THOẮT BIẾN

Lúc Trịnh Yến chạy tới bệnh viện, Tịnh Tức còn đang nằm trong phòng cấp cứu.

Tạ Nguyên ngồi xổm trước cửa run rẩy ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Yến, cậu ta run giọng nói: “Em không đẩy cô ta.”

Trịnh Yến trầm mặc đứng đó, nhìn xuống Tạ Nguyên chật vật.

“Yến…” Tạ Nguyên với tay muốn kéo tay Trịnh Yến, lại bị anh ta gạt ra. Cậu thấy ánh mắt Trịnh Yến nhìn mình trở nên lạnh lùng mà xa lạ, thì không khỏi ngã co quắp tại chỗ.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở, vài bác sĩ đi từ trong ra: “Ai là người nhà bệnh nhân? Phiền đến ký tên.”

Trịnh Yến mở miệng nói: “Tôi.”

“Là chồng cô ấy hay là?”

Trịnh Yến do dự vài giây, đáp: “Tôi là bạn trai em ấy.”

Ánh mắt Tạ Nguyên đông cứng lại, ngập đầy nỗi khiếp sợ.

Bác sĩ: “Người bệnh bị chấn động não nhẹ, gãy xương bên mắt cá chân trái, trên người có vài chỗ trầy xước, còn những cái khác không đáng ngại, cần nằm viện quan sát. Thật sự may mắn lắm đấy, mấy ngày nay tuyết rơi rất dày, lớp tuyết đọng đã cứu cô ấy.”

Trịnh Yến thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng cấp cứu.

Tịnh Tức yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mặt bị thương vài chỗ, mu bàn tay bị châm kim, bình nước muối lớn đang chảy từng giọt từng giọt vào trong cơ thể gầy yếu của cô. Trịnh Yến bước đến, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của đối phương.

“Anh đến rồi.” Tịnh Tức suy yếu mở miệng.

“Xin lỗi.” Trịnh Yến nhíu chặt mày lại.

Tịnh Tức không nói gì, mà đưa mắt tìm Tạ Nguyên đứng ngốc ở đằng cửa.

“Làm ơn, đừng báo cảnh sát.” Trịnh Yến hạ thấp giọng, gần như van xin.

Tịnh Tức cười mỉa, mỗi một khớp xương trên cơ thể đều thét gào nhức nhối, cô nhắm mắt lại, nói: “Được.”

Trịnh Yến cúi đầu hôn lên trán Tịnh Tức, thấp giọng nói bên tai cô: “Cảm ơn.”

Tạ Nguyên lùi về sau hai bước, bỗng va vào khay đồ dùng y tá đang bưng vào, chai cồn rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Y tá lập tức lên tiếng oán trách, nhưng cậu ta chẳng nghe thấy gì cả, chỉ trừng mắt nhìn hai người kia tay nắm tay, hôn trán nhau, mãi đến khi khung cảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng triệt để rơi vào tăm tối.

Gửi Trịnh Yến yêu mến.

Tớ thích cậu, là kiểu thích muốn cùng cậu trải qua một đời.

Cùng trải qua một đời nghĩa là nếu có một ngày cậu vứt bỏ tớ, vậy thì cuộc đời của tớ sẽ kết thúc.

— Yêu cậu, Tạ Nguyên.

Giao thừa đúng ngày mà đến, cả thành phố vang lên tiếng pháo đinh tai nhức óc, trên đường cái đông nghịt người, đôi tình nhân, đôi vợ chồng già, gia đình ba người, mặt ai cũng đầy ắp những nụ cười hạnh phúc, người lớn trao câu đối xuân, trẻ nhỏ nghịch ngợm thả pháo hoa trong tuyết.

Tạ Nguyên ngồi trên bồn cầu, cầm lưỡi dao máy móc vẽ từng đường từng đường lên cánh tay, cảm thụ lưỡi dao cắt da cắt thịt như bút bi đang viết chữ trên tay mình, ngứa, đau tê tái, một đường, hai đường, ba đường, như thể đang thi đấu xem đứa nào tróc ra rơi xuống sàn trước, máu tươi đỏ thẫm giành nhau túa ra từ chỗ da thịt bị cắt.

Em chưa từng hiểu ý nghĩa của việc sinh tồn, chỉ biết cứng nhắc lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác, làm chuyện giống nhau, nói câu giống nhau, mãi đến khi gặp được anh. Chỉ khi có anh ở bên cạnh, em mới có thể cảm nhận tim mình đang đập em có thể nhìn thấy ngũ quan thu hút của anh, nghe thấy giọng nói êm tai của anh, ngửi được mùi dầu gội dễ chịu của anh, em vươn tay ra là chạm đến da thịt ấm áp của anh. Thì ra đây chính là sống.

Dù anh rời khỏi em chỉ nửa phút, em cũng như rớt xuống địa ngục, hoảng sợ không thể chịu nổi một ngày.

Thế nhưng giờ đây anh vẫn đang ngồi trong bệnh viện chăm sóc cho cô gái tên là Trang Tịnh Tức kia, đã mấy ngày rồi chưa về nhà.

“Gửi tin nhắn cho bác gái đi.”

Tịnh Tức nằm trên giường bệnh, cô nói với Trịnh Yến đang gọt táo.

Trịnh Yến dừng lại chốc lát, anh không hé môi.

“Nếu bác ấy không nghe điện thoại, vậy gửi tin nhắn cũng được.” Tịnh Tức nói tiếp, “Cứ gửi cứ gửi, một ngày nào đó bác ấy sẽ đọc, một ngày nào đó bác sẽ tha thứ cho anh.”

“Sẽ không tha thứ.” Trịnh Yến buông quả táo chưa gọt vỏ xuống.

“Sẽ.” Tịnh Tức bướng bỉnh khăng khăng.

“Giờ không phải lúc nói về chuyện này, chân em còn đau không?” Trịnh Yến ngẩng đầu nhìn Tịnh Tức, da của cô hồng hào hơn so với mấy ngày trước, vết thương trên mặt cũng mờ dần.

“Không đau, không đau chút nào.” Tịnh Tức nhìn nhìn cái chân bị bó thạch cao.

Trịnh Yến không nói gì.

Ngày đó Tạ Nguyên dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn cho cô ấy, hẹn gặp mặt trên cầu vượt rồi đẩy cô xuống cầu, đây là sát ý trần trụi.

Nếu như không có tuyết rơi dày đến vậy.

Nếu như đúng lúc đó có xe chạy qua.

Nếu như cô ấy chết.

Thế thì Tạ Nguyên nhất định sẽ phải vào tù.

Vật chứng lẫn nhân chứng đều chứng minh rõ là Tạ Nguyên giết cô.

Trong khoảnh khắc biết cô ấy không có chuyện gì, anh thở phào cũng không phải vì cô, mà là vì Tạ Nguyên.

Bởi vì cô còn sống thì anh sẽ còn có cơ hội cầu xin thay Tạ Nguyên, ngăn cô nói chân tướng với cảnh sát.

Sự đê hèn, ích kỉ, âm u sâu trong nội tâm không ngừng nghỉ giày vò Trịnh Yến, mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Tịnh Tức, nhìn thấy cô không chút mảy may cười với chính mình, tim anh ta như bị ném vào nước sôi sùng sục, vô cùng bỏng rát.

Nguyên nhân tạo thành cơn đau này là cô ấy, mà có thể tiêu giảm đi cơn đau này cũng là cô ấy.

Chỉ khi ở bên cô, làm bạn với cô, chăm sóc cô, anh mới có thể giảm bớt tội ác trong lòng.

Chỉ có vậy thôi.

Trịnh Yến tình nguyện cô gái này khóc lóc ầm ĩ bóp cổ anh, mắng anh, đánh anh, hận anh, chứ không phải thương tích đầy mình nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích mà còn suy nghĩ cách làm dịu quan hệ của anh với mẹ, đã vậy còn cậy mạnh nói không đau chút nào, dịu dàng nói với anh: “Đã nhiều ngày rồi anh không về, hôm nay là giao thừa, quay về bên cạnh anh Tạ đi.”

