THÙ ĐỒ - LÝ TÙNG NHO



Thù Đồ [13] Châm Biếm



*****



Say rượu tỉnh lại, Trầm Hi chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra!



Giãy dụa từ trên giường bò dậy, Trầm Hi nhìn áo sơ mi nhăn nhó trên người cùng hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, nhất thời có điểm hoảng hốt.



Cậu nhớ rõ tối qua mình tâm tình không tốt uống rượu trong quán bar, lúc mơ mơ màng màng tựa hồ thấy được Phương Lạc Duy, sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu trở về được?



Trầm Hi xoa huyệt thái dương cố gắng nhớ lại những chuyện trải qua tối qua. Tựa hồ có người hỏi cậu ở đâu, cậu hình như có nói gì đó. Là phục vụ của quán bar sao? Chẳng lẽ bọn họ giúp cậu gọi xe?



Trầm Hi vừa suy nghĩ vừa đưa tay cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường bên cạnh, cũng không để ý bên trong là gì liền đưa tới miệng uống. Nhưng dòng nước mát rượi vừa trút vào miệng thì Trầm Hi phát giác có chút không đúng, nước này là nước pha mật ong.



Trầm Hi nghi hoặc nhìn về phía ly nước đã uống một nửa, sao lại là nước mật ong? Chẳng lẽ là nhân viên khách sạn làm?



Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Trầm Hi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra trừ bỏ nhân viên khách sạn còn ai giúp cậu làm việc này, cũng không để việc này trong lòng.



Nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, Trầm Hi lúc này mới cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Cầm điện thoại qua, trên đó có hai cuộc gọi nhỡ, đều đến từ lão K, Trầm Hi không chút do dự gọi lại.



“Này.”




“Một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào?” Không hề lãng phí thời gian, lão K dứt khoát vào thẳng vấn đề chính.



Trầm Hi thong thả tựa lưng vào ghế sô pha, uể oải mở miệng: “Tin tốt trước đi.”



“Trầm Đức Hàn chiều qua đã ủy thác điều tra bối cảnh Sở Thiến Thiến.”



Trầm Hi nhướng mi: “Nhanh như vậy?”



Lão K bật cười: “Nói vậy, hôm qua Sở Thiến Thiến lưu lại cho ông ta ấn tượng đủ sâu a.”



“Còn tin xấu?”



“Sáng sớm hôm nay lại có người ủy thác muốn điều tra bối cảnh Sở Thiến Thiến.”



“Trầm Kế?” Người Trầm Hi nghĩ tới đầu tiên là anh cả.



“Không phải, là Trầm Bích Tuyết.”



Trầm Hi ngoài ý muốn: “Cô cô sao?” Lập tức cười khẽ: “Này kì thật có thể xem là tin tốt đi? dù sao phản ứng của cô cô đã chứng minh Sở Thiến Thiến cho phụ thân một ấn tượng rất sâu.”



Lão K cười: “Cần tôi động tay động chân gì không?”



Trầm Hi cân nhắc: “Không cần, dựa theo trình tự bình thường là được.”



Cúp điện thoại, Trầm Hi ngồi trên sô pha suy nghĩ. Hôm qua, lúc Sở Thiến Thiến xuất hiện, phụ thân cùng cô cô đang ở cùng nhau, có vết xe đổ của Chu Minh Mị, cô cô đối với Sở Thiến Thiến rất có nghi ngờ. Hiện giờ mấu chốt nhất chính là bản thân Sở Thiến Thiến, chỉ hi vọng cô ta không bắt đầu phấn kích, mọi chuyện ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì ngoài ý muốn.



Trầm Hi bên này vừa mới rời giường không bao lâu thì Lý Minh Phi cũng vì nghe lén được cuộc nói chuyện tối qua mà từ sớm đã chạy tới bệnh viện. Thẳng tới khi tìm một vòng cũng không thấy thân ảnh Trầm Hi, Lý Minh Phi mới phát giác hành vi của mình quá xúc động. Cậu cũng không biết vì sao hôm qua nghe mẫu thân nói vậy lại vội vàng muốn gặp Trầm Hi? Lại nói tiếp, cậu cũng không thể khuyên cữu cữu đối xử tốt với Trầm Hi hơn, đại khái chuyện duy nhất cậu có thể làm là bồi Trầm Hi uống rượu, tránh trường hợp Trầm Hi một mình uống say mà không ai biết.



Cứ việc suy nghĩ một vòng cảm thấy bản thân thực vô năng, nhưng Lý Minh Phi vẫn rất muốn gặp Trầm Hi. Nhưng làm cậu thất vọng là ở trong phòng bệnh cữu cữu cả giờ mà Trầm Hi bình thường đã sớm tới lại không thấy bóng dáng.



Nhịn một hồi, Lý Minh Phi cuối cùng cũng không nhịn được cẩn thận hỏi Trầm Phụ: “Cữu cữu, anh Trầm Hi hôm nay có tới không?” Cậu biết cữu cữu không thích Trầm Hi, nhưng nói thế nào cữu cữu cũng là phụ thân của Trầm Hi, hẳn là biết tình huống của anh họ đi, Lý Minh Phi tự an ủi mình như vậy.



