THỤ BƯỚNG BỈNH ĐÃ NGHĨ THÔNG SUỐT



Ánh mắt Vân Thanh Từ sáng lên.
Y đích thân lấy áo choàng tới, khoác lên cho Lý Doanh, giống như trước kia, cẩn thận thắt chặt dây buộc.
Sau đó, y ngẩng mặt lên nhìn thiên tử trước mắt: "Đi nào, ta đưa ngươi đi báo thù."
Y kéo tay áo Lý Doanh, đi bộ ra khỏi Triều Dương cung.
Nếu như không phải sống lại một kiếp, y sẽ không biết được thái hậu còn tính kế cả Lý Doanh.

Chẳng trách trước kia lúc y chơi đuổi bắt với Lý Doanh trong cung, nếu tình cờ gặp phải thái hậu, Lý Doanh sẽ lập tức dừng lại.
Y cho rằng đó là vì Lý Doanh kính trọng thái hậu, nhưng hoá ra lại là, sợ bà ta.
Lý Doanh chỉ nói với y, không nên giao du nhiều với thái hậu, hắn cũng không ngừng nói, đừng tin lời bà ta, nhưng trong mắt Vân Thanh Từ, Trương thái hậu vẫn luôn là người đứng về phía mình.
Bà ta khích lệ mình đi tìm Lý Doanh nói lý, khích lệ mình xông vào cung phi tần khác, khích lệ mình trách phạt cung nhân, thậm chí, bà ta còn cầm tay chỉ Vân Thanh Từ cách tạo dựng uy nghiêm trong cung.
Vân Thanh Từ không có lý do gì lại không tin Trương thái hậu mà đi tin Lý Doanh, người luôn không ngừng nạp phi vào cung.
Bàn tay trắng trẻo kia yên lặng kéo ống tay áo hắn, cách ngón tay hắn chỉ một bàn tay, chỉ cần xoè tay ra là hắn đã có thể nắm được.
Nhưng hắn không dám chạm vào.
Khi mọi thứ đã rõ ràng, ký ức trước sau không muốn chạm tới, trong lúc hốt hoảng như theo gió bay đi, trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Hắn nghĩ, nếu như sau khi hắn ý thức được lần khai sáng ấy tràn ngập ác ý, bằng lòng bỏ đi cái gọi là tự tôn, thẳng thắn nói hết tất cả với Vân Thanh Từ, có lẽ người yêu của hắn sẽ không từng bước từng bước bị dẫn dắt đi tới cực đoan.
Bọn họ đều mang tâm sự, đi thẳng tới trước Thái Từ cung.
Thị vệ hành lễ với Lý Doanh, sau đó tiếp tục đứng thẳng, để đế hậu tuỳ ý bước vào Thái Từ cung.
Đám Liễu Tự Như và Ngân Hỉ đi theo phía sau, nhận được ánh mắt của Lý Doanh thì dừng ở ngoài cung.

Cửa cung được đóng lại, trong viện, Trương thái hậu đang tựa trên ghế quý phi lười biếng phơi nắng.
Nghe được tiếng thị vệ tham kiến, mắt cũng không mở: "Giam ai gia một năm, đã có thể khiến quân hậu hết giận rồi sao?"
Vân Thanh Từ đứng yên, buông lỏng tay kéo Lý Doanh.
Tần Nguyên nhìn trường kiếm trong tay trái Lý Doanh, thấy tay phải của hắn lặng lẽ tới gần chuôi kiếm, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, thái hậu không nghe thấy tiếng tham kiến của Vân Thanh Từ, cũng không nghe được tiếng của Lý Doanh.
Âm thanh rất nhỏ của lưỡi kiếm sắc bén dần dần được rút ra khỏi vỏ lọt vào tai.
Ghế tựa đang đung đưa chậm rãi dừng lại.
Thái hậu mở mắt ra, nhìn về phía Lý Doanh.
"Keng" một tiếng, lưỡi dao sắc bén bỗng dưng bị rút ra, Tần Nguyên vội vàng nói: "Bệ hạ!"
Gã tiến lên ngăn cản, Lý Doanh giơ chân đạp vào ngực gã, cả người Tần Nguyên bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thì hộc ra một ngụm máu.
Gã ngẩng mặt lên, nhìn thấy thái hậu đã nhếch nhác ngã xuống từ trên ghế quý phi, sắc mặt nàng trắng bệch: "Lý Doanh, ngươi điên rồi sao, ngươi dám giết mẹ?!"
Vân Thanh Từ chọn một cái ghế, tao nhã ngồi thẳng, không nhúc nhích nhìn mọi thứ trước mắt.
Thái hậu nhanh chóng nhìn y, lại nhìn Lý Doanh: "A Doanh, Vân Thanh Từ là loại người như thế nào, nó là loại người như thế nào, con còn rõ ràng hơn mẫu hậu, con bị nó cho uống bùa mê thuốc lú rồi à?! Con vì nó mà giết cữu cữu, có thể nói là do hắn bắt nạt dân thường, nhưng còn mẫu hậu thì sao, con vì nó giết mẫu hậu, mẫu hậu thì có tội gì?!"
Thái hậu nương theo ghế quý phi che chắn, hô hấp dồn dập, ngón tay đặt trên ghế của bà ta gần như trắng bệch, nói: "Lý Doanh, con hãy nghĩ cho rõ, con làm như vậy là đại nghịch bất đạo, là bất hiếu! Con sẽ bị trời phạt!!"
Sự lạnh lẽo trong mắt chợt lóe lên, bàn tay đặt trên ghế của bà ta đột nhiên đau đớn, cả bàn tay đều mất đi sức lực, mềm nhũn rũ xuống.
Lý Doanh đã cắt đứt gân tay của bà ta.
Bà ta kêu lên đau đớn, ôm cổ tay lảo đảo lui về phía sau, Lý Doanh tuy ăn mặc đoan chính nhưng trong ánh mắt lại không hề có sự kính trọng nào, vẻ mặt gần như vô tình giống trường kiếm trong tay.
"Đừng giết chết ả." Vân Thanh Từ thâm sâu nói: "Ta muốn thấy lúc ả không sống nổi nữa, sẽ làm gì."
"Vân Thanh Từ ——"
Trương thái hậu giận dữ nói: "Thứ yêu nghiệt! Nếu biết ngươi sẽ mụ mị lòng người như thế, ta chắc chắn đã giết..."
Miệng bà ta bị một bàn chân đạp mạnh vào, thái hậu không khống chế được nghiêng đầu, bay ra xa vài mét.
Miệng mũi tràn ngập mùi máu tanh, trước mắt choáng váng, bà ta ho mạnh vài cái, nhìn con quái vật do chính mình nuôi lớn đang đứng ở trước mặt.
Con ngươi đen của hắn giống như hắc động sâu không thấy đáy, gần như không thể nhìn rõ bên trong ẩn chứa oán hận hay là phẫn nộ.
Sao hắn có thể làm ra những chuyện như thế này, tàn nhẫn ra tay với mẹ của mình?
Cho dù, cho dù hắn biết gì đó rồi...!thì không phải bà ta vẫn có ân dưỡng dục với hắn hay sao?
"A Doanh, A Doanh, con, con nói cho mẫu hậu biết.

Mẫu hậu đã làm gì sai?" Nàng hoang mang, nước mắt và máu nhoè bẩn cả khuôn mặt.
Làm gì sai, Lý Doanh sẽ không nói cho bà ta biết.
Những điều cần nói, kiếp trước đều đã nói hết rồi, Vân Thanh Từ hy vọng tận mắt nhìn thấy bà ta chết, vậy hắn lại tiễn bà ta chết thêm lần nữa.
Kiếp trước hắn vì quá căm hận nên chỉ lột da rút gân, khiến bà ta chết quá nhanh, chỉ có thể băm nhỏ cho chó ăn.

Nhưng kiếp này, hắn có đủ thời gian để hành hạ bà ta.
Từng chút từng chút một, dỗ Vân Thanh Từ vui vẻ.
Hắn đã không còn là Lý Doanh năm đó mặc người chèn ép nữa.
"A Doanh, A Doanh, sao con lại đối xử với mẫu hậu như vậy, sao con lại..."
"A Doanh." Giọng nói như chim kêu phượng hót truyền đến, Vân Thanh Từ nói: "Ả ta ồn ào quá đi."
Ánh mắt Lý Doanh dừng trên khuôn miệng khép mở của thái hậu, một nỗi sợ khủng khiếp lan ra toàn thân bà ta.

Liễu Tự Như cảm thấy như đã để hai tên điên bước vào bên trong cánh cửa này vậy.
Trước khi đến, Lý Doanh nói với ông, đợi hắn và quân hậu bước vào Thái Từ cung thì lập tức để các cấm vệ bên ngoài lui ra xa trăm thước.
Nhưng hiện tại, ông không biết bản thân có phải bị ảo giác nên nghe thấy tiếng gì đó truyền ra từ bên trong hay không.
Ông hỏi Ngân Hỉ: "Ngươi có nghe thấy gì không?"
Ngân Hỉ và Kim Hoan liếc nhau, cẩn thận lắc lắc đầu.
Thái Từ cung đã hoàn toàn không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, thái hậu rạng rỡ xinh đẹp nằm co quắp ở một bên, gân tay gân chân đều bị đứt, đầu lưỡi đứt rơi ở một bên, chỉ có thể khó khăn di chuyển.
Tần Nguyên sau khi bị đạp một cái thì nằm trên đất giả chết luôn.
Gã ý thức được, thiên tử khoan dung độ lượng đã biến mất, không còn là người cố gắng dàn xếp tốt mọi chuyện nữa, đứa bé bị bó tay trói chân đã lớn rồi, đã trưởng thành thành một con mãnh hổ hung tợn.
Hắn đã biết bản thân muốn gì, cũng biết khi nào thì có thể sử dụng bản lĩnh mạnh mẽ của mình.
Con mãnh hổ này, hiện giờ đang được nuôi dưới tay quân hậu, chỉ phục tùng mình y.
Trương thái hậu trơ mắt nhìn một đôi giày bạc dừng trước mặt không xa, bà ta không tự chủ được co rúm lại.
Vân Thanh Từ hống hách, cố chấp đều là do bà ta xúi giục mà ra, bà ta nói với y làm thế nào để trừng phạt những cung nhân kia, ép y trở thành một quân hậu người gặp người sợ.
Nhưng bây giờ, y đã dùng tất cả những thủ đoạn đó trả lại trên người bà ta.
Bà ta ngước mắt cầu xin, bà ta đã ý thức được, cầu xin Lý Doanh là vô dụng, Lý Doanh hiện tại chính là một thanh đao trong tay Vân Thanh Từ, hơn nữa hắn còn là cam tâm tình nguyện, làm một thanh đao tỉnh táo hơn bất kỳ ai trong tay Vân Thanh Từ.
Bà ta bắt đầu hối hận.
Hối hận không nên vì niềm vui của bản thân mà hưởng thụ cảm giác nhìn hai con ấu trùng cắn xé nhau, bà ta không ngờ được rằng, bọn chúng sẽ ở trong sự cắn xé nhau ấy dần dần trở nên lớn mạnh, đột nhiên hợp lực phát động công kích bà ta.
Sớm biết, thì đã giết chết hết cho rồi.
Vân Thanh Từ rốt cuộc hận bà ta đến mức nào, y từ khi nào, bỗng nhiên tỉnh ngộ, là khi bà ta đang châm ngòi ly gian sao.
Trước kia tất nhiên Lý Doanh không chỉ nổi giận và cảnh cáo bà ta một lần, nhưng dẫu sao hắn từ nhỏ cũng đã được giáo dục tôn sư trọng đạo, sao giờ lại đột nhiên tàn nhẫn phản công như thế.
Vân Thanh Từ cười như không cười nhìn chăm chú ả đàn bà trước mặt.
Y cảm thấy cực kỳ vui sướng, nhìn Lý Doanh trừng phạt ả, còn sung sướng hơn so với tự mình ra tay.
Ả đàn bà này không biết đã ở sau lưng cười nhạo y bao nhiêu lần, xem bao nhiêu trò hề của y và Lý Doanh?
Y không tới gần đối phương, thái hậu cũng đã không cách nào làm càn nữa.
"Hôm nay tiểu niên, mẫu hậu không may bị ám sát, phải mau chóng mời thái y đến khám mới được."
Y nhìn về phía Lý Doanh, nói: "Mẫu hậu bị thương nặng như vậy, chúng ta phải bảo vệ bà ấy thật tốt, làm tròn đạo hiếu mới đúng."
"Quân hậu nói có lý."
Vân Thanh Từ đầu cũng không ngoảnh lại đi ra ngoài.
Lý Doanh lấy một miếng vải ra, lau vết máu trên kiếm, xoay người đi theo Vân Thanh Từ.
Bọn họ ra khỏi Thái Từ cung, đám người Liễu Tự Như vội vàng tiến lên đón, Lý Doanh mở miệng, nói: "Thái hậu bị thương, ngươi tìm một thái y đáng tin cậy đến khám đi."
Liễu Tự Như nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay hắn, hít sâu một hơi, nói: "Dạ."
Vân Thanh Từ đi vài bước, bỗng nhiên khom lưng vốc một nắm tuyết trên mặt đất lên, đặt trong tay vo qua vo lại.
Ngân Hỉ và Kim Hoan đi theo xa xa.
Lý Doanh nói với y, "Cẩn thận bị lạnh."
Vân Thanh Từ liếc hắn một cái, hừ nhẹ, nói: "Không phải ngươi cho rằng, ngươi giết cữu cữu, khiến mẹ mình bị thương là có thể trở lại như trước đấy chứ?"
Môi Lý Doanh vẫn tái nhợt như cũ, hắn lắc đầu, nói: "Ta chỉ lo lắng ngươi sẽ bị cảm lạnh thôi."
"Cảm lạnh." Vân Thanh Từ nhìn quả cầu tuyết trong tay, nói: "Những ngày ta ở lãnh cung chịu đói chịu lạnh, sao lại không thấy ngươi sợ ta bị cảm lạnh nhỉ??"
"......!Ta xin lỗi."
"Không giải thích sao?" Vân Thanh Từ cố ý ném nắm tuyết trong tay vào người hắn, nói: "Ngươi giải thích tiếp đi."

Cầu tuyết vỡ thành một mảnh tuyết trắng trước ngực Lý Doanh, hắn nói: "Cho dù thế nào đi nữa, thì lỗi lầm cũng đã đúc thành, quả thật là ta có lỗi với ngươi."
"Ngươi đừng tưởng vài ba câu xin lỗi của ngươi là đã có thể phủi đi mọi chuyện." Vân Thanh Từ lại vốc một nắm tuyết, chậm rãi nói: "Mẫu hậu ngươi đúng là đã tính kế ta, bà ta lợi dụng tình yêu của ta đối với ngươi, bà ta cũng tính kế cả ngươi, nhưng thứ bà ta lợi dụng là lòng tự ái của ngươi..."
Y hỏi Lý Doanh: "Ngươi thấy ta nói có đúng không?"
Lông mi Lý Doanh rung rung, nói: "Ngươi nói đúng."
"Vậy ngươi nói xem ta đúng như thế nào?"
Lý Doanh lẳng lặng đi theo bên cạnh y, Vân Thanh Từ lại ném một nắm tuyết vào người hắn, nói: "Nói đi."
"Ta...!Vì tôn nghiêm, vì đế vị của bản thân, không để ý đến ngươi, hời hợt với ngươi, lừa gạt ngươi, mưu tính phủi sạch mọi thứ là thật, ngươi nói đúng."
Vân Thanh Từ hài lòng nở nụ cười, y nói: "Thật ra ngươi rất giỏi, A Doanh, ngươi là một hoàng đế tốt, ngươi biết khi nào nên vứt bỏ thứ gì, ngươi biết làm thế nào giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng giỏi tạo vỏ bọc che giấu, giống như nuôi sâu độc vậy, để cho chúng tự cắn xé lẫn nhau, bản thân thì tránh ở bên ngoài."
Y hết lời khen ngợi: "Có lẽ vì chúng ta đã ở bên nhau mười hai năm, có lẽ vì ta quá yêu ngươi, ta thề, ngươi chắc chắn là hoàng đế tốt nhất mà ta từng gặp.

