống nhiều, nhưng lần này anh lại muốn buông thả.

Anh thật sự rất nhớ cô.

Nỗi nhớ dâng trào mãnh liệt, bức bối trong lòng, khói thuốc khiến anh không thở nổi. Say rồi, có lẽ đêm nay sẽ không còn quá dài quá khó khăn nữa.

Về sau, anh cũng không biết mình về căn phòng thuê lúc trước như thế nào nữa.

Thật ra khi còn ở thành phố S, anh rất hay qua đây.

Nơi đây, từng chút từng chút một, những điều bọn họ gom góp khi ở với nhau vẫn còn nguyên vẹn.

Nơi đây, bát đũa cốc chén thìa đũa đều là cô chọn cho anh, mỗi thứ hai cái, một đôi giống nhau như đúc.

Nơi đây, với anh mà nói, anh và cô đã từng có NHÀ.

Anh tắt vòi hoa sen, khoác khăn tắm ra ngoài, lấy trong tủ quần áo một bộ đồ thường ra thay. Anh đến bàn học, lấy chìa khóa trong ống bút, mở ngăn kéo bên phải bàn.

Lời editor: Đố mọi người biết anh này tìm thấy cái gì trong ngăn kéo:v Chương này dài hơn mình tưởng =)) Thành ra mình ngại quá làm đến đây thôi:v Hôm khác tiếp…

Bình luận

Truyện đang đọc