THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

Vị Kiếp Tiên tam phẩm kia thực quá tùy ý, bảo bối như vậy lại tiện tay để ở chỗ này, thật phung phí của trời.

Ngươi đã không thèm để ý những đồ chơi này, vậy cần gì lấy mê cung tra tấn ta dục sinh dục tử như vậy.

Lâm Phong phiền muộn chép miệng, mở hộp ra xem, không khỏi buồn bực.

Tốt xấu gì cũng là Kiếp Tiên tam phẩm, thế mà ngay cả chút ít đại dược nghịch thiên cũng không có, thân phận cao như vậy, làm sao cũng phải lưu lại vài loại đan dược, ăn vào liền đột phá một cảnh giới mới được nha.

Kết quả chỉ lưu lại một viên ngọc thạch, một lá cờ nhỏ màu đỏ.

Con mẹ nó, đang trêu đùa ta sao, cái đồ chơi này có thể làm được cái gì?

Lâm Phong chửi thề, Thái Thượng Linh Bảo Giám lập tức cho ra đáp án: Trận cơ, trận kỳ.

Giới thiệu cực kỳ đơn giản, nhưng Lâm Phong vẫn phiền muộn, loại vật này cho mình cũng vô dụng, trừ khi là đại trận có sẵn.

Lật xem hai đồ vật kia, trận kỳ giản dị không có điểm nổi bật gì, trên ngọc thạch thì khắc lít nha lít nhít chữ, thủ đoạn của Kiếp Tiên quả nhiên nghịch thiên, lại có thể khắc được chữ nhỏ như vậy.

Ngồi xếp bằng xuống, tập trung tinh thần, trời mới biết hai thứ này cuối cùng có thể rơi vào trên tay mình không, trước tiên sao chép văn tự trên ngọc thạch vào thức hải lại nói, quản nó có hữu dụng hay không.

Lâm Phong sao chép, hao phí thời gian càng lâu, dẫn đến các đại lão chờ ở bên ngoài sắp sụp đổ.

Nhìn không thấy tình huống bên trong, căn bản không cách nào phỏng đoán tình hình cụ thể.

Người buồn bực còn có Lý Phàm và Hàn Song, bọn hắn muốn đứng lên, chạy đến cửa hang xem xét, nhưng sau đó sắc mặt hai người cực kỳ đặc sắc.

Hai người chưa tiến vào mê cung, đương nhiên sẽ không bị che đậy, các đại lão ở bên ngoài có thể theo thị giác của bọn hắn nhìn thấy tình huống này.

Mê cung lại đóng kín, cửa vào sớm đã bị phong bế, mọi người trợn mắt hốc mồm, con hàng kia đi vào liền thành công.

Có người không thể tin được nhìn tình huống trước mắt, đây là nói đùa sao, đệ tử Thiên Tuyết Phong của Huyền Cơ Môn, nhưng dược lý xuất chúng, lực áp thiên kiêu cùng thế hệ, hiện tại còn phá giải mê cung, tất nhiên ở trên trận pháp cũng có tạo nghệ không tầm thường.

Huyền Cơ Môn đây là muốn làm gì, tạo thần sao, nói đùa, tinh lực con người có hạn, tu sĩ chỉ chuyên tu một loại, cũng đã tiêu hao hơn phân nửa cuộc đời, không có môn phái nào sẽ để đệ tử phát triển tất cả phương diện.

Tựa như Huyền Cơ Môn thất mạch, đều lệch khoa nghiêm trọng, Thiên Tuyết Phong giỏi đánh nhau, Huyền Vũ Phong giỏi chịu đòn, Cửu Đỉnh Phong giỏi luyện đan, Kỳ Môn Phong giỏi trận pháp, nếu nói Lâm Phong là người Kỳ Môn Phong, phá giải được mê cung này cũng không có gì đáng trách, nhưng hắn là người Thiên Tuyết Phong nha.

Liễu Tiếu Tiếu cũng mộng bức, nàng chỉ hi vọng Lâm Phong có thể mang đến kinh hỉ cho mình, không nghĩ đến hắn thật làm được.

Kỳ Môn Phong? Lão Tứ của Kỳ Môn Phong đến cũng vô dụng, địa đồ kia là Lão Tứ vẽ nha, mặt dày mày dạn đi vào ba lần, trừ vẽ ra tấm bản đồ, thì không có thu hoạch được gì, đến bây giờ còn bày ra khuôn mặt khó coi.

Lâm Phong ghi chép xong kinh văn trên ngọc thạch, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, nhưng hơi chần chờ, đứng ở tại chỗ nhìn xung quanh một chút.

- Những vật này dù sao cũng là Kiếp Tiên dùng qua, dính một ít khí tức Kiếp Tiên, nói không chừng có thể cọ được chút tiên khí, lưu ở đây quá đáng tiếc, mang ra ngoài a, vật tận kỳ dụng, xem Nhị sư tỷ có đầu mối bán đi không.

Lâm Phong trầm ngâm nói.

Sau đó vung tay lên, giường lớn, bàn gỗ, cái ghế… toàn bộ vơ vét sạch, ném vào trong Bảo Hồ Lô, nếu không làm như vậy, chuyến này sẽ rất thiệt thòi.

Thật không biết, nếu vị Kiếp Tiên lưu lại truyền thừa kia thấy cảnh này, sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Thấy không còn gì để lấy, lúc này Lâm Phong mới đi ra sơn động, cảnh sắc trước mắt biến hóa, vậy mà đi thẳng đến cửa hang.

Lâm Phong xuất hiện ở trước mặt Lý Phàm và Hàn Song, để cho hai người giật nảy cả mình, vẻ mặt mộng bức nhìn hắn.

Lâm Phong cũng giật mình, sau đó vẫy tay, vừa đi vừa nói:

- Vất vả, vất vả, ta đi trước một bước.

Vừa mới nói xong, Lâm Phong sầm mặt lại, hai người sau lưng kịp phản ứng, vậy mà ra tay với mình.

Hàn Song vung kiếm, Lý Phàm huy quyền, hai người đều là Linh Đài kỳ cửu phẩm, tu ra chín tầng Linh Đài, khắc ấn chín tầng kinh văn, Trúc Cơ kỳ bình thường cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ.

Hai người như vậy đồng thời đánh lén Lâm Phong, cho dù Lâm Phong to gan, Thái Thượng Tam Kinh huyền diệu, cũng không dám khinh thường.

Trong Dưỡng Tâm Điện, sắc mặt của trưởng lão Vạn Kiếm Phái và Tẩy Tâm Các không khỏi âm trầm xuống, cực kỳ khó xử.

Toàn bộ đại điện bị bầu không khí ngột ngạt bao phủ, tràng diện nguyên bản rất hài hòa, giờ phút này ngay cả sắc mặt của Liễu Hành Thiên cũng đanh lại.

Lý Phàm và Hàn Song cũng chủ quan, tuyệt đối không nghĩ tới các đại lão ở Dưỡng Tâm Điện đều đang quan sát, hành động cướp đoạt tạo hóa này, lập tức để các đại lão khó chịu.

Âm thầm đoạt thì thôi, nhưng ở trước mặt nhiều người đoạt như vậy, này là đang đánh mặt Liễu Hành Thiên.

Sắc mặt hắn trầm xuống, vung tay lên, muốn xé rách không gian, lôi hai người kia ra mắng một trận, nhưng Liễu Tiếu Tiếu lại nói:

- Phụ hoàng, Huyền Cơ Môn chúng ta cũng không phải ăn chay, không ngại xem một chút lại nói.

Đối với nữ nhi này, Liễu Hành Thiên là rất ưa thích, bởi vì đứa nhỏ này giống hắn, thông minh lanh lợi, biết đại thể, trọng yếu nhất là rất mê tiền, có thể nói cha truyền con nối.

Liễu Tiếu Tiếu mở miệng, Liễu Hành Thiên giảm bớt nộ khí, nhưng sắc mặt vẫn rất âm trầm, không nói một lời nhìn biến hóa.

Lâm Phong không dám khinh thường, vội vàng vận chuyển Thái Thượng Đoán Thể Đồ, cường độ thân thể tăng mạnh, hai tay diễn hóa Côn Bằng Biến, thân hình vừa mới xoay lại, thế công của Lý Phàm và Hàn Song đã đánh lên người.

Thương thương thương!

Giống như đâm vào tấm thép, truyền đến thanh âm chói tai, Lý Phàm kinh ngạc, một chưởng đánh tới, lập tức cảm giác như đánh vào cự thạch, lực lượng chấn đến toàn bộ cánh tay run lên.

Côn Bằng Biến diễn hóa đến cực hạn, Côn Bằng giương cánh, hai cánh vung tới, Lý Phàm và Hàn Song bị đập ra ngoài, trên người nổi lên ánh sáng, có pháp bảo được kích hoạt, ngăn trở một kích trí mạng này.

Loại thể phách kia, loại thế công kia, đừng nói Lý Phàm và Hàn Song bị dọa kêu to một tiếng.

Ngay cả các đại lão ở trong Dưỡng Tâm Điện cũng thất kinh, tiểu tử này là muốn tận diệt Huyền Cơ Môn thất mạch sao, thế công mạnh tới mức này, thật không uổng phí hắn xuất thân Thiên Tuyết Phong, nhưng lực phòng ngự còn cao như vậy, là muốn lật trời sao.

Kiếm của Hàn Song xem như bảo kiếm bất phàm ở Linh Đài kỳ, nhưng ngay cả một sợi lông cũng không cắt được, quá không hợp thói thường.

Liễu Tiếu Tiếu lại rất bình tĩnh, nàng biết thực lực của Lâm Phong mạnh mẽ, chỉ không biết gia hỏa này từ đâu kiếm được công pháp luyện thể, vậy mà lợi hại đến loại trình độ kia.

Có chút hiếu kì, nhưng Liễu Tiếu Tiếu căn bản không có hứng thú với công pháp luyện thể của Lâm Phong, nói thật, thể phách mạnh đến tình trạng như nàng, dáng người còn có thể bảo trì hoàn mỹ, không có xuất hiện cơ bắp, hoàn toàn là vì công pháp luyện thể của Huyền Vũ Phong thích hợp nữ tu, huống hồ công pháp luyện thể của Huyền Vũ Phong đã tính nghịch thiên, nàng mới không có hứng thú đi đổi công pháp, vạn nhất tu ra cơ múi, vậy thì làm sao lên giường… ah không, làm sao lên kiệu hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc