THỤ ỐM YẾU MUỐN LÀM CÁ MẶN TRONG TRUYỆN NGƯỢC

Tuy rằng bệnh của Giản Úc đã được điều trị hết, nhưng cậu vẫn chưa thể xuất viện được.

Thân thể của cậu bị tiêu hao quá nhiều sau trận bệnh nặng kia, cần phải ở lại bệnh viện một thời gian, chờ sau khi tĩnh dưỡng đủ rồi, mới có thể rời đi.

Tự bản thân cậu cũng có thể cảm giác được rõ ràng, cơ thể của cậu đang dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, tuy rằng tốc độ này rất chậm, nhưng tóm lại là đang càng ngày càng tốt hơn.

Giống như thị lực của cậu, trong đoạn thời gian bệnh tật nghiêm trọng nhất kia, cậu chỉ có thể thấy rõ đồ vật trong phạm vi 1m, nhưng mà hiện tại cậu lại chậm rãi có thể thấy được đồ vật ở xa hơn rồi.

Mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt lên.

Chẳng qua cho dù cậu đang từng chút từng chút mà khỏe dần, Lục Chấp ở bên cạnh cậu chỉ có nhiều hơn chứ không ít, hắn cứ như sợ rời đi lâu, cậu liền sẽ biến mất không thấy nữa.

Rất khó mà nói một hồi bệnh nặng kia của Giản Úc, rốt cuộc cho ai trong hai người để lại di chứng.

Tóm lại, Lục Chấp mỗi ngày sẽ đi tập đoàn hai tiếng, xử lý xong chuyện khẩn cấp, hắn liền sẽ tới bệnh viện với Giản Úc.

Hôm nay, tập đoàn Lục thị.

Có một thư ký bất cẩn nộp văn kiện cho Lục Chấp trễ nữa giờ.

Vị thư ký này lúc ấy rất sợ hãi mà đi vào văn phòng tổng tài, xin lỗi với Lục Chấp: " Rất xin lỗi Lục tổng, tôi thật sự không chú ý, không cẩn thận nhìn nhầm thời gian."

Sau khi cô thấp thỏm mà nói xong, liền cúi đầu, bất an mà nắm chặt hai tay với nhau, chờ đợi Lục Chấp nổi trận lôi đình.

Nhưng mà, ngoài ý muốn là, Lục Chấp cũng không có lên tiếng trách mắng cô.

Trong lòng vị thư ký này nghi hoặc, cô thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên quan sát biểu tình của Lục Chấp.

Chỉ thấy thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Lần sau không được tái phạm nữa."

Trong nháy mắt, thư ký như được sống lại.

Trời ạ, đây vẫn là vị Lục tổng mà bọn họ quen thuộc sao?

Vì sao cái sai lầm này lại được nhẹ nhàng cho qua như vậy? Nếu là đặt vào khoảng thời gian trước, cô khẳng định sẽ bị Lục Chấp dùng ánh mắt lạnh băng mà lăng trì n lần.

Lúc này, Lục Chấp nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó lấy áo khoác tây trang, đứng dậy đi ra ngoài.

Thư ký ngơ ngác mà nhìn bóng dáng của Lục Chấp.

Nửa ngày mới phản ứng lại được, nghe nói vị Giản tiên sinh nhà Lục tổng đã tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

Chẳng lẽ chuyện này là thật sự sao? Cho nên Lục tổng mới có thể khoan dung như vậy, đại phát từ bi mà buông tha cho cô?

Thư ký lập tức cảm tạ trong lòng.

Cảm tạ ông trời để cho Giản tiên sinh tỉnh lại!!

Giản tiên sinh quả thật chính là vị cứu tinh của đám cấp dưới bọn họ!!!

Trong phòng bệnh.

Giản Úc có chút muốn ăn táo.

Trong phòng bệnh của cậu có đủ các loại trái cây cùng đồ ăn vặt, đều là Lục Chấp phân phó người mua tới, sợ lúc cậu muốn ăn mà không thể kịp thời ăn được.

Giản Úc duỗi tay, từ trên tủ lấy qua một quả táo, sau đó cầm con dao gọt hoa quả lên.

Lúc cậu tính cầm dao gọt quả táo, Lục Chấp mở cửa phòng bệnh đi vào.

Giản Úc nhìn bóng dáng mơ mơ hồ hồ kia, mi mắt cậu cong cong mà cười nói: "Lục tiên sinh, anh tới rồi!"

Lục Chấp nhìn tươi cười diễm lệ của Giản Úc, bước chân dừng lại.

Một năm trước, mỗi lần hắn đi vào trong phòng bệnh này, đều chỉ là một mảnh tĩnh mịch, vừa áp lực vừa bi thương.

Đó là một đoạn hồi ức mà hắn không muốn nhắc tới chút nào, chỉ cần mỗi lần nhớ tới, ngực hắn đều cảm thấy đau đớn.

May mắn thay, bây giờ mọi thứ đã khác.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Chấp cũng mang theo một chút ý cười, hắn vài bước đi qua, đem tây trang gác qua một bên, sau đó ngồi xuống mép giường: "Muốn ăn táo sao?"

Giản Úc gật đầu một cái: "Vâng, đã lâu không có ăn rồi."

Nếu phải tính, cậu cũng đã hơn một năm không có ăn món ngon nào rồi, trừ đoạn thời gian hôn mê, khoảng thời gian trước đó cậu cũng đang bệnh nặng, mỗi ngày đều chỉ có thể ăn cháo, nếu như ăn những thứ khác, cổ họng cùng dạ dày đều sẽ vô cùng đau đớn.

Lục Chấp vươn tay qua với Giản Úc: Đưa cho anh, anh giúp em gọt vỏ."

Giản Úc nói: "Không cần đâu, em tự làm cũng được."

Tuy rằng thân thể của cậu còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không đến mức ngay cả một quả táo cũng không gọt được.

Lục Chấp kiên trì nói: "Anh lo lắng em gọt vào tay."

Tuy rằng hắn chưa từng nói ra, nhưng hiện tại hắn đối đãi với Giản Úc vẫn luôn vô cùng cẩn thận, thời khắc lo lắng Giản Úc bị va chạm ở nơi nào, hoặc là bị thương.

Hắn một giây cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác đau khổ bất lực trong một năm kia.

Giản Úc thấy Lục Chấp vẫn luôn đưa tay qua, vì thể cậu cũng liền đem quả táo cùng dao gọt đưa tới trong tay Lục Chấp.


Dù sao cậu cũng lười gọt vỏ, cái này vừa vặn tiết kiệm sức lực.

Vì thế kế tiếp, Giản Úc liền cứ lười biếng như vậy mà dựa vào trên giường bệnh, nhìn Lục Chấp gọt vỏ táo.

Kỹ thuật gọt vỏ táo của Lục Chấp cũng thật tuyệt, hắn gọt rất bằng phẳng, ngay cả vỏ táo cũng không bị đứt, rơi xuống một chuỗi thật dài.

Giản Úc hơi hơi mở to mắt, hiếu kỳ nói: "Lục tiên sinh, sao anh có thể làm được như vậy?"

Lục Chấp nhếch mày: "Cái gì?"

Lúc nói chuyện, động tác của hắn cũng không có ngừng.

Giản Úc chỉ vào một chuỗi vỏ thật dài nói: "Chính là cái này nè, làm sao anh làm được cái vỏ dài như vậy, cũng quá thần kỳ rồi!"

Mỗi lần cậu gọt vỏ táo, đều từng miếng từng miếng mà gọt, lực đạo mỗi lần đều không giống nhau, lưu lại dấu vết cũng sâu cạn không đồng nhất, gọt đến cuối cùng, quả táo cũng trở nên gồ ghề.

Lục Chấp nhếch môi một chút: "Này có gì đâu mà khó."

Nói xong, hắn đưa quả táo đã gọt vỏ xong vào tay của Giản Úc: "Đây."

Giản Úc nhận quả táo đã được gọt vỏ một cách hoàn mỹ, đôi mắt đều sáng lấp lánh, vui vẻ mà cắn một cái, vị chua ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng.

Cậu thỏa mãn mà híp mắt lại.

Lục Chấp cất con dao gọt hoa quả đi, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa tay.

Lần nữa đi ra, hắn cũng leo lên giường, đem Giản Úc ôm vào trong ngực, như đang ôm một món đồ trân bảo tuyệt thế.

Ánh mặt trời ấm áp tiến vào phòng, trong phòng bệnh không khí tốt đẹp lại yên bình.

Giản Úc dựa vào trong lồ ng ngực của Lục Chấp, tìm một tư thế dễ chịu, vừa chậm rãi ăn táo, vừa nói: "Em nghe bác sĩ Lâm nói, là do em uống thuốc bổ, cho nên mới có thể tỉnh lại phải không?"

Thanh âm Lục Chấp trầm thấp êm tai: "Không xác định được, có khả năng có liên quan tới thuốc bổ."

Lúc đó nhóm chuyên gia cũng không đưa ra được đáp án chính xác, chỉ có thể nói đại khái có lẽ có liên quan tới thuốc bổ ở một trình độ nhất định nào đó.

Giản Úc cắn quả táo một cái, chậm rì rì mà nhai.

Cậu cũng không nghĩ ra vì sao bản thân lại có thể tỉnh lại, chẳng qua hiện tại vấn đề này cũng không quá quan trọng, chỉ cần cậu có thể tỉnh lại là được rồi.

Lúc này, Lục Chấp nói: "Mặc kệ có quan hệ với thuốc bổ hay không, em đều phải tiếp tục uống thuốc bổ, thân thể của em quá yếu, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không khôi phục hoàn toàn được."

Giản Úc ngơ ngẩn một giây: "Còn phải uống sao?"

Lục Chấp nhướng mày: "Vì sao lại không uống?"

Giản Úc chớp chớp mắt: "Hiện tại không phải em đã khỏi rồi sao?"

Chủ yếu là do thuốc bổ kia quá đắng.

Chỉ cần nghĩ tới hương vị kia, ngay cả táo trên tay cũng không còn ngọt nữa.

Lục Chấp không chút lung lay nào nói: "Em chỉ là sẽ không ngất xỉu nữa thôi, nhưng thân thể vẫn không có hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp."

Giản Úc vừa định nói cái gì, đột nhiên cậu không chú ý bị sặc một cái, sau đó ho khan lên.

"Khụ khụ....."

Lục Chấp vội vàng vỗ lưng cho cậu: "Không sao chứ?"

Giản Úc ho một hồi lâu, mới ngừng lại được.

Lục Chấp nhướng mày nhìn về phía cậu: "Còn nói không cần uống thuốc bổ?"

Giản Úc cãi lại: "Vừa nãy là em bị sặc thôi."

Lục Chấp duỗi tay nhéo mặt của cậu: "Nghe lời một chút."

Giản Úc nhanh chóng đưa tay lên che lại mặt của mình, trừng mắt với Lục Chấp: "Đau."

Chẳng qua cậu vừa mới ho khan, trong mắt còn có một ít hơi nước, thanh âm cũng mềm như bông, lúc trừng mắt cũng không có tí uy hiếp nào.

Ngược lại Lục Chấp lại duỗi tay thêm lần nữa nhéo lên má đang tức giận của Giản Úc, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy sung sướng: "Không phục?"

Giản Úc: "......"

Hừ.

Nếu không phải thể lực của cậu không tốt, không thể phản kháng được, không thì, cậu nhất định sẽ gậy ông đập lưng ông.

Chẳng qua náo loạn thì náo loạn, Giản Úc cũng không nói sẽ không uống thuốc bổ nữa.

Trước kia là bởi vì cậu biết bản thân sống không lâu, cho nên mới đối đãi với thân thể của mình một cách tiêu cực như vậy.

Nhưng hiện tại cậu đã vượt qua được căn bệnh nan y này rồi, cậu phải sống thật tốt mới được.

Lục Chấp đã trả giá ở trên người của cậu nhiều như vậy, cậu không muốn cô phụ Lục Chấp.

Hai người cứ như vậy mà dựa vào đầu giường, thoải mái mà trò chuyện.