Khi Trịnh Yến trở về đã 9 giờ tối, cửa nhà trọ khép hờ, TV phòng khách nhấp nháy, im ắng phát sóng tiết mục cuối năm, trên sàn bừa bộn tán loạn, vỏ bia rải rác, từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước ào ào. Trịnh Yến đứng trước cửa phòng vệ sinh hồi lâu mới từ từ đẩy cửa ra, đập vào mắt anh ta là sàn nhà đọng nước, vòi hoa sen rì rào rì rào, Tạ Nguyên mặc áo ngủ nhắm mắt nằm trong bồn tắm, trên cánh tay trơn nhẵn toàn là vết cắt dữ tợn.

Trịnh Yến quan sát thật kỹ tất cả những thứ trước mắt, rất lâu sau không nói gì, không gian nhỏ hẹp của phòng vệ sinh vang vọng tiếng nước chảy quỷ dị.

Trong đầu Tạ Nguyên tưởng tượng ra hình ảnh Trịnh Yến lộ vẻ mặt trách cứ lẫn đau lòng, rồi cậu ta vô thức nở nụ cười.

“Quậy đủ chưa?”

Giọng nói lạnh lẽo, thiếu kiên nhẫn.

Quậy đủ chưa.

Không phải “Ngoan, nhanh đứng dậy, cảm lạnh bây giờ.”

Không phải “Tay em làm sao vậy? Anh không cho phép em tổn thương bản thân như thế!”

Tạ Nguyên mở mắt ra, nhìn gương mặt vô cảm của Trịnh Yến, giờ phút này cậu mới cảm nhận được cái lạnh của nước, lạnh đến sâu tận xương tủy, kích thích mỗi một phần da thịt cậu.

Không lâu sau, Tạ Nguyên bật cười, như làm nũng vươn tay ra với Trịnh Yến: “Yến, em không có sức, anh ôm em ra nha?”

Trịnh Yến nhấc chân lên, nhưng cuối cùng vẫn đứng tại chỗ, nói: “Anh cũng không có sức.”

Cả người đều mệt mỏi.

Bắt đầu từ khi nào, chỉ cần đi vào căn phòng số 302, thì ngay cả sức lực bước đi cũng không có.

“A, đúng rồi, hôm nay là giao thừa mà.” Tạ Nguyên như chợt nhớ ra gì đó, ướt sũng bò dậy từ bồn tắm lớn, loạng choạng đi đến phòng bếp, “Cần làm vằn thắn, làm sủi dìn (giống chè trôi nước)…”

Đằng sau truyền đến giọng nói rõ ràng của Trịnh Yến: “Chia tay đi.”

Ba chữ.

Anh yêu em là ba chữ.

Anh muốn em cũng là ba chữ.

Ba chữ khiến toàn bộ thế giới rơi vào tĩnh mịch.

Dù cho anh tự xưng là bạn trai của người khác, nắm chặt tay người khác, hôn lên trán người khác, cùng người khác qua đêm, em vẫn luôn tin tưởng rằng người anh yêu sâu đậm chỉ có mỗi em.

Vẫn luôn kiên định vững lòng tin tưởng.

Tin tưởng anh mãi mãi cũng sẽ không nói với em ba chữ kia.

Trong khoảnh khắc Trịnh Yến tựa như thoát ly khỏi thân thể, phiêu lãng giữa không trung, lấy tư thái của người ngoài bàng quan nhìn hai người đứng song song. Bản thân anh trông như rất kiên quyết nhưng hai tay lại đang run run. Còn Tạ Nguyên, Tạ Nguyên đã từng là sự tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh anh, Tạ Nguyên toàn thân ướt nhẹp chật vật đang thảng thốt nhìn anh chằm chằm.

“Ê Trịnh Yến với Tạ Nguyên hình như là gay đó.”

“Đừng có nói bậy! Lớp trưởng không phải biến thái!”

“Nhưng hôm kia mình thật sự nhìn thấy hai người họ ôm hôn nhau mà!”

“Eo… Tởm quá.”

“Cũng tại tên Tạ Nguyên rác rưởi làm hỏng lớp trưởng!”

Từ đó trong trường bắt đầu loan truyền đùa cợt chuyện hai người họ, đi tới chỗ nào cũng đều có người chỉ chỉ chỏ chỏ họ.

Tạ Nguyên đến trường, tan học, ra chợ bán cá như thường ngày, dường như tất thảy xung quanh đều không liên quan gì đến mình. Mãi đến khi cậu tận mắt nhìn thấy Trịnh Yến xông lên vung nắm đấm với những kẻ nhục mạ cậu.

“Bây giờ chia tay với tớ vẫn còn kịp đấy. Nhân lúc hai chúng ta vẫn chưa hãm quá sâu, nhân lúc tớ còn rời khỏi cậu được.” Tạ Nguyên ôm Trịnh Yến bị đánh đến sưng mặt mũi, lần đầu tiên cậu đỏ cả vành mắt.

“Chậm rồi,” Trịnh Yến nắm cằm Tạ Nguyên, thô bao hôn cậu, “Đã hãm rất sâu rồi.”

Rõ ràng đã từng nhắc nhở anh.

Rõ ràng đã từng cho anh cơ hội.

“Em đi chuẩn bị cơm tất niên đây.” Tạ Nguyên vẫn đi vào phòng bếp.

Trịnh Yến dựa lưng vào tường, anh vô lực nhắm mắt lại.

Trên bàn toàn là món ăn Trịnh Yến thích ăn nhất, Trịnh Yến thậm chí không biết Tạ Nguyên đã lựa mua nguyên liệu nấu ăn lúc nào. Tạ Nguyên kéo Trịnh Yến ngồi xuống, bày ly rượu trước mắt, rót rượu vào. Anh ta một lần nữa chú ý tới vết thương dữ tợn trên cánh tay Tạ Nguyên, mở miệng nói: “Trước tiên em thay quần áo ướt trên người đi, cả vết thương trên tay cũng cần khử trùng, không thì sẽ bị nhiễm trùng.”

Tạ Nguyên gật đầu, quay người đi vào phòng ngủ.

Phòng khách chỉ còn lại mỗi Trịnh Yến, anh ta ngửa đầu uống rượu, rồi chống khuỷu tay lên bàn ăn, che mặt, người run rẩy.

Anh làm gì vậy?

Anh vừa làm cái gì vậy?

Anh sao lại có thể nói chia tay với Tạ Nguyên?

Lúc này điện thoại trong túi rung lên, Trịnh Yến móc điện thoại ra, là tin nhắn Tịnh Tức gửi đến: Mấy ngày qua cảm ơn anh chăm sóc em, năm mới vui vẻ.

Trịnh Yến vừa định trả lời, thì Tạ Nguyên đi ra từ phòng ngủ, cậu thay chiếc áo len trắng sạch sẽ, tóc cũng được máy sấy thổi khô, vài sợi rơi rớt che khuất nửa mắt.

“Yến, em mặc cái áo len này nhìn có được không?” Cậu ta ngại ngùng nhếch khóe môi, cười như một đứa trẻ thuần khiết không nhiễm hạt bụi.

Thoáng chốc dường như trở lại năm bọn họ mới quen.

Trịnh Yến đặt điện thoại xuống, đứng dậy bước đến chỗ Tạ Nguyên, Tạ Nguyên đối diện tựa như chồng chất lên người thiếu niên mặc áo trắng năm đó, tâm tư vắng lặng từ lâu bỗng dâng lên nỗi ấm áp quái lạ, anh ta bức thiết khao khát đến gần Tạ Nguyên rồi ôm chặt lấy cậu, như thể ôm cậu là ôm lấy toàn bộ thế giới này.

Nhưng chưa kịp chạm vào ống tay áo Tạ Nguyên thì hai mắt Trịnh Yến tối sầm, ngã xuống đất.

“Gửi Trịnh Yến yêu mến.” Tạ Nguyên dịu dàng lên tiếng, ngữ điệu như đang đọc một phong thư.

“Tớ thích cậu, là kiểu thích muốn cùng cậu trải qua một đời.”

“Cùng qua một đời nghĩa là nếu như có một ngày cậu vứt bỏ tớ, vậy thì cuộc đời của tớ sẽ kết thúc.”

“Mà tương tự, cuộc đời của cậu cũng kết thúc từ đấy.”

“Yêu cậu, Tạ Nguyên.”

Bùm, pháo hoa sặc sỡ bắn lên bầu trời đêm, rọi sáng cả thành phố.

Bình luận

Truyện đang đọc