THỤ BƯỚNG BỈNH ĐÃ NGHĨ THÔNG SUỐT



Nam nhân kéo một góc tay áo y, giọng nói rất nhỏ cũng rất nhẹ nhàng.
Vân Thanh Từ chưa bao giờ ngại ngùng trong chuyện này, còn nhớ đêm tân hôn ngày ấy, Lý Doanh và y ngồi nghiêm chỉnh trên giường hỉ rất lâu, đến cuối cùng cũng vẫn là y kéo người ta lại, nhấc chân đạp bung màn giường xuống.
Thời niên thiếu, Lý Doanh luôn rất nghiêm khắc với bản thân, quân phục đoan nghiêm, cũng không dễ để lộ tâm tư.

Vân Thanh Từ cảm thấy hắn luôn có chút ngại ngùng, kiềm chế khi ở trước mặt mình, bây giờ nghĩ lại, chắc cũng chỉ vì không muốn đụng vào y mà thôi.
Y cảm thấy rất thú vị.
"Bệ hạ đang uy hiếp ta sao?"
Nhìn thì giống uy hiếp, nhưng lại như là vội vàng dâng bản thân đến trước mặt y hơn, hành động này khiến y thật sự không hiểu.
"Không phải." Lý Doanh buông ống tay áo y ra, nhíu mày, "Ta, không nói, ngươi học đàn là sai.

Chỉ là khúc nhạc kia, quá lỗ lãng."
"Được, sau này thần sẽ đưa cầm sư ra ngoài cung đàn."
Lý Doanh nhìn y, rồi rời tầm mắt đi, rơi vào trầm lặng.
Vân Thanh Từ tiếp tục nói: "Bệ hạ muốn làm gì, muốn xử Nguyễn Liên hay là muốn thần thị tẩm, còn không phải là ngài mở miệng nói một câu thôi sao? Ra điều kiện với thần làm gì.

Thần cho dù trong lòng không muốn thì cũng không thể làm gì ngài, không phải sao? "
"Ta không có ý ép buộc ngươi..." Lý Doanh mím môi, có cảm giác cố giải thích mà không xong: "Vừa rồi, là ta quá kích động, không phải muốn khiến ngươi khó chịu."
Giọng Lý Doanh nhỏ hơn: "Ta không muốn, khiến ngươi buồn."
Vân Thanh Từ không hiểu rốt cuộc hắn đang mưu đồ chuyện gì, từ sau khi sống lại, rất nhiều hành động của Lý Doanh đều nằm ngoài dự liệu, khiến cho y cảm thấy không thể hiểu nổi.
Y đi qua, đầu ngón tay trắng nõn khoác lên vai nam nhân, y phục đen hoa văn thêu chỉ vàng, làm đầu ngón tay cũng nhiễm vài phần quý phái.


Lông mi Lý Doanh run rẩy, vô thức nhìn y.
"Bệ hạ...!Ta biết, bệ hạ yêu ta rất nhiều." Y dịu dàng chân thành, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Ngươi không cần giải thích với ta, ngươi và ta đã thành thân nhiều năm, cho dù ngươi không nói ta cũng hiểu, bởi vì trong lòng ta cũng như vậy, ta vĩnh viễn vẫn sẽ yêu bệ hạ, ngài là người duy nhất ta từng yêu."
Lông mi Lý Doanh kịch liệt run rẩy, trong con ngươi cuồn cuộn lên sóng đen dày đặc, giọng nói trong nháy mắt khàn khàn: "Thanh Từ..."
Khóe miệng Vân Thanh Từ nhếch lên, sự hứng thú trong con ngươi tràn ra.
"Ngài có phải hy vọng ta nói như vậy không?"
Sóng đen đang dâng trào trong nháy mắt đông cứng lại.
Vân Thanh Từ mỉa mai, ngón tay đặt lên bả vai hắn rời ra sau, gằn từng chữ nói: "Do ta nói chưa đủ rõ hay sao? Ta nói rồi, giống như trước đây, chúng ta vẫn có mối quan hệ liên hôn bền vững, vì giang sơn Lý thị của ngươi, vì toàn bộ Vân gia của ta, ta và ngươi giống như quân cờ đặt ở hai nơi, nếu đã là quân cờ thì giữa những quân cờ tốt nhất không nên có tình cảm."
Y buông Lý Doanh ra, hai tay buông xuống bên cạnh, chán ghét nói: "Đừng chơi trò thâm tình với ta nữa, ta chán rồi, Lý Doanh, nếu ngươi có thể thẳng thắn, có lẽ ta sẽ có thể coi trọng ngươi hơn chút."
Lý Doanh vẫn không nhúc nhích.
Vân Thanh Từ xoay người, đi tới trước giường ngồi xuống.
"Trừ mối quan hệ liên hôn này ra, ta và ngươi đều nên có cuộc sống riêng, ngươi có thể ca múa chơi bời, thế thì vì sao ta lại không thể tìm cầm sư nghe đàn hát giải sầu?"
"Ngươi là hoàng đế, huyết thống cao quý, chúng ta trời sinh đã không công bằng, ta tôn trọng ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi cũng có thể hơi tôn trọng ta một chút." Y nói: "Ta mệt rồi, muốn thư giãn một chút, ngươi không nên đến cả chút không gian này cũng không muốn cho ta đấy chứ."
Y ngước mắt nhìn Lý Doanh, nói: "Nể mặt ta bốn năm này...từng bất chấp tất cả yêu ngài, mà ban ân cho ta một lần đi."
Bốn năm, Vân Thanh Từ đâu chỉ yêu hắn bốn năm.
Liễu Tự Như sau khi sắp xếp để Nguyễn Liên ở thái y viện xong thì vội vàng trở về.
Tuyết nói rơi là rơi, trong màn đêm cấm thành vẫn một vùng trắng xoá.
Loan giá xa xa đi theo phía sau, mà nam nhân vốn nên ở trên loan giá kia lại chậm rãi đi dọc theo tường cung.
Liễu Tự Như nhìn trời, mở ô giấy đi theo, còn chưa tới gần đã bị hắn trở tay đẩy ra.
Ông hét lên: "Bệ hạ, tuyết lại rơi lớn hơn rồi."
Lý Doanh không nói gì.
"Sao đến áo choàng ngài cũng không mặc vậy." Liễu Tự Như nói: "Như vậy sẽ đổ bệnh mất."
Lý Doanh tiếp tục đi về phía trước, Liễu Tự Như chỉ có thể đi theo, trơ mắt nhìn bả vai và tóc hắn dần dần đọng một tầng tuyết, trong lòng lo lắng.

Ngày mai còn có buổi thượng triều cuối cùng của năm nay, sau đó là hưu mộc*, gần đến cuối năm sẽ rất bận rộn, nếu hắn bị bệnh thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, chuyện năm nay kéo dài đến năm sau, là một điều không may mắn.
*Hưu mộc: Nghĩa gốc là nghỉ ngơi tắm gội, thực chỉ là nghỉ phép.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Ông dừng bước, phất tay gọi một tiểu thái giám tới, dặn dò vài câu, sau đó lại đi theo.
Lý Doanh cuối cùng cũng dừng lại.
Liễu Tự Như ngửa mặt nhìn, nơi này chính là lãnh cung tiền triều ở góc đông bắc cấm thành, đã vô cùng đổ nát, lâu rồi không có người ở, sơn cửa loang lổ nứt ra, ban đêm nhìn rất thê lương.
Lý Doanh chậm rãi ngẩng mặt lên.
Trong mắt hắn, lãnh cung đổ nát được một tòa nhà cao tầng sáng sủa hoa lệ thay thế, mái hiên vàng cùng cột hành lang được chạm khắc, tất cả đều lộ ra vẻ xa hoa phú quý.
Mỗi đêm, cung nhân sẽ trèo lên thang gỗ, giơ gậy trúc, chọn đèn lồng treo ở góc mái hiên, có sự kiện lớn thì sẽ treo dọc cả mái hiên, ánh đèn rực rỡ toả sáng, đẹp không sao tả xiết.

Đây là kiến trúc xa hoa và cao nhất của cả cấm thành, ân sủng mà nó tượng trưng cũng là một trong những sự kiện được bàn tán sôi nổi nhất ở thành Thượng Dương.
Rất nhiều người xem việc được bước chân lên Lưu Kim Tê Phụng Lâu là niềm kiêu ngạo.
Tòa nhà này chỉ thuộc về Vân Thanh Từ, sống là của y, chết cũng là của y.
 Nơi này từng là nơi Vân Thanh Từ thích nhất, có việc hay không có việc gì cũng phải kéo hắn lên uống rượu tấu nhạc.
Những năm sau đó, nơi này đã chứng kiến rất nhiều hồi ức thuộc về hai người, cho đến khi Vân Thanh Từ từ trên đó nhảy xuống.
Từ đó về sau, mỗi khi tiến vào mộng, tất cả những cảnh tượng đã từng được ban phát cho vô vàn tươi đẹp đều sẽ bị máu tươi của Vân Thanh Từ hắt lên.

Y chắc chắn là hận hắn thấu xương, mới có thể dùng phương thức này cuốn đi tất thảy.
Hắn thường thấy Vân Thanh Từ đang cười với hắn, trước khoảnh khắc ấy, y còn nói: "Mau lên, ngươi nhìn ánh đèn thành Thượng Dương này! Hôm nay náo nhiệt quá!"
Nhưng nháy mắt tiếp theo, y đột nhiên từ trên cao rơi xuống, cả tòa nhà từ trong ra ngoài đều ngập trong máu.
Lý Doanh ấn chặt đầu.
Bên trong hộp sọ như nhồi đầy vô số con bọ ngựa, mỗi một con đều dùng chân trước sắc như dao, cạo trên thành sọ, không ngừng tấn công, tạo nên một trận đau đớn liên tục mà bén nhọn.
"Ư——" Hắn đau đến thống khổ, phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, Liễu Tự Như vội vàng tiến lên: "Bệ hạ, bệ hạ."
Ông lấy ra túi thuốc an thần do thái y viện kê, tiến lại gần đặt ở giữa mũi Lý Doanh, muốn giúp hắn dịu lại.
Lý Doanh yếu ớt mở mắt ra, tơ máu trong con ngươi dày đặc.
Liễu Tự Như gần đây thường cảm thấy trạng thái tinh thần của hắn không tốt lắm, điều này cũng bộc lộ một cách rất nghiêm trọng trên cơ thể hắn, mỗi khi đau khổ không chịu nổi, ông sẽ có thể cảm nhận rõ được sự tàn bạo và hung ác trên người đối phương.
Hiện tại thiên tử rõ ràng chưa từng ra chiến trường, nhưng sát tâm dữ tợn trên người hắn còn nồng đậm hơn rất nhiều đại tướng.
Liễu Tự Như trong lòng run rẩy, nhất thời nín thở, không dám lộn xộn.
"Bệ hạ."
Có một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Vân Thanh Từ ngồi ngay ngắn trên loan giá, mặt không cảm xúc nhìn bóng lưng nam nhân.
Y đã cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ, Liễu Tự Như lại phái người đi mời y, nói Lý Doanh chỉ mặc thường phục đi trong tuyết nên đoán là do cãi nhau với quân hậu, lo lắng hắn bị cảm lạnh, lỡ buổi nghị triều ngày mai.
Vân Thanh Từ vốn không muốn quan tâm.
Nhưng một khi Lý Doanh đổ bệnh thì cả triều đình cũng sẽ loạn theo, nhất là Vân tướng thân là phụ quốc càng thêm xui xẻo, đến lúc đó phải giúp hắn xử lý một đống chuyện.
Nhưng dù là ai đi nữa thì chuẩn bị ngủ rồi còn bị vực dậy thì ai mà vui cho nổi, Vân Thanh Từ mặc dù sai người chuẩn bị loan giá nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Lý Doanh nhất định là cố ý.
Hắn chắc chắn là không muốn y sống yên.
Lý Doanh đưa lưng về phía y, vẫn nhìn Liễu Tự Như.
Liễu Tự Như nhìn thấy tơ máu trong mắt hắn đã giảm bớt, giống như đã dần khôi phục tỉnh táo, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Quân hậu đến rồi ạ."
  Lý Doanh trong khoảng thời gian này thường xuyên đau đầu, có khi đau đến ý thức mơ hồ, đau như muốn chết đi.

Nhưng chỉ cần nhắc tới Vân Thanh Từ, sẽ dần dần hòa hoãn lại, hiện giờ Vân Thanh Từ người thật cũng đã tới, Liễu Tự Như cuối cùng cũng có thể nhét trái tim vào lại lồng ngực rồi, dỗ dành nói: "Vừa mới tới nên không biết ngài đau đầu."
Quân thần bọn họ nhỏ giọng trao đổi, Vân Thanh Từ không nghe được, y cũng lười hạ loan giá, vỗ mạnh hai cái vào tay vịn, ra lệnh: "Khoác áo choàng cho hắn!"
Kim Hoan vội vàng tiến lên, Liễu Tự Như giơ tay lên phủi tuyết đọng trên người Lý Doanh, sau đó khoác áo choàng lên người hắn.
Ông lại nhìn thoáng qua Vân Thanh Từ, phát giác mái tóc dài của đối phương xõa tung, trên người tuỳ tiện khoác áo choàng lông chồn thì biết mình làm phiền y.
Ông thở dài, nói với Vân Thanh Từ: "Đa tạ quân hậu."
"Còn không đỡ hắn lên kiệu, mau đưa hắn về Giang Sơn điện nghỉ ngơi đi, đã là canh mấy rồi."
Lý Doanh vẫn không nhúc nhích.
Liễu Tự Như hơi dừng lại, bước đến trước mặt Vân Thanh Từ, lấy lòng nói: "Nơi này cách Giang Sơn điện hơi xa, quân hậu không bằng, để bệ hạ nghỉ ngơi ở Triều Dương cung đi ạ?"
Vân Thanh Từ lạnh lùng nhìn ông.
Đều ở trong cấm thành, xa là xa thế nào?
Bên kia, Lý Doanh cuối cùng cũng nhúc nhích, hắn tự mình lên loan giá, yên lặng ngồi ở phía trên.
Liễu Tự Như lại đến gần Vân Thanh Từ một chút, ông là giám quan của thiên tử, cũng đã nhìn bọn họ lớn lên từ nhỏ, Vân Thanh Từ đối với ông cũng có chút tình nghĩa nên không ngăn cản.
Liễu Tự Như lén lút nói với y: "Bệ hạ nhìn có vẻ không vui, nếu để ngài ấy tự trở về, lỡ như nửa đêm lại đi ra ngoài giày vò bản thân thì phải làm sao."
Vân Thanh Từ lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ sao?"
"Chi bằng...!Để bệ hạ ở lại chỗ quân hậu."
Thật là kỳ lạ quá.

Trước kia là Lý Doanh dễ nói chuyện, Vân Thanh Từ khó gần, hiện giờ hai người lại đổi tính cho nhau, chỉ có Liễu Tự Như ông vẫn là một "Giải Ngữ Hoa"* không thay đổi.
*Giải Ngữ Hoa, tên một điển cố, bắt nguồn từ Ngũ đại Vương Nhân Dụ.

Đường Minh Hoàng gọi Dương quý phi là "Giải Ngữ Hoa", ý nói đến loài hoa (mỹ nhân) tinh ý, hiểu lòng người, thông minh, dễ mến.
Vân Thanh Từ liếc Lý Doanh đang cúi đầu ngồi trên loan giá.
Trước kia Lý Doanh không để ý tới y, cũng là liễu Tự Như gián tiếp đứng ở giữa, tuổi tác đã lớn, thật sự là cũng không dễ dàng gì.
Vân Thanh Từ thở dài nói: "Vậy thì cùng trở về Triều Dương cung đi."
Chủ yếu vẫn là không thể làm gián đoạn buổi nghị triều ngày mai.
Tuy rằng Vân Thanh Từ cảm thấy Lý Doanh không phải loại người vì chút chuyện nhỏ này mà chà đạp bản thân, nhưng biểu hiện gần đây của hắn thật sự là hơi khác so với trong tưởng tượng của y, vì phòng ngừa lỡ như, vẫn là đưa về cho bớt lo.
Lý Doanh không nói đi, cũng không nói không đi, Vân Thanh Từ nói thế nào thì hắn sẽ thế ấy, không phát biểu dị nghị gì.
Hai người lại trở về Triều Dương cung.
Vân Thanh Từ tiến vào trong sảnh, đem áo choàng ném cho Kim Hoan, xoay mặt nhìn thấy Liễu Tự Như đỡ Lý Doanh tiến vào, liền nói: "Xem tay hắn có lạnh hay không."
Liễu Tự Như sờ tay, lại sờ mặt Lý Doanh, nói: "Lạnh ạ."
"Đi lấy ít nước nóng, để hắn ngâm cho ấm người lên trước, sau đó đến thái y viện sai người kê một liều thuốc để phòng ngừa, đừng để bị cảm thật."
Vân Thanh Từ xoay người đi vào bên trong, Liễu Tự Như nhẹ nhàng đẩy Lý Doanh một cái, lúc này người sau mới chậm rãi đi theo.
Thùng gỗ rất nhanh đổ đầy nước, Vân Thanh Từ đưa tay thử nhiệt độ nước, nói: "Bước vào đi."
Có tỳ nữ tiến lên cuộn tóc hắn lên, lúc cởi áo cho hắn, bị hắn khoát lui.
Trong phòng phút chốc chỉ còn lại hai người.
Lý Doanh ngồi vào thùng gỗ.
Vân Thanh Từ tựa vào bên giường ngáp một cái, không thân thiện hỏi: "Ngươi điên cái gì vậy?"
Lý Doanh không nói gì.
Vân Thanh Từ đi tới, khom lưng múc một gáo nước nóng, hung dữ nói: "Xê ra một chút."
Y thêm nước vào, lại múc nước trong thùng trực tiếp đổ lên vai Lý Doanh, sau vài lần, thuận miệng nói: "Nói ngươi có vài câu thì đã không vui rồi?"
"Không có."
"Vậy ngươi tới lãnh cung tiền triều bên kia làm gì? Có ma ở đó đấy, ngươi không biết à?"
"......"
"Ngươi không vui nên muốn giày vò ta đúng không?" Vân Thanh Từ nói, "Ngươi là hoàng đế thì thấy mình ghê gớm lắm có đúng không?"
"Xin lỗi."
Vân Thanh Từ dừng lại động tác.
"Xin lỗi, A Từ." Lý Doanh cúi đầu, khàn giọng nói: "Sau này sẽ không thế nữa."
"Đừng nói sau này." Vân Thanh Từ ném gáo cho hắn, nói: "Bắt đầu từ giờ luôn đi."
"Tự tắm đi, ta đi ngủ.".


Bình luận

Truyện đang đọc