Ngươi rất giỏi, mười ba tuổi, nhiều quần thần như vậy, còn có cả quân hậu không hiểu chuyện cùng một bà mẹ giỏi gây rối, sống tạm bợ được nhiều năm như vậy, ngươi quá lợi hại."
Lý Doanh mím đôi môi trắng bệch, không trả lời.
"Chúng ta đều là con rối bị giật dây trong tay thái hậu, đều là nạn nhân như nhau, có cùng một kẻ thù." Vân Thanh Từ vo nắm tuyết lại, ngón tay của y trắng trẻo xinh xắn, như hoà vào với tuyết, y nói: "Nhưng ngươi thông minh hơn ta, ngươi biết, khi đó chỉ cần vứt bỏ ta, bỏ lại ta, là ngươi sẽ có thể sống tiếp.".

Truyện Thám Hiểm
"Ngươi vẫn luôn rất tỉnh táo, quản không được, vậy thì mặc kệ thôi." Lời nói của Vân Thanh Từ sắc như dao, từng tấc từng tấc cắt vào lòng người: "Nhưng ta lại không đủ thông minh, cùng là người bị hại, ta chỉ muốn lấy tình yêu đổi lấy tình yêu, trong lòng ta cũng chỉ tràn đầy mưu tính vì ngươi, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dứt áo ra đi, ta chỉ nghĩ, cho dù có phải chết, ta cũng muốn chết bên ngươi, ta đúng là một đứa ngu, ta chưa từng nghĩ rằng, ngươi vốn không hề muốn chết."
Y hỏi Lý Doanh: "Ta nói đúng không?"
Lý Doanh: "...!Ngươi nói đúng."
Ánh mắt Vân Thanh Từ lạnh đi, không thương tiếc ném nắm tuyết trong tay vào người hắn, nắm tuyết lại vỡ thành một mảnh tuyết trắng trước ngực, y nói: "Ngươi cũng cảm thấy ta ngu ngốc? Ta ngu ngốc, ta đáng đời, có đúng không?"
"Ta không có ý đó." Lý Doanh nói: "Ý ta là...!Ngươi nói, ta xấu xa, ngươi nói đúng, ngươi, ngươi không ngu ngốc, là ta, ta phụ lòng ngươi."
Hắn nhìn Vân Thanh Từ, một lúc lâu sau, Vân Thanh Từ giống như đã hết giận, lại khom lưng vốc tuyết, "Lý Doanh, ngươi biết không, ta vốn rất mến mộ ngươi, lúc ta nhảy lầu, ta nghĩ thôi thì cứ vậy đi, có lẽ đời này của ta vốn là vì thành toàn cho đế vị của ngươi, ta nhận lấy sự ngu xuẩn, cố chấp của bản thân, đáng đời rơi vào kết cục ấy."
"Về phần ngươi, Lý Doanh, ngươi vốn nên dứt khoát đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi, cho dù ngươi có là một hoàng đế tốt, thì trong lịch sử những vị hoàng đế như ngươi cũng không phải không có."
"Nhưng ngươi sai là sai ở chỗ, ngươi không nên quay đầu tìm ta."
"Ngươi hối hận cái gì, áy náy cái gì, ngươi tài giỏi như thế, ngươi nên không chút do dự vứt bỏ hòn đá kê chân của ngươi mới đúng, giang sơn và ta, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi đã sớm rõ ràng, không phải sao?"
Lý Doanh hít một hơi khí lạnh, phổi đau đớn không thôi: "Ta không phải, ta không có tài giỏi như ngươi nói...!Ta vẫn luôn, không thể buông tay ngươi."
Vân Thanh Từ dừng bước, y rủ mắt nhìn quả cầu tuyết trong tay, nói: "Chơi ném tuyết không?"
Y nhìn Lý Doanh, nghiêng đầu nói: "Vì cho dù ngươi có nói nhiều hơn nữa, ta cũng không thể đồng cảm với ngươi đâu."
"Ngươi đối với nữ nhân không được, cũng không thể chứng minh lòng trung thành của ngươi, chỉ có thể nói, ngươi dưới ảnh hưởng của ngoại lực, bị ép buộc phải thực hiện trách nhiệm vốn phải thực hiện mà thôi."
"A Doanh, chơi ném tuyết nào." Vân Thanh Từ nói: "Chơi trò này, ta trước giờ chưa từng hạ thủ lưu tình đâu."
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).


Bình luận

Truyện đang đọc