Trầm phụ tựa hồ không nghe thấy vấn đề của Lý Minh Phi, vẻ mặt bất an nhìn ra ngoài cửa sổ.



“Cữu cữu?” Lý Minh Phi nghi hoặc gọi một tiếng, cậu phát hiện không biết hôm nay cữu cữu bị làm sao, cứ luôn thất thần.



Lý Minh Phi gọi một tiếng cữu cữu làm Trầm phụ lấy lại tinh thần, Trầm Phụ nhìn Lý Minh Phi cười cười: “Minh Phi vừa nói gì?”



Lý Minh Phi nhỏ giọng lập lại câu hỏi khi nãy, theo lời nói phát ra, nụ cười trên mặt Trầm phụ lập tức biến mất.



Trầm phụ cúi thấp mặt: “Nó không đến tôi còn có thể sống lâu thêm vài ngày.”




Lý Minh Phi xấu hổ đứng lên, trong trí nhớ cậu chưa từng nói chuyện nhiều với cữu cữu, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Không khí trong phòng bệnh im ắng trở lại, Lý Minh Phi định rời đi trước, chính là cảm thấy mình chọc cữu cữu tức giận sau đó bỏ đi có chút không thích hợp, vì thế có chút khó xử.



May mắn, lúc Lý Minh Phi xấu hổ nhất, cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ, là bác sĩ theo thường lệ tiến vào kiểm tra.



Lý Minh Phi kì quái phát hiện cữu cữu lúc nhìn thấy vị y tá đi sau bác sĩ vào phòng thì biểu tình trong nháy mắt trở nên hưng phấn, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, chính là trong mắt hiện lên chút thất vọng. Lý Minh Phi nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhìn thấy y tá thì có gì phải kích động a? Nhìn bác sĩ vây quanh Trầm phụ tiến hành các loại kiểm tra, Lý Minh Phi lập tức mượn cơ hội này để cáo từ: “Cữu cữu, con đi trước, hôm khác lại tới thăm cữu cữu.”



Trầm phụ nhân lúc rảnh giữa các loại kiểm tra gật gật đầu, còn bảo Lý Minh Phi trên đường chú ý an toàn, Lý Minh Phi ngoan ngoãn đáp ứng. Thẳng đến khi ra khỏi bệnh viện, Lý Minh Phi mới lộ ra biểu tình thất vọng. Trầm Hi không tới bệnh viện, cậu phải đi đâu tìm anh họ đây?



Trầm Hi cũng không biết Lý Minh Phi sáng nay cố ý tới bệnh viện tìm mình, vì say rượu dậy muộn, thời gian Trầm Hi tới bệnh viện hôm nay trễ hơn mọi ngày, vừa lúc để lỡ Lý Minh Phi.



Đi tới tầng trệt khu của Trầm phụ, Trầm Hi vừa chờ thang máy vừa tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh một cái. Lúc tầm mắt đảo qua một góc ngoặt, Trầm Hi lạnh mặt, nghĩ nghĩ một chút sau đó xoay người đi về phía góc ngoặt kia.



Ở một góc hành lang bí mật, Sở Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt quyến rũ nói gì đó với một bác sĩ trẻ tuổi, nhìn thấy cơ thể Sở Thiến Thiến đã sắp áp sát người đối phương, Trầm Hi lạnh lùng hừ một tiếng, đồng thời nghiêng người lướt qua người Sở Thiến Thiến.



Sở Thiến Thiến run bắn, vội vàng tách khỏi vị bác sĩ kia. Cũng không biết Sở Thiến Thiến cùng bác sĩ kia nói gì, chỉ chốc lát sau Sở Thiến Thiến đã vội vàng chạy tới góc quẹo Trầm Hi đang đứng.



Sở Thiến Thiến mỉm cười chào hỏi Trầm Hi: “Trầm tiên sinh.”



Trầm Hi cười lạnh: “Cô quên mục đích mình tới nơi này rồi sao?”



Sở Thiến Thiến xấu hổ nhìn Trầm Hi: “Tôi chỉ tìm anh ta hỏi thăm tình huống Trầm Đức Hàn mà thôi, không có ý tứ gì khác.”



Trầm Hi giễu cợt: “Thế hỏi được gì không?”



Sở Thiến Thiến lại càng xấu hổ hơn: “Anh ta là bác sĩ phụ trách khoa nhi, không biết chuyện tôi muốn hỏi.”



Trầm Hi nhìn Sở Thiến Thiến khẽ bật cười, cười xong thì lạnh lùng nói: “Cô có biết hôm qua sau khi cô gặp gỡ phụ thân, chuyện đầu tiên ông làm là gì biết không?”



“Cái gì?” Sở Thiến Thiến không hiểu.



Trầm Hi cúi người tới thì thầm: “Tìm thám tử điều tra cô.”



“Cái gì!” Sở Thiến Thiến chấn động.



Trầm Hi giễu cợt nhìn Sở Thiến Thiến: “Cô cảm thấy hôm qua mình làm rất thành công nên hôm nay đã đắc ý vênh váo. Cô nghĩ loại nữ nhân nào có thể leo lên người phụ thân tôi? Tôi nhớ rõ mình đã nói qua, nếu không phải cô có gương mặt này, cho dù cô cỡi sạch phụ thân cũng không thèm liếc mắt đến cô một cái.”



Sở Thiến Thiến cắn răng không nói gì, Trầm Hi hừ lạnh: “Cô hẳn nên nhớ rõ, mình hiện giờ không phải tiểu thư ăn chơi đàng điếm mà là một sinh viên mới tốt nghiệp. Giả vờ thanh khiết không cần tôi dạy cô đi.”



Sở Thiến Thiến gật mạnh đầu. Trầm Hi lại bỏ thêm một câu: “Đừng để tôi thấy cô lại quyến rũ đám bác sĩ, phải biết một ngàn vạn không phải dễ kiếm như vậy.”



Nhìn theo bóng dáng Sở Thiến Thiến đi xa dần, Trầm Hi nhíu mày, xem ra cần phải tìm lão K nói chuyện.




Vì nói chuyện với Sở Thiến Thiến nên thời gian Trầm Hi xuất hiện trong phòng bệnh so với dự tính trễ hơn rất nhiều. Lại nói tiếp bởi vì lần đầu gặp mặt không vui vẻ gì nên nhiều ngày nay Tam gia ba anh em đều im lặng điều chỉnh thời gian mình xuất hiện trong bệnh viện, tận lực tránh chạm mặt nhau.



Trầm Hi nhìn đồng hồ, hiện giờ nếu không ngoài ý muốn hẳn người xuất hiện trong phòng bệnh là Trầm Kế, nghĩ nghĩ, Trầm Hi cũng không tránh mặt, dù sao chỉ cần xuất hiện trước mặt Trầm phụ là được.



Trầm Hi ôm suy nghĩ như vậy bước ra khỏi thang máy, lúc nhìn thấy hai người đang giằng co thì hứng thú dừng lại.



Theo phương hướng của Trầm Hi nhìn tới, chỉ có thể thấy bóng dáng Trầm Kế, mà đối diện rõ ràng là gương mặt Trầm Dung mà Trầm Hi cả đời cũng không quên được.



Hai người lúc này cũng không chú ý Trầm Hi đã tới, thấp giọng kịch liệt tranh chấp, hay đúng hơn chỉ là một mình Trầm Dung tranh chấp mà thôi.



“Anh cả, em biết anh chán ghét am, nhưng mặc kệ anh chán ghét thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật em và anh đều là đứa con của phụ thân.”



Trầm Kế không nói gì, Trầm Dung lại mở miệng: “Anh cả, cơ thể phụ thân không tốt, tuy phụ thân không nói nhưng trong lòng nhất định hi vọng anh em chúng ta hòa thuận, anh nhẫn tâm làm phụ thân thất vọng sao?”



“Anh cả, em không cần tiền của Trầm gia, không cần bất cứ thứ gì của Trầm gia cả, em chỉ muốn quang minh chính đại trước mặt mọi người gọi phụ thân một tiếng cha, đây là nguyện vọng duy nhất của em.”



Trầm Hi nghe tới đây không khỏi cười nhạo thành tiếng, tiếng cười lập tức kinh động hai người phía trước.



Trầm Kế lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái, Trầm Dung cũng thừa dịp Trầm Kế không chú ý, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.



Trầm Hi ung dung bước tới, giễu cợt nhìn Trầm Dung: “Tôi vừa nghe được gì ấy nhỉ? Cậu không cần thứ gì của Trầm gia? Có lẽ cậu đã quên di chúc Trầm gia vốn không có tên cậu. Về phần anh em hòa thuận gì đó, thật có lỗi, tôi không có một đứa em thích quay phim nóng.”



“Anh!” Biểu tình Trầm Dung vặn vẹo, lời Trầm Hi vừa vặn đâm vào vết sẹo trong lòng cậu. Đoạn phim năm năm trước là sỉ nhục cả đời cậu, cứ việc sau khi sự tình phát sinh, hai nhà Trầm Điền ra tay nên tin tức rất nhanh bị ém nhẹm xuống, những đoạn phim trên mạng toàn bộ bị xóa sạch, cho dù truyền ra cũng bị Trầm phụ âm thầm giải quyết. Nhưng sự tình phát sinh thì đã phát sinh, Trầm Dung nghĩ tới đã có rất nhiều người xem đoạn phim kia thì liền cảm thấy khuất nhục vô cùng.



Trầm Hi nhướng mi: “Thế nào? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”



Trầm Dung hung hăng liếc Trầm Hi, sau đó quay qua Trầm Kế gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi.



Trầm Hi dời tầm mắt trở lại người Trầm Kế, Trầm Kế nghiêm mặt: “Tôi cũng không có đứa em như vậy.”



Trầm Hi nhìn Trầm Kế hơi mỉm cười.



Hoàn


Bình luận

Truyện đang đọc