THỤ THẾ THÂN THỨC TỈNH RỒI

Trên tàu điện ngầm về nhà, Yến Hạc Thanh nhận được một tin nhắn chuyển phát nhanh.

   Bưu kiện của cậu đã tới bưu điện.

   Yến Hạc Thanh không ghé bưu điện trước mà về nhà lấy một quyển "Sinh Học Tế Bào", ba lô câu cá và thùng nước.

   Sau đó lại vào cửa hàng tiện lợi ở cổng cư xá mua mấy cái bánh bao, mấy chai nước suối, hai hộp sữa, nhân tiện đặt một chiếc xe, điểm đón là bưu điện.

   Cậu vừa đến bưu điện thì xe cũng tới.

   Bưu kiện gồm ba thùng lớn, Yến Hạc Thanh khui ra tại chỗ, còn thùng giấy thì đưa cho quản lý bưu điện.

   Thấy toàn dụng cụ câu cá, tài xế hào hứng nói, "Cậu còn trẻ mà buổi tối không đi chơi, chạy tới câu cá trên băng đúng là hiếm thấy thật đó."

   Yến Hạc Thanh lịch sự gật đầu.

   Tài xế nói một tràng, "Hồ chứa Điền Sơn được đấy, hồi đó tôi cũng hay đi, chủ hồ chịu thả nhiều cá lắm."

   Trên đường đi tài xế truyền thụ kinh nghiệm câu cá cho cậu, chẳng bao lâu sau đã tới hồ chứa Điền Sơn.

   Đêm đông, tuy là ngày thường nhưng mặt hồ đóng băng vẫn đầy rẫy lều nhỏ thắp đèn sáng trưng.

   Yến Hạc Thanh tìm cả buổi mới được một chