THỤ BƯỚNG BỈNH ĐÃ NGHĨ THÔNG SUỐT



Vân Thanh Từ hơi dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Thái Từ cung, Trương thái hậu nhận được tin tức thì kinh ngạc: "Ý ngươi là hoàng đế đánh Ninh phi?"
"Nghe nói là do đụng chạm đến quân hậu." Tần Nguyên cẩn thận hồi bẩm: "Nói là muốn phạt năm mươi gậy, còn muốn đuổi đi."
Sắc mặt thái hậu trầm xuống, lộ ra vẻ không vui.
"Một cô nương yểu điệu phải chịu năm mươi gậy này, không chết thì cũng đi nửa cái mạng, thật sự đánh thật sao?"
"Quân hậu ngăn lại, hơn nữa, để Ninh phi trở về Mãn Nguyệt Các dưỡng thương cũng là ý của quân hậu."
"Vân Thanh Từ này..." Thái hậu vẻ mặt hoang mang: "Còn có hoàng đế, sao chỉ trong một đêm mà giống như biến thành người hoàn toàn khác vậy?"
Tần Nguyên chần chờ nói: "Quân hậu thì chắc do bị bệ hạ đuổi đi, mất hết mặt mũi, dù sao người đất còn có chút tôn nghiêm, vả lại y còn là do Vân phu nhân nuôi lớn."
"Tần Phi Nhược tính quá thẳng." Trương thái hậu không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ, nói: "Nếu không phải vì tính nết ấy thì sao có thể chết sớm như vậy?"
Nàng bây giờ đã lớn tuổi, thường xuyên nhớ về quá khứ, thỉnh thoảng sẽ lẩm bẩm hai câu, người bên cạnh cũng không ai phản ứng gì.
Tần Nguyên không trả lời, đỡ nàng đi ra khỏi cửa phòng, thái hậu lại nói: "Theo ngươi, hoàng đế vì sao lại thay đổi?"
"Chắc vì biết quân hậu tự tổn thương bản thân, nhớ tới những năm tháng vô tư thuở nhỏ nên mềm lòng." Tần Nguyên cảm khái nói: "Thần nhớ rõ, năm đó hình như là bệ hạ thích quân hậu trước, lúc đó..."
Trương thái hậu liếc mắt một cái, Tần Nguyên đành ngậm miệng.
Nữ nhân mặt vô cảm nhìn tuyết đọng trong sân, bầu không khí bên người ngột ngạt, Tần Nguyên cúi đầu mà đứng.
Ngay sau đó, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Ai gia đã thỏa mãn nó, không phải sao?"
Tần Nguyên không nói gì, Trương thái hậu lại nhìn hắn một cái, cười như không cười nói: "Người mà lúc nó còn niên thiếu mến mộ, đã si mê điên dại yêu nó, nó còn không hài lòng cái gì."
Tần Nguyên chậm rãi nở nụ cười, dịu dàng nói: "Thái hậu nói chí phải."
"Chuẩn bị một chút, ai gia muốn đi thăm Ninh phi."
Lúc thái hậu đến Mãn Nguyệt Các, Ninh phi đã bôi thuốc, đang nằm sấp trên giường ngẩn người.

Nghe tiếng, nàng lập tức chống người lên, thái hậu tiến lên vài bước, đưa tay ấn nàng trở về, thở dài nói: "Con ấy, sao lại chọc giận hoàng đế chứ?"
Không nhắc còn tốt, nhắc tới, Ninh Nhu lại rơi nước mắt: "Trách con, con nói quân hậu, đáng sợ."
"Chỉ có vậy?"
"Ưm." Ninh Nhu nức nở, nói: "Con không nên nói trước mặt."
"Con ngốc sao." Ngón tay thái hậu ấn đầu nàng một cái, bật cười nói: "Ở sau lưng cũng không thể nói, con quên tính tình của y như thế nào rồi sao? Y là quân hậu, con bây giờ chỉ là phi tần bình thường, há có thể phạm thượng?"
"Con..." Ninh Nhu một bụng tủi thân nói không nên lời, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Bệ hạ thương y, y tự nhiên chỗ nào cũng tốt."
"Cái gì mà thương hay không thương?" Thái hậu nói, "Chẳng qua là quen biết bệ hạ sớm hơn con một chút, có chút thủ đoạn hơn con mà thôi."
Ninh Nhu cũng không ngốc, nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng, thăm dò nói: "Ý của thái hậu..."
Thái hậu sờ sờ mái tóc dài của nàng, dịu dàng nói: "Dù thế nào đi nữa, y cũng không có khả năng sinh ra thái tử, ở trong cung này ấy à, xưa nay là mẹ quý nhờ con."
Ninh Nhu nghĩ đến Lý Doanh, nuốt nước miếng, nghĩ đến Vân Thanh Từ, lại nuốt nước miếng, yếu đuối nói: "Con không dám."
"Ngươi không dám?" Thái hậu hỏi: "Vậy ngươi vào cung làm gì?"
Ninh Nhu sắc mặt trắng bệch, đúng vậy, nếu không dám, còn vào cung làm gì, chẳng bằng ở bên ngoài tìm một công tử thế gia làm chính thê còn sung sướng hơn.
Nàng siết chặt ngón tay, thái hậu lại vỗ vỗ bả vai nàng, nói: "Hắn vì quân hậu đánh con, mặc dù là con sai trước nhưng cũng thực sự là hơi tàn nhẫn, dù sao con cũng là nữ nhi mà."
Đúng vậy, nàng là nữ nhi, hôm nay ở trước mặt mọi người bị phạt đánh, khóc lóc đến nhoe nhoét son phấn, mất mặt vô cùng.
"Nghe nói, là quân hậu cầu xin cho con?"
Còn là thủ phạm cầu xin cho nàng.
Ninh Nhu cắn môi, hai mắt đẫm lệ lộ ra sự thù ghét.
"Trong nhóm người mới tiến cung này, ai gia coi trọng con nhất, xinh đẹp, tính cách tốt, nếu có thể mang long thai, tiền đồ của con vô lượng, nhà mẹ cũng được thơm lây, mẹ con thân là chính thê, cũng nên có được sự đối đãi dành cho chính thê."
Mẹ của nàng tuy là chính thê, nhưng cũng không được cha yêu thương, suy cho cùng, không phải vì bà không sinh được con trai hay sao? Mà Ninh Dịch tuy là con vợ lẽ nhưng lại được cha yêu chiều, hưởng thụ tất cả đãi ngộ mà con trai trưởng mới có.
 Sau khi thái hậu rời đi, Ninh Nhu một hơi uống cạn chén thuốc đắng, ánh mắt kiên định.
Tần Nguyên theo hầu ở một bên loan giá, nghiêng đầu nhìn nữ nhân ngồi ngay ngắn trên loan giá, thái hậu bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi muốn nói gì?"
"Thần chỉ là có chút không hiểu, dụng ý hành động này của thái hậu."
Thái hậu không trả lời.
Nàng không tin Vân Thanh Từ thật sự không quan tâm, cũng không tin Vân Thanh Từ thật sự buông xuống được.

Vân Thanh Từ không điên, Lý Doanh sẽ không có ác tâm, hắn không có ác tâm, vĩnh viễn sẽ không xuống tay với Vân gia.
Tàng phẩm thực thụ, thường phải qua mắt nhiều người thì mới có giá trị lớn.

Vân Thanh Từ vốn có thể trực tiếp đưa món đồ gốm đến tướng phủ, nhưng nếu không để cho mọi người biết đến giá trị của nó thì cho dù có được trong tay cũng có ý nghĩa gì? Y suy nghĩ một chút, sai người đưa tới Bát Trân Cư.
Dặn dò thêm: "Mời người đến phẩm giám, không bán."
Cái vòng tròn này chính là như vậy, người không ta có, mọi người đều biết ta có mới là chân lý, Bát Trân Cư chính là lấy điều này làm nền tảng.

Lời mời này của y trong nháy mắt khiến cho đám người ở giai đoạn tuổi Vân tướng nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Liên tục mấy ngày vừa tan triều, không ít quan viên đồng loạt ngồi xe ngựa đến Bát Trân Cư.
Bị hạn chế về kỹ thuật, lúc này đại bộ phận các loại gốm sứ được nung ra vẫn còn rất thô ráp, hoa văn cũng không đủ rõ ràng, trân phẩm mà Khâu thái úy và Vân tướng từng tranh nhau trước đó đã là hiếm có khó tìm, hiện giờ Bát Trân Cư đặc biệt đưa thiếp mời, mời tới phẩm giám, tất nhiên không phải vật tầm thường.
Khâu thái úy lúc này hạ quyết tâm, nhất định phải giành được, vừa nhìn thấy Vân tướng đã quắc mắt coi khinh, bọn họ vẫn luôn như nước với lửa, ai cũng không nhường ai.
Hai người lúc vào cửa chen chúc nhau mãi mới vất vả chen vào được, không ngờ chỗ ngồi lại được sắp xếp cùng một chỗ, Vân tướng nhíu mày, lạnh mặt ngồi xuống.
Khâu thái úy trực tiếp lẩm bẩm một tiếng: "Xúi quẩy."
Vân tướng liếc lão một cái, hất tay áo quay lưng lại nói chuyện với Hàn thượng thư bên cạnh.

Khâu thái úy thấy thế, cũng quay lưng sang nói chuyện với Ninh thượng thư.
 Có người dâng trà lên, rất nhanh, chưởng quầy sai người cầm hộp lưu ly đi ra, phía trên thần bí che một lớp vải đỏ.
Trong phòng ồn ào nhất thời yên tĩnh lại, Khâu thái úy nói: "Khi nào thì bắt đầu?"
"Thái úy yên tâm chớ nóng nảy, đợi Lương tiên sinh đến, chúng ta lập tức bắt đầu."
Vân tướng lên tiếng: "Là Lương Thu Vinh tiên sinh sao?"
"Đúng vậy."
Vân tướng gật đầu vuốt râu, thầm nghĩ quả thật chuyến đi này rất đáng.

Lương Thu Vinh trong giới này có ánh mắt độc đáo, nếu món gốm sứ do ông ấy ra mặt giảng giải thì không thể không phải cực phẩm.
Trong quá trình chờ Lương Thu Vinh đến, chợt nghe thấy một trận tiếng vó ngựa truyền đến, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Một đội quân sĩ mang đao nhanh chóng bao vây toàn bộ Bát Trân Cư, Khâu thái úy và Vân tướng liếc nhau, nhận ra giáp bào của những quân sĩ này, đều trầm mặt xuống.
Chưởng quầy mặt cũng hơi biến sắc, vội vàng nở nụ cười nghênh đón: "Thì ra là Trương thống binh."
"Ông chủ Lưu." Trương Tư Vĩnh lịch sự chắp tay, nói: "Nghe nói Bát Trân Cư có thêm bảo bối mới, phụ thân đại nhân bảo ta cầm đi cho ông xem một chút, còn mong ông chủ đừng tiếc mà không cho mượn.

"
Khóe miệng chưởng quầy giật giật, nói: "Trương thống binh không biết đấy thôi, vật này là do một công tử gửi ở đây, chỉ muốn chư vị cùng chiêm ngưỡng, hơn nữa còn nói trước, không bán."
"Ông chủ Lưu à." Trương Tư Vĩnh vỗ vỗ bả vai ông, nói: "Trên đời này không có thứ gì thật sự không bán, ông giúp ta chuyển lời đến hắn, mặc kệ bao nhiêu tiền, Trương gia ta...đều bỏ ra được."
Khâu thái úy quát: "Ngươi thật to gan!"
Trương Tư Vĩnh sửng sốt, giống như giờ mới nhìn thấy ông, vội vàng tiến lên bái kiến: "Thì ra là Khâu thái úy, còn có, Vân tướng gia."
Hắn nhìn Vân tướng một cái, cười tủm tỉm nói: "Hai vị cũng vì món đồ cực phẩm mà đến sao?"
"Chúng ta đến thưởng thức, còn ngươi, lại dám ngang nhiên tới cướp!" Khâu thái úy giận dữ đưa tay chỉ thẳng vào mặt hắn, ánh mắt Trương Tư Vĩnh trầm xuống, chỉ thấy cánh tay kia bị một cánh tay khác ấn xuống, Vân tướng mở miệng: "Nếu Trương Vũ Hầu thật sự chỉ muốn xem một chút, sao không tự mình đến đây?"
"Vân tướng chắc không biết, hôm trước cha bất cẩn bị trẹo thắt lưng, đại tỷ còn đặc biệt đích thân đưa thái y đến khám, dặn dò cha phải nằm yên trên giường tĩnh dưỡng."
Trực tiếp lôi cả thái hậu ra nói, cơ mặt Khâu thái run rẩy, Vân tướng trầm mặc.
Trương Tư Vĩnh thấy thế, đuôi lông mày mang theo vẻ đắc ý, hắn đứng thẳng người, nói: "Cha cũng giống chư vị đều yêu thích đồ tốt, nóng lòng muốn nhìn thấy trân phẩm, nhưng thân thể lại bất tiện, chắc hẳn mọi người đều có thể hiểu cho."
Vân tướng nói, "Chủ nhân vật này nếu chỉ mời phẩm giám thì chắc chắn không thiếu tiền, đợi Võ Hầu xem xong, hy vọng có thể vật về chủ cũ."
"Đây là điều tất nhiên."
Trương Tư Vĩnh tiến lên cởi lớp vải đỏ, mọi người nhao nhao đứng dậy nhìn, chỉ thấy hắn cười ngang ngược, đóng hộp gỗ lại, nói: "Tại hạ cáo lui."
Hắn bước lên lưng ngựa, lập tức có thủ hạ đến hỏi: "Nếu chủ nhân vật này đến tìm thì sẽ trả lại thật sao?"
"Trả?" Trương Tư Vĩnh cười ha ha: "Đã vào cửa Hầu phủ ta, thì chính là đồ của Hầu phủ ta, ai dám đến đòi?"
Trong Bát Trân Cư một mảnh thảm thê sầu não.
Bọn họ đều hiểu, món đồ gốm còn chưa kịp đặt tên này đã không còn thuộc về chủ cũ nữa.
Trừ phi thế lực của người đó lớn hơn thái hậu.
Chuyện này truyền đến tai Vân Thanh Từ đã là buổi chiều hôm đó, lúc đó y đang ngồi xổm trong phòng hoa nghịch hoa cỏ, lúc nghe thấy, còn hơi sửng sốt: "Ý ngươi là đệ đệ Trương Tư Vĩnh của thái hậu, cướp đi đồ gốm của ta."
Kim Hoan gật gật đầu, vẻ mặt phức tạp: "Chưởng quầy chuyển lời rằng nếu muốn lấy tiền, phải đến Trương Võ Hầu phủ."
"Không nói ta không bán sao?"
"Cái này..."
Vân Thanh Từ đã hiểu.

Sau khi Lý Doanh đăng cơ, dưới sự xúi giục của thái hậu đã không ngừng cho Trương gia quyền thế, hiện giờ mấy cữu cữu của hắn cơ hồ lấy đi một phần ba binh lực của thành Thượng Dương, nếu như vật này thật sự thuộc về dân thường, nào có ai dám đi Hầu phủ lấy đồ.

Cho dù có đi thật, bọn họ nếu muốn độc chiếm, cũng tuyệt đối sẽ không giao ra, về phần giá tiền bao nhiêu, còn không phải bọn họ quyết định.
Được rồi.
Y muốn trừ Trương gia, đang lo không tìm được sơ hở, hôm nay ngược lại trời xui đất khiến, tự mình dâng ra.
Vân Thanh Từ ném xẻng, nói: "Ngươi tới Giang Sơn điện, hỏi bệ hạ có thời gian tới hay không."
Thực là thú vị đây mà.
Lý Doanh nếu đã có ý đóng vai thâm tình trước mặt y, y sẽ đến thử xem sự thâm tình này hắn có thể diễn thật đến mức nào, dưới tình huống Trương gia sai rõ ràng, hắn rốt cuộc hướng về ai.
Nếu diễn không đủ chân thật thì đừng trách y xé nát vẻ mặt dối trá của hắn.
Kim Hoan ra khỏi cửa không lâu thì đi theo loan giá của Lý Doanh trở lại.
Tuyết rơi lất phất bên ngoài Triều Dương cung, thiên tử xuống loan giá, không đợi người thông báo đã bước nhanh vào tiền sảnh.
Tiền sảnh trống rỗng, Lý Doanh nhìn quanh một vòng, không thấy người.
Phía sau có tỳ nữ dâng trà lên, cung kính nói: "Quân hậu ở noãn các tắm rửa, làm phiền bệ hạ chờ một chút."
Lý Doanh ép bản thân trấn định ngồi xuống ghế.
Liễu Tự Như nhìn hắn, không nhịn được nói: "Bệ hạ, cởi áo choàng ra trước đã."
Lý Doanh hoàn hồn, trầm mặc đứng dậy đưa áo choàng cho hạ nhân, sau đó đến trước lò sưởi, sưởi ấm thân thể.
Vân Thanh Từ sau khi trở lại nhất định cả người đều ấm áp, nếu hắn toàn thân mang hơi lạnh, sợ sẽ khiến đối phương sợ hãi.
Cuối cùng y cũng chịu, tha thứ cho hắn rồi?
Hắn kiên nhẫn lại khắc chế chờ đợi, lông mày đen nhánh chăm chú nhìn than củi trong lò sưởi màu vàng.
Cả người không tự chủ được căng thẳng.
"A Doanh."
Giọng Vân Thanh Từ cực kỳ đặc trưng, như nhạn hót phượng kêu trên trời, thoạt đầu nghe thấy cứ như đang lạc trên trời vậy.
Lý Doanh xoay mặt lại nhìn.
Thiếu niên mặc một bộ y phục màu trắng, tóc dài xõa ra sau đầu, đúng là chi lan ngọc thụ, đẹp như xuân sớm.

Trên mặt có ít hơi nước, như giọt mực xanh rơi xuống nước, im lặng nhoè ra từng sợi tơ, triền miên quanh quẩn trong lòng người.
Trái tim Lý Doanh đột nhiên nhoi nhói đau.
Ánh mắt hắn ẩm ướt, chậm rãi đứng lên, "Nghe nói, ngươi gọi ta đến."
Vân Thanh Từ gật gật đầu, đi lên.
Trên người y mang theo hơi nước, còn có mùi xà phòng tươi mát, Lý Doanh hô hấp căng thẳng, cổ họng khàn khàn: "Nhưng mà, có việc gì?"
Vân Thanh Từ dừng trước mặt hắn, ngửa mặt nhìn, ánh mắt trong suốt mà ngây thơ, nhìn qua thuần lương vô hại.
"Sao vậy." Ngươi bất mãn rồi, "Không việc gì thì không thể tìm ngươi sao?"
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).


Bình luận

Truyện đang đọc