THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

- Ngươi không thể phi hành sao? Quá chậm, đi như vậy phải bao lâu mới tới lối ra!

Chân truyền thứ ba phiền muộn quát, nàng rất muốn đi ra ngoài, thuận tiện thoát khỏi loại tràng diện xấu hổ này.

Lâm Phong nghiêng đầu trả lời:

- Xem thường người có chứng sợ độ cao phải không, ngươi giỏi thì bay đi!

Chân truyền thứ ba cảm giác số lần mình muốn thổ huyết càng ngày càng nhiều, tiểu tặc này quá làm cho người tức giận, hắn nắm đầu dây thừng kia, ngươi muốn bay hắn liền giật xuống, làm ngươi rơi đến thất điên bát đảo.

Trong núi có không ít cây cối, Lâm Phong nhìn nhìn, lập tức sinh ra ý tưởng, phân phó nói:

- Đi chặt mấy gốc cây đến, phải to.

Lâm Phong cân nhắc đến lý do thuận tiện, vì vậy mở trói hai tay, dùng Khốn Tiên Tác cột ở bên hông hai người.

Hai nữ không có cách nào, đành phải cầm đại đao mà Lâm Phong đưa, bĩu môi, lòng đang tức giận, nhìn những cây to kia lại giống như tiểu tặc chán ghét, rầm rầm… chém tới, đại thụ ngã xuống, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn chút ít.

- Biết làm mộc không, biết làm xe kéo không?

Lâm Phong xuất hiện dò hỏi.

Hai nữ làm sao biết những thứ này, chân truyền thứ ba là tồn tại như chúng tinh củng nguyệt, Cừu Vũ thì dù không bằng nàng, nhưng cũng là đệ tử Kim Đan kỳ, địa vị không thấp, căn bản không cần làm việc chân tay nặng nhọc.

- Sao hai ngươi ngu xuẩn như thế chứ, uổng công dáng dấp đẹp mắt như vậy!

Lâm Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Sau đó hắn chỉ huy hai nữ động thủ, không bao lâu, một chiếc xe trượt tuyết đơn giản xuất hiện, mặc dù hai nữ đều là lần đầu làm, Lâm Phong cũng y dạng họa hồ lô, nhưng miễn cưỡng xem như hoàn thành.

Lâm Phong tùy tiện đặt mông ngồi lên, cảm giác khá thoải mái, bộ dạng cực kỳ hưởng thụ.

- Hai ngươi cắm trường kiếm vào trong lỗ nhỏ phía trước, đúng, chính là chỗ đó, đi! Hiện tại các ngươi có thể ngự kiếm phi hành rồi!

Lâm Phong cẩn thận phân phó nói.

Vừa mới nói xong, khuôn mặt hai nữ tối đen, vương bát đản này muốn hai người kéo xe, mình chính là cao thủ Kim Đan kỳ nha.

- Tiểu tặc, ngươi không nên quá phận!

Hai mắt chân truyền thứ ba phun lửa nói.

Lâm Phong bất đắc dĩ nói:

- Không phi hành, thì ngươi chê quá chậm, cho phi hành, ngươi lại có vấn đề, ngươi nói sao ngươi nhiều chuyện như vậy! Học Cừu Vũ muội tử một chút có được không!

Tuy Cừu Vũ ủy khuất, nhưng bị Lâm Phong đánh sợ rồi, chỉ có thể theo lời cắm phi kiếm vào, chuẩn bị ngự kiếm phi hành.

Chân truyền thứ ba tức giận đến sắp nổ tung, nhưng nghĩ nghĩ, chỉ cần có thể ra ngoài địa phương quỷ quái này, giải khai phong ấn trên người, liền có thể hoàn trả gấp bội, vì vậy cắn răng kiên trì.

Hai mỹ nữ Kim Đan kỳ ngự kiếm kéo xe, nhìn cực kỳ phong tao, trong tay Lâm Phong nắm hai sợi Khốn Tiên Tác hạn chế hành động của các nàng, thỉnh thoảng làm động tác giống như lái xe ngựa.

Chân truyền thứ ba cố ý uốn éo thân thể, dẫn đến xe nghiêng qua một bên, kém chút làm cho Lâm Phong té xuống.

Lâm Phong vội vàng nắm lấy thành xe, bất đắc dĩ nói:

- Lão Tam, ngươi là Kim Đan kỳ sao, ngay cả bay cũng bay không tốt, ngươi xem Cừu Vũ muội tử bay tốt bao nhiêu.

Trong lòng Cừu Vũ đắng chát, chân truyền thứ ba càng cả giận nói:

- Ngươi là Trúc Cơ kỳ, ngay cả bay cũng bay không được kia kìa!

- Ha ha, ngươi còn mạnh miệng!

Lâm Phong cười thầm.

Trên đường đi không ngừng cãi nhau, lộ trình xa xôi chẳng mấy chốc liền hết, này cũng là nhờ trong lòng hai mỹ nữ Kim Đan kỳ ủy khuất, nên dồn hết sức để phi hành.

Ra con đường bằng đá, là cảm giác băng lãnh thấu xương, làm toàn thân Lâm Phong run rẩy.

Chân truyền thứ ba và Cừu Vũ cũng không chịu nổi, xem ra ngay cả cao thủ Kim Đan kỳ cũng có chút chịu không được loại rét lạnh này.

Sương mù mông lung hoàn toàn bao trùm thân thể của hai mỹ nữ Kim Đan kỳ, vì vậy những hồn thể ở trên đảo kia liền có thể phát giác được các nàng tồn tại.

Nhưng đến phiên Lâm Phong, Thanh Huyền Kiếm run run, dọa đến sương mù lui ra vài thước, không dám tới gần.

Lâm Phong rất hài lòng, nhìn không thấy mình là tốt nhất, trời mới biết khi bọn hắn trông thấy mình, có người phát hiện mình là kẻ ở trên U Minh Chu hủy xương cốt của bọn hắn hay không.

- Ra, ra, có mang Nguyên Dương Quả ra không?

Trung niên chọn trúng chân truyền thứ ba, bộ dáng tương đối mơ hồ, tồn tại rất nhạt, nhưng giờ phút này lại hưng phấn hô.

Người xung quanh đều tham lam nhìn hắn, nhưng không ai dám động thủ, đây là quy củ của Vạn Ma Quật.

Chân truyền thứ ba lấy ra Nguyên Dương Quả mà trước đó Lâm Phong giao cho nàng, đưa tới, người kia nhận lấy, kích động đến hồn thể rung chuyển.

- Ha ha ha, Triệu Phi Vũ ta rốt cuộc đợi được hôm nay, ta có thể trở lại dương gian rồi!

Lâm Phong có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng chân truyền thứ ba cà Cừu Vũ thì giật mình, cái tên Triệu Phi Vũ này quá quen thuộc với người U Minh Hải, bởi vì hắn cực kỳ nổi danh.

Đây là một cao thủ Độ Kiếp kỳ, lực áp đồng tu, ở thời đại kia của hắn, có thể xưng đệ nhất.

Về sau hắn độ kiếp thất bại, được cao thủ Tần Nghiễm Đảo chôn cất ở trong Vạn Ma Quật, không nghĩ tới...

- Tiểu cô nương, đây là đồ vật đã hứa hẹn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, môn thần thông này tổn thương thiên hòa, năm đó ta vẫn lạc dưới thiên kiếp, cũng chính là vì nó, phải thận trọng!

- Đa tạ tiền bối quan tâm, đây là việc tư của vãn bối!

Chân truyền thứ ba kiềm chế kích động, mặc cho đối phương lấy ngón tay điểm ở mi tâm, truyền pháp quyết cho nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc