THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

Liễu Tiếu Tiếu đứng giữa không trung, vung váy áo lên, nhìn về phía đám cao thủ Kim Đan kỳ ở xa xa, trầm giọng nói:

- Còn có ai muốn đến thử một chút không?

Chiêu này cực kì xinh đẹp, bá khí lăng nhiên, có chút cao thủ Kim Đan kỳ nhìn không được, nhao nhao muốn xuất thủ công kích, nhưng đã bị người bên cạnh giữ chặt.

- Ngươi xem bên hông nàng treo thứ gì!

Có người nhắc nhở, lúc này mấy thủ lĩnh mới trông thấy bên hông nàng treo rất nhiều lệnh bài, mới đầu chúng bị váy ngăn trở, nàng kia vén váy lên, hẳn là muốn những vật này lộ ra.

Không ít người im lặng, bên hông nàng treo mười lệnh bài, màu sắc khác nhau, nhưng đều là vật liệu có giá trị không nhỏ, bên trên viết Tần Quốc Đảo, Sở Giang Đảo… mười hòn đảo vị trí đầu của U Minh Hải đều ở bên trong.

Loại thân phận giống như Liễu Tiếu Tiếu, lại gấp tìm người, ở trong U Minh Hải nghênh ngang phi hành, há sẽ không bị thập đại đảo chú ý.

Sau khi làm rõ ý đồ đến của Liễu Tiếu Tiếu, thập đại đảo đều có nhân vật trọng yếu đưa ra tín vật và dặn dò môn nhân hỗ trợ tìm kiếm, dù sao thân phận của nàng không đơn giản, ai cũng không muốn đắc tội.

Mười tín vật trần trụi treo ở nơi đó, đồ đần cũng biết thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản, ai còn dám trêu vào.

Lâm Phong xem như chịu phục, mình làm trưởng lão chín túi nhiều lắm là tự phong, Nhị sư tỷ mới thực là ngoan nhân, mười tín vật vừa ra, còn ai dám ra tay.

Nhìn hai bên một chút, Liễu Tiếu Tiếu rất hài lòng thái độ của mọi người, lúc này mới gọi phượng xa, bay đến trước mặt Lâm Phong.

Trong xe ngựa có hai thân ảnh nhỏ nhắn xông ra, trực tiếp nhào vào trên người Lâm Phong, Lâm Phong vội vàng đưa tay ôm lấy, Nguyệt Nhi và Dạ Nhi cũng bị Nhị sư tỷ mang đến.

Hai tiểu nha đầu khóc như mưa, những ngày này chịu nhiều đau khổ, nhìn thấy Lâm Phong bình an vô sự, cuối cùng cũng thở phào, Lâm Phong giống như ảo thuật móc ra mấy trái linh quả, đưa cho hai tiểu la lỵ, để các nàng ăn trước, lúc này mới nhìn về phía Nhị sư tỷ.

Lâm Phong có chút thấp thỏm, tu vi tiến cảnh quá nhanh, ngay cả mình cũng cảm thấy như vậy, huống chi là Nhị sư tỷ.

Cổ co lại, ánh mắt nhìn về phía Nhị sư tỷ, luôn cảm thấy nàng rất có thể sẽ đánh tới, Lâm Phong dứt khoát chủ động, thấp thỏm nói:

- Nhị sư tỷ, ngươi muốn đánh thì đánh đi, mấu chốt là có thể nhẹ tay chút hay không!

Liễu Tiếu Tiếu ôm cánh tay nhìn hắn, có câu nói rất hay, tai họa di ngàn năm, tiểu vương bát đản này ở tình huống như vậy cũng vô sự, nhìn bộ dáng hắn khiếp đảm, không khỏi có chút buồn cười nói:

- Ngươi yên tâm, hôm nay ta không đánh ngươi!

Nàng quay người nhìn xung quanh, chỉ ngọn núi cách đó không xa nói:

- Cho các ngươi hai mươi tức, tất cả người ở trong núi nhỏ này, đều rút lui ra cho ta.

Mọi người không rõ được ý đồ của nàng, nhưng không tiện đắc tội, vì vậy các cao thủ Kim Đan kỳ đều nhao nhao rút lui.

Hai chân Liễu Tiếu Tiếu trầm xuống, khẽ kêu một tiếng, quyền ấn oanh ra, ầm… cả ngọn núi bị nàng đánh nát bấy.

Lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay, thoải mái nói:

- Ta sợ ngươi không chịu đựng nổi lão nương phẫn nộ, cho nên lần này liền không đánh ngươi!

Lâm Phong khẩn trương đến nuốt nước miếng, nhìn đỉnh núi kia, mặc dù tự xưng thể phách cường kiện, nhưng không biết ở dưới nắm đấm của Nhị sư tỷ có thể chịu đựng được hay không.

- Đúng rồi, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tứ sư tỷ của ngươi Lâm Nhược Vũ, tới bái kiến đi!

Liễu Tiếu Tiếu hết sức hài lòng phản ứng của hắn.

Lâm Phong vội vàng đi tới thi lễ với Tứ sư tỷ, chỉ thấy Lâm Nhược Vũ thản nhiên nói:

- Lần trước ta nói thời điểm gặp mặt lần nữa, sẽ hỏi ngươi đáp án, ngươi cân nhắc như thế nào?

Lâm Phong cười khổ, vội vàng đáp:

- Tứ sư tỷ, ta trời sinh tư chất không tốt, chỉ tu hành cũng đã hao phí lực khí rất lớn, nào có tinh lực nghiên cứu trận đạo gì!

Liễu Tiếu Tiếu ở một bên trợn mắt, nói hao phí lực khí rất lớn, đánh chết nàng cũng sẽ không tin, dù sao nàng là chưa thấy qua người tu luyện nhẹ nhõm như thế.

Đương nhiên còn có một số người, tỉ như hai tiểu la lỵ, có thể dùng đan dược tích tụ ra, tu hành cố nhiên là dễ dàng, nhưng tương lai thành tựu sẽ không cao, hơn nữa cho dù ở cùng cấp bậc cũng là tồn tại lót đáy.

Lâm Nhược Vũ có chút bất đắc dĩ, đành phải nói:

- Xem ra ngươi cân nhắc còn chưa rõ ràng, ta cho ngươi thêm chút thời gian, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi.

Lâm Phong buồn bực liếc nhìn nàng một cái, thế mà còn không hết hi vọng, cân nhắc bao lâu đáp án của mình cũng sẽ giống nhau.

Liễu Tiếu Tiếu ở một bên dàn xếp nói:

- Được rồi, tiểu vương bát đản này trở về từ cõi chết cũng không dễ dàng, những sự tình phiền lòng kia sau này hãy nói.

Nguyệt Nhi và Dạ Nhi ở một bên cầm linh quả, sột sột soạt soạt gặm ăn, lần trước các nàng đã từng thèm linh quả mà Lâm Phong lấy được ở Tần quốc, nhưng không được ăn, linh quả trời sinh ẩn chứa linh lực phong phú, Lâm Phong cho hai cái này đầy đủ để tăng lên một cảnh giới.

Hương vị không tính quá ngon, nhưng đối với tu sĩ mà nói, lại có sức hấp dẫn trí mạng, dù sao cũng là vật có thể tăng lên cảnh giới nhỏ.

Dạ Nhi cũng không ngoại lệ, Nguyệt Nhi ăn xong, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, Dạ Nhi ngay cả ngón tay cũng liếm sạch, mắt nhỏ xoay chuyển, chạy đến trước mặt Lâm Phong làm nũng nói:

- Phong ca ca, quả này ăn thật ngon, còn nữa không?

Bình luận

Truyện đang đọc