Nói một hồi, Lục Chấp đột nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, về sau em đừng gọi anh là Lục tiên sinh nữa, cứ gọi tên của anh là được."

Giản Úc vốn dĩ đang dựa vào trong ngực của Lục Chấp, tay cầm con hạc kia để chơi, nghe vậy, cậu ngước mắt nhìn về phía hắn, khó hiểu mà chớp mắt: "Vì sao?"

Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Bởi vì quan hệ của chúng ta đã khác rồi."

"Lục tiên sinh" ba chữ này ít nhiều cũng mang theo một chút ý tứ khách khí cùng xa cách.

Lúc hai người vừa mới nhận thức, Giản Úc đề nghị gọi như vậy, Lục Chấp không có ý kiến gì, nhưng hiện tại hắn hy vọng Giản Úc có thể trực tiếp gọi tên của hắn.

Giản Úc vẫn có chút ngốc: "Ừm? Nhưng mà hiện tại chúng ta đang có quan hệ gì mới được?"

Trong phòng bệnh an tĩnh trong chớp mắt.

Lục Chấp nhướng mày nhìn về phía Giản Úc, ung dung nói: "Không nghĩ tới Giản Úc nhà anh lại có tiềm chất tra nam."

Giản Úc đầu tiên là bị bốn chữ "Giản Úc nhà anh" làm cho cứng đờ, ngay sau đó nghe được từ ngữ càng làm cho người ta khiếp sợ hơn.

Tra, tra nam?!

Giản Úc nhanh chóng từ trong lồ ng ngực của Lục Chấp ngồi ngay ngắn lại, mặt đều đỏ cả lên: "Em mới không phải!"

Sao cậu có thể là tra nam được?

Cậu đã làm cái gì chứ?

Lục Chấp dựa vào gối đầu, khoanh tay trước ngực, đánh giá Giản Úc: "Phải không? Sao anh lại cảm thấy em đang muốn trở mặt không chịu trách nhiệm vậy?"

Giản Úc vội vàng mà lên án: "Em không có! Em nơi nào không chịu trách nhiệm?"

Lục Chấp vẫn không tính toán buông tha cho cậu, nói có sách mách có chứng: "Bởi vì em không thừa nhận quan hệ của chúng ta đã thay đổi."

Giản Úc hơi hơi mở to mắt, cẩn thận tự hỏi lời của Lục Chấp.

Hình như vậy, hiện tại hai người bọn họ không giống trước kia nữa, trước kia bọn họ là quan hệ đối tượng kết hôn hợp đồng, mà hiện tại......

Khuôn mặt Giản Úc hiện tại thật sự đỏ lên.

Làn da của cậu vốn đã trắng, mặt đỏ lên, liền trở nên đỏ bừng, giống như một trái mật đào tươi ngon, đáng yêu lại hấp dẫn.

Cậu có chút nói lắp: "Em, em không thừa nhận quan hệ của chúng ta bao giờ."

Trong mắt của Lục Chấp cuối cùng cũng có ý cười rõ ràng, tiếp tục chọc cậu: "Phải không? Vậy em gọi một tiếng để anh nghe một chút."

Ý tứ của hắn là bảo Giản Úc gọi tên hắn.

Kết quả, Giản Úc đỏ mặt, ngượng ngừng mà gọi: "Chồng ơi."

Lục Chấp ngay lập tức hóa đá, chỉ cảm thấy bốn phía xung quanh như đang có vô số pháo hoa nổ tung.

Thật là muốn mệnh.

Hắn trước kia không phải chưa từng nghe Giản Úc gọi "chồng ơi", chẳng qua khi đó sau khi nghe xong, tâm tình vẫn coi như là bình tĩnh, nhưng lúc này, loại thoả mãn cùng sung sướng này quả thực không có cách nào dùng ngôn ngữ để mà hình dung được.

Cũng may, hắn và Giản Úc không phải là kẻ thù, nếu không, có khả năng Giản Úc chỉ cần nói một hai câu thôi, hắn liền sẽ vứt bỏ khôi giáp quỳ xuống dưới chân đối phương đầu hàng.

Giản Úc gọi xong, càng cảm thấy cả khuôn mặt nóng muốn bốc khói.

Trước kia lúc cậu gọi Lục Chấp, cơ bản đều vì phối hợp diễn kịch, chỉ có lúc này đây, cậu là thật lòng.

Lúc này, Giản Úc phát hiện Lục Chấp đang nhìn chằm chằm cậu, trong đôi mắt đen nhánh dâng lên cuồn cuồn cảm xúc khắc chế nào đó.

Giản Úc dừng một chút, mở miệng nói: "Chẳng lẽ em gọi sai rồi?"

Hỏi xong, cậu đột nhiên phản ứng lại, cũng đúng nha, Lục Chấp chỉ bảo cậu gọi tên của hắn thôi mà? Sao cậu lại gọi hai chữ khác chứ?

Quả nhiên, sau khi bệnh nặng một hồi, đầu óc không còn dùng được nữa sao?

Giản Úc lập tức cảm thấy thẹn vạn phần, sắp bị sự ngu xuẩn của chính mình dọa khóc.

Đặc biệt là Lục Chấp còn đang cười như không cười mà nhìn cậu.

Lúc Giản Úc còn đang suy xét có nên tìm một khối đậu hủ để đâm đầu vào hay không, cũng may lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ vang hai tiếng.

Giản Úc vội vàng ngồi cách Lục Chấp ra một khoảng, đoan chính mà ngồi trên giường bệnh.

Vừa nãy hai người cách nhau gần quá, hơn nữa tư thế cũng quá ái muội.

Lục Chấp nhướng mày nhìn cậu một cái, sau đó nói với đối diện: "Vào đi."

Rất nhanh, chốt cửa bị vặn một cái, cửa mở ra.

Tần Diễn mang hoa đi vào.

Lâm Bác Vũ đi theo sau hắn, trong tay cũng cầm theo một rổ trái cây.


Tần Diễn vừa tiến vào liền la lên: "Anh dâu, anh rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi ô ô ô ô!!" Anh không biết em đã hy vọng ngày này bao lâu rồi đâu!!! Anh đừng lo lắng, hoa trong tay em là hoa bất tử, không có phấn hoa đâu..... Ôi trời!!!"

Đang nói, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó dùng hoa chặn lại đôi mắt: "Em cái gì cũng chưa có thấy đâu!!"

Giản Úc bị Tần Diễn ồn ào đến đau lỗ tai, cậu bất đắc dĩ mà đưa tay lên xoa nhẹ.

Đã lâu không nhìn thấy Tần Diễn, không nghĩ tới đối phương vẫn trước sau như một, nói không ngừng, nhưng mà như vậy cũng khá tốt, vừa đơn giản mà lại vui vẻ.

Lục Chấp không tốt tính như Giản Úc, hắn lạnh mặt nhìn Tần Diễn: "Cậu kêu cái quỷ gì?"

Tần Diễn vẫn cầm bó hoa che ở trước mắt: "Anh cùng anh dâu không phải đều đang ở trên giường sao? Phi lễ chớ nhìn, em bảo đảm vừa nãy cái gì em cũng chưa nhìn thấy!!"

Giản Úc: "......"

Haiz, sức tưởng tượng của Tần Diễn có phải là quá phong phú rồi hay không?

Lục Chấp trầm mặc, lười đánh giá bất luận cái gì liên quan tới Tần Diễn.

Lúc này, Lâm Bác Vũ đẩy Tần Diễn một cái: "Không cần che mắt đâu, anh Lục cùng anh dâu của cậu chưa phát sinh cái gì hết! Cậu đang nghĩ cái gì vậy, nếu bọn họ thật sự đang làm cái gì, có thể không khóa trái cửa được sao?"

Tần Diễn chậm rãi lấy xuống bó hoa đang che mắt, thấy Giản Úc cùng Lục Chấp xác thật quần áo còn đang chỉnh tề mà ngồi trên giường, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm: "Còn tốt còn tốt, tôi cứ tưởng mình gặp phải trường hợp không nên xem nữa chứ!"

Nói xong, hắn nghĩ tới cái gì, nhắc nhở nói: "Anh Lục, hiện tại thân thể anh dâu còn chưa có khôi phục, anh không thể nóng vội nha!"

Giản Úc: "....."

Lục Chấp sao lại kết được người bạn lạ lùng như vậy chứ!

Lục Chấp lạnh mặt, theo thứ tự mà nhìn qua Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ: "Hai người các cậu nếu quá rảnh, có thể nhanh chóng cút đi tìm việc làm đi."

Lâm Bác Vũ nhún vai, đem rổ trái cây để lên tủ, sau đó nói: "Không cần cậu thúc giục, đợi lát nữa tôi còn phải đi tham gia một hội giao lưu học thuật, rất bận đó, tôi đi trước một bước."

Nói xong, hắn liền hướng ra cửa mà đi tới.

Còn lại Tần Diễn vẫn mặt dày mày dạn mà đi qua, sau đó cười hì hì nói: "Em mới không đi đâu! Thật vất vả mới có thể cùng anh dâu nói chuyện mấy câu, em muốn ở đây một lúc nữa!"

Lục Chấp không thèm để ý tới hắn, mà là xoay người nói với Giản Úc: "Anh đi làm việc trước."

Hắn còn một cuộc hội nghị qua video, lẽ ra hắn tính chuyển qua buổi sáng ngày mai.

Nhưng hiện tại có Tần Diễn ở đây, Giản Úc cũng sẽ không nhàm chán, cho nên hắn dứt khoát hiện tại liền mở họp luôn.

Giản Úc ngoan ngoãn mà gật đầu: "Dạ, anh đi đi."

Lục Chấp nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Tần Diễn vội vàng ngồi ở mép giường, quan tâm mà nhìn Giản Úc: "Anh dâu, hình như anh gầy đi rất nhiều."

Giản Úc nhàn nhạt cười khẽ: "Có chút."

Cho dù là ai trải qua một đợt bệnh nặng, thân thể đều sẽ càng thêm đơn bạc, huống chi là người vốn trời sinh thân thể yếu ớt như cậu, càng là không chịu nổi bệnh tật giày vò.

Tần Diễn nghe vậy, có chút thương tâm mà hít hít mũi, nhưng mà rất nhanh, hắn lại cao hứng lên: "Chẳng qua hiện tại tốt rồi, cuối cùng anh cũng đã khoẻ lại. Anh có biết không, đoạn thời gian mà anh sinh bệnh, anh Lục sống thảm lắm!"

Trái tim Giản Úc hơi hơi siết chặt: "Lục Chấp, anh ấy làm sao vậy?"

Tần Diễn ba ba nói không ngừng: "Chính là anh Lục vẫn luôn lo lắng cho anh á, đặc biệt là đoạn thời gian anh hôn mê, cơ bản là anh ấy không thể ngủ được, sau đó vẫn luôn ngồi trước giường bệnh mà canh chừng cho anh. Dù có đi ngủ, cũng chỉ ngủ được tầm ba bốn tiếng mà thôi. Lâm Bác Vũ lo lắng thân thể của anh ấy không chịu đựng nổi, còn cố ý cho anh ấy uống một ít thuốc an thần, kết quả anh Lục không chịu uống, anh ấy nói anh ấy phải luôn chờ cho đến khi anh tỉnh lại......"

Giản Úc ngồi ở trên giường bệnh, ngơ ngẩn mà nghe Tần Diễn nói những chuyện mà cậu không biết.

Thì ra lúc cậu chịu đựng bệnh tật tra tấn, Lục Chấp cũng không hoàn toàn sống tốt.

Không biết trong một năm qua, cậu cùng Lục Chấp rốt cuộc là ai càng đau khổ hơn ai.

Tần Diễn nói xong lời cuối cùng, mắt trông mong mà nhìn Giản Úc: "Anh dâu, anh cùng anh Lục về sau nhất định phải hạnh phúc đó!"

Giản Úc thật lâu mới từ những chuyện của Lục Chấp hồi phục lại tinh thần, sau đó miễn cưỡng cười với Tần Diễn một cái: "Ừ, chúng tôi sẽ."

Buổi tối.

Giản Úc dựa vào trong lồ ng ngực của Lục Chấp, nghĩ đến những chuyện mà buổi chiều Tần Diễn đã nói.

Lúc này, Lục Chấp rũ mắt hỏi cậu: "Nghĩ cái gì đó?"

Giản Úc lắc đầu, cười nói: "Không có gì."

Có một số việc, cậu chỉ cần ghi tạc trong lòng là được.

Giản Úc nghĩ đến lúc chiều Lục Chấp rời đi, hỏi: "Công tác của anh đã hoàn thành xong rồi sao?"

Lục Chấp gật đầu: "Ừ, mở một cuộc hội nghị, chuyện nên giải quyết đã giải quyết xong rồi."

Nói xong, động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp mà sờ sờ đầu Giản Úc: "Toàn bộ buổi tối này, anh đều có thể ở bên cạnh em, em có muốn làm cái gì không?"

Giản Úc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Vậy anh kể chuyện xưa cho em nghe đi?"

Hiện tại thị lực của cậu không tốt, không thể xem di động, cũng không thể đọc sách được, chỉ có thể dựa vào Lục Chấp.

Lục Chấp nghe vậy,, nhướng mày nói: "Được, kể chuyện cổ tích Grimm cho em nhé?"

Xong, hắn lấy di động, thật sự lên mạng tra tìm.

Giản Úc: "......"

Truyện cổ tích Grimm?

Cái này không phải là truyện cho mấy bé xem sao?

Cậu hoài nghi Lục Chấp đang trêu chọc cậu, nhưng mà cậu không có chứng cứ, vì thể cậu chỉ có thể nói: "Không muốn nghe cái này."

Cậu tốt xấu gì cũng đã 23 tuổi rồi, sao có thể nghe chuyện cổ tích thiếu nhi được?

Lục Chấp cười vui vẻ mà nhìn cậu: "Vậy nghe đồng thoại xưa của Andersen* nhé?"


* Nhà văn người Đan Mạch Hans Christian Andersen nổi tiếng trên toàn thế giới vì những câu chuyện thiếu nhi được bao thế hệ độc giả yêu thích như "Vịt con xấu xí", "Cô bé bán diêm", "Công chúa và hạt đậu", "Chú lính chì dũng cảm"...

Giản Úc: "......"

Rất tốt, cậu đã xác định được Lục Chấp đang trêu chọc cậu.

Đây là đang nói cậu giống mấy đứa trẻ con phải không?

Giản Úc có chút tức giận mà đánh vào cánh tay của Lục Chấp một cái: "Anh cố ý phải không?"

Trong mắt Lục Chấp đều là ý cười: "Không phải em muốn nghe chuyện xưa sao?"

Giản Úc lẩm bẩm nói: "Em không phải muốn nghe chuyện xưa của mấy bé mẫu giáo như vậy."

Lục Chấp nhếch mày: "Vậy chúng ta làm chút chuyện khác nhé?"

Hắn bỏ di động xuống, sau đó rũ mắt nhìn Giản Úc trong ngực.

Giản Úc có chút mờ mịt mà chớp mắt: "Làm cái gì?"

Bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, trong đôi mắt của cậu có chút ánh sáng vụn, vô cùng lóa mắt.

Lúc cậu nói chuyện, miệng lúc đóng lúc mở, ẩn ẩn có thể thấy dược hàm răng trắng tinh xinh đẹp của cậu, cùng với một chút đầu lưỡi đỏ tươi ướt át.

Giản Úc chỉ thấy Lục Chấp đang nhìn chằm chằm cậu, cũng không có trả lời, vì thế lại hỏi lần nữa: "Phải làm gì....."

Giây tiếp theo, thanh âm của cậu đột nhiên im bặt.

Bởi vì Lục Chấp hôn cậu.

Một khắc kia, trái tim của Giản Úc như ngừng đập.

Cậu kinh ngạc mà mở to mắt.

Sau một lúc, cậu chậm rãi duỗi tay, vòng qua ôm lấy cổ của Lục Chấp.

Nụ hôn của Lục Chấp cũng giống như tính cách của hắn, mang theo chút ý tứ cường thế.

Giản Úc bị hắn giam cầm ở trong ngực, căn bản không thể động đậy được, chỉ có thể hơi hơi ngửa đầu, thừa nhận nụ hôn kịch liệt của Lục Chấp.

Cậu cảm thấy như có một dòng điện lưu theo sống lưng chạy thẳng l3n đỉnh đầu, làm toàn bộ da đầu của cậu đều cảm thấy tê dại.

Lúc này, Lục Chấp cắn môi của cậu một cái, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Há miệng."

Hai chữ này giao hòa giữa đôi môi của bọn họ, có chút mơ hồ không rõ.

Nhưng mà, Giản Úc vẫn nghe tới rồi, cậu theo bản năng mà mở miệng ra, sau đó liền cảm giác bản thân như bị cuốn vào trong một dòng nước lũ càng thêm kịch liệt.

Lục Chấp m*t đầu lưỡi của cậu, đuổi theo lưỡi của cậu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy......

Rất nhanh, Giản Úc liền cảm thấy bản thân không thở nổi.

" Ô ô...."

Cậu ở trong lồ ng ngực của Lục Chấp giãy giụa hai cái.

Cuối cùng, Lục Chấp cũng buông lỏng cậu ra một chút.

Giản Úc rốt cuộc có thể hít thở không khí mới mẻ, cậu lập tức thở từng ngụm từng ngụm.

Trong mắt của cậu nhiễm một mảnh hơi nước, lông mi nhẹ nhàng rung động, mặt cũng bởi vì thiếu oxy mà trở nên đỏ bừng.

Lục Chấp nhéo nhẹ gương mặt của cậu: "Sao ngốc như vậy? Ngay cả thở cũng quên."

Giản Úc: "??"

Rõ ràng là do người này hôn quá dữ, bây giờ còn trách ngược lại cậu sao?

Giản Úc không cao hứng, phản bác nói: "Em không có ngốc."

Cậu chỉ là đôi khi lười phải suy nghĩ một số vấn đề phức tạp thôi, chuyện này sao có thể là ngốc được?

Lục Chấp nhướng mày cười nói: "Chính là ngốc."

Giản Úc: "....."

Trong mắt của cậu mang theo hơi nước ướt át, thở phì phì mà bịt kín miệng: "Không cho anh hôn nữa."

Nhưng mà, cậu quá yếu, căn bản phản kháng không lại Lục Chấp.

Lục Chấp nhẹ nhàng mà hóa giải chống cự của cậu, đem tay của cậu kéo ra, sau đó ấn cậu lên giường, mười ngón tay đan vào nhau.

Giản Úc lập tức có ý đồ muốn giải cứu tay của mình, nhưng mà dù cậu dùng sức như thế nào, đều tránh không thoát.

Cậu có chút nóng nảy, hơi nâng thân thể lên, há miệng muốn c ắn vào cổ của Lục Chấp.

Kết quả cậu còn chưa cắn được, Lục Chấp liền lần nữa hôn lên môi cậu.

Giản Úc phát ra kháng nghị mơ hồ: "Không được hôn....."

Nhưng rất nhanh, thanh âm của cậu liền tiêu tán ở giữa môi lưỡi giao triền của hai người......

Cũng may lần hôn thứ hai này, động tác của Lục Chấp đã nhẹ nhàng chậm rãi hơn nhiều, ánh mắt hắn nhìn về phía Giản Úc cũng ôn nhu dịu dàng đến cùng cực, như là đang cẩn thận cảm thụ sự tồn tại của cậu.

Chậm rãi, Giản Úc cũng không giãy giụa nữa, cậu nhắm mắt, gắt gao mà vòng lấy cổ của Lục Chấp, tùy ý để Lục Chấp hôn cậu một lần lại một lần......

Ánh trăng ngoài cửa sổ trong như nước, trong phòng bệnh một mảnh tốt đẹp.

————————————————-

Editor có lời muốn nói:

Hôm nay chỉ có 1 chương thôi, mai mình hoàn chính văn luôn nha, còn phiên ngoại trên wiki ko có, nên mình sẽ mua trên truyenhd, rồi dựa vào đó dịch lại cho mn đọc.


Bình luận

Truyện đang đọc