THỜI GIAN TU TIÊN VỚI SƯ TỶ

- Các ngươi đến vừa vặn!

Lâm Phong cười lạnh, đang lo tìm không thấy đường đi thành trì đây.

Những người này mạnh nhất chỉ là Luyện Khí kỳ, chỗ nào có thể đỡ nổi thế công của Lâm Phong, chớp mắt đã bị đánh nằm trên mặt đất, Lâm Phong trực tiếp nhấc một người lên, dò hỏi:

- Thành trì gần đây tên gì, ở đâu?

Người kia sợ mất mật, cuống quít hồi đáp:

- Hắc... Hắc Thạch Thành, ở bên kia.

Hắn chỉ về phía nam, toàn thân run rẩy, hạ thân càng không chịu nổi, truyền đến mùi hôi thối.

Lâm Phong có chút bất đắc dĩ, trực tiếp ném hắn ra ngoài, còn ác nhân, bộ dạng như vậy, cũng chỉ giỏi khi dễ người thành thật.

Hoa Hạ có câu nói, tiền tài không để lộ ra ngoài.

Lâm Phong cảm thấy mình chỉ là thái điểu Linh Đài kỳ, không thể quá phận, phải biết mình là vận khí tốt, vừa đến đã tiến vào Huyền Cơ Môn, kiến thức đều là đồ vật tốt nhất.

Nhưng môn phái bình thường, loại hồ lô phi hành của Lý Phàm sẽ để cho người ta tranh đỏ mắt.

Cho nên Lâm Phong từ bỏ pháp bảo phi hành, đổi dùng đi bộ, lấy cường độ thân thể của hắn, coi như cõng Diệp Thi cũng cực kỳ nhẹ nhõm.

Thành trì cách nơi đây chừng hơn hai trăm dặm, Lâm Phong một đường chạy chậm, bảo trì tốc độ nhất định, thẳng đến mặt trời sắp lặn mới tới.

Lâm Phong buồn bực nói:

- Nhìn quen đại tiên môn, giờ đến U Minh Hải này thật là hành hạ chết người.

- Hơn hai trăm dặm đường, bị đánh cướp hai mươi mấy lần, xác thực quá tra tấn người rồi.

Diệp Thi cười hắc hắc, nhưng sắc mặt tái nhợt, nàng trời sinh chính là bộ dáng dễ dàng kích thích người khác muốn bảo hộ.

Diện tích của Hắc Thạch Thành cực lớn, bên trong có quy củ sâm nghiêm, cửa thành có mấy chục binh sĩ võ trang đầy đủ canh gác.

- Lệ phí vào thành, một người một viên linh thạch tam phẩm, có thể ở bảy ngày, bảy ngày thoáng qua lại phải nộp phí, nếu không sẽ bị vệ binh giết chết tại chỗ!

Binh sĩ giảng giải quy củ, Lâm Phong lấy ra một viên linh thạch tam phẩm, năm viên linh thạch nhị phẩm, năm mươi viên linh thạch nhất phẩm giao lệ phí vào thành cho hai người.

Binh sĩ kia ngẩng đầu nhìn Lâm Phong và Diệp Thi, hơi gật đầu, lấy ra hai ngọc thạch đưa qua nói.

- Nhớ kỹ, chỉ có thể dừng lại bảy ngày, một khi vượt qua thời gian, ngọc thạch vỡ vụn, sẽ bị vệ binh trực tiếp đánh giết!

Lâm Phong tiếp nhận ngọc thạch, mình cầm một viên, một viên khác đưa cho Diệp Thi, lúc này mới theo dòng người tiến vào Hắc Thạch Thành.

Vừa tiến vào Hắc Thạch Thành, lập tức có một cỗ linh khí đập tới, nói thật so với Thiên Tuyết Phong thì kém xa, nhưng ở chỗ này liền lộ ra cực kỳ trân quý.

Phải biết bên ngoài thành trì cơ hồ không có linh khí tồn tại, xem ra là bị Hắc Thạch Thành khống chế linh mạch, lấy đại trận phong tỏa ở trong thành.

- Trách không được thu phí mắc như vậy!

Lâm Phong im lặng nói, nguyên lai lý do ở chỗ này.

Khó trách bên ngoài nhiều người cướp bóc như vậy, hẳn đều là vì góp đủ linh thạch vào thành, để cầu đổi lấy cơ hội tu luyện.

Tiến vào thành, một đám người liền tuôn qua, vóc dáng không cao, lấy thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chiếm đa số, mỗi người đều quỷ tinh quái, đánh giá dòng người vào thành, tìm kiếm mục tiêu.

Lâm Phong mặc quần áo tương đối bình thường, nhưng tướng mạo của hắn tuấn tú, cộng thêm Diệp Thi xinh xắn đáng yêu, nên rất làm người chú ý.

Lúc này có một tiểu tử chào đón nói:

- Vị thiếu gia này, lần đầu tiên tới Hắc Thạch Thành sao, cần dẫn đường không? Hắc Thạch Thành rất lớn, các loại quy củ cũng nhiều, có người hiểu đường làm việc sẽ dễ dàng hơn, tiểu nhân thu phí rất rẻ, một ngày chỉ cần một viên linh thạch nhất phẩm.

Lâm Phong liếc hắn một cái, cái giá tiền này cũng không phải không thể tiếp nhận, phải biết đại tiên môn như Huyền Cơ Môn, đệ tử bình thường một tháng cũng mới mười viên linh thạch nhất phẩm, còn là cần mỗi ngày làm việc mới có thể thu được.

Lấy ra một viên linh thạch nhất phẩm đưa tới, Lâm Phong nói:

- Giúp ta tìm địa phương nghỉ trọ, phải tốt và an toàn.

Tiểu tử kia cầm linh thạch, vui tươi hớn hở nói:

- Đa tạ thiếu gia, tiểu nhân tên Vương Văn, muốn nói khách sạn tốt nhất Hắc Thạch Thành, vậy chính là Minh Nguyệt Cư rồi, nghe nói hậu trường của lão bản rất cứng, người bình thường căn bản không dám tới gây sự.

Lâm Phong lại đưa tới một viên linh thạch nhất phẩm nói:

- Mang ta đi, thuận tiện hỏi thăm, nơi này có Đan Các bán đan dược chữa thương gì hay không.

Vương Văn tiếp nhận linh thạch, vui vẻ dẫn Lâm Phong tiến về khách sạn, trên đường hắn tiếp tục nói:

- Đan Các bán ra đều là đan dược dưới tứ phẩm, Đan Sư ở Hắc Thạch Thành không nhiều, cảnh giới cao nhất chỉ là Đan Sư tứ phẩm.

Lâm Phong thở dài, tứ phẩm trở xuống, đó chính là đan dược của Trúc Cơ kỳ, công dụng không lớn.

- Mặt khác, mấy ngày nữa Hắc Thạch Thành có buổi đấu giá, nghe nói có chút đồ tốt, có thể sẽ có đan dược thiếu gia cần.

Vương Văn này nắm bắt thông tin rất khá, có thể đại khái nói ra vật phẩm trên đấu giá hội.

Lâm Phong trầm ngâm một lát, dựa theo Vương Văn nói, trên đấu giá hội có một loại đan dược, hẳn là hữu dụng với Diệp Thi.

Hoàn Hồn Đan, dựa theo Thái Thượng Linh Bảo Giám ghi chép, đây là đan dược chữa thương của Kim Đan kỳ, có công hiệu rất lớn, đối với Diệp Thi là cực kì hữu dụng.

Quan trọng hơn là đan dược chữa thương không giống đan dược tu luyện, mặc dù ẩn chứa rất nhiều dược lực, nhưng dược tính bình thản không bá đạo.

- Nghe nói loại đan dược này rất đắt, ít nhất cũng phải hơn ngàn linh thạch ngũ phẩm.

Vương Văn nói.

Hơn ngàn linh thạch ngũ phẩm, không nói ăn cướp Lý Phàm và Hàn Song, lấy thân phận của hai người, linh thạch tự nhiên không ít, chỉ nói thời điểm rời Huyền Cơ Môn, Nhị sư tỷ chia hoa hồng cũng có mười mấy viên linh thạch thất phẩm, muốn mua được vấn đề không lớn.

Đi theo Vương Văn đến Minh Nguyệt Cư, khó trách tiểu tử này nói Minh Nguyệt Cư là khách sạn an toàn nhất Hắc Thạch Thành.

Mặc dù Lâm Phong không thông trận pháp, nhưng cũng có thể cảm nhận được nơi này bất phàm, tựa hồ có đại năng bày ra đại trận, cộng thêm Minh Nguyệt Cư trang trí xa hoa, vãng lai đều là cường giả quần áo hoa lệ, thực lực bất phàm.

Thuê một gian phòng, một ngày phải mất một viên linh thạch tam phẩm, rất mắc, phải biết ở Hắc Thạch Thành bảy ngày cũng chỉ một viên linh thạch tam phẩm mà thôi.

Thu xếp Diệp Thi xong, lúc này Lâm Phong mới sửa sang lại linh thạch, tất cả tầm hai mươi viên linh thạch thất phẩm, cái này tương đương với hai ngàn năm trăm linh thạch ngũ phẩm, muốn mua Hoàn Hồn Đan đã dư xài.

Đấu giá hội sau ba ngày sẽ cử hành, Lâm Phong tranh thủ thời gian ngồi xuống tu luyện, đền bù những ngày qua hao tổn, phải biết ở bên ngoài Hắc Thạch Thành, cơ hồ không có thiên địa linh khí để hấp thu.

Diệp Thi cũng không ngừng chữa thương, miễn cưỡng ổn định thương thế, để nó không chuyển biến xấu.

Ba ngày đảo mắt là đến, Lâm Phong liên hệ Vương Văn, để hắn hỗ trợ mua vé vào cửa, mục tiêu trực chỉ Hoàn Hồn Đan.

Mặc dù Hoàn Hồn Đan trân quý, nhưng đối với Kim Đan kỳ chỉ là đan dược chữa thương không tệ, không đáng tu sĩ Kim Đan kỳ dùng nhiều tiền mua sắm, mà tu sĩ cảnh giới thấp thì căn bản thu đủ tiền.

Kêu giá cũng không nhiều người, thời điểm giá cả đột phá năm trăm viên linh thạch ngũ phẩm, chỉ còn lại một người cạnh tranh với Lâm Phong, nhưng cuối cùng Hoàn Hồn Đan bị Lâm Phong dùng sáu trăm năm mươi viên linh thạch ngũ phẩm mua lại, tiện nghi hơn dự toán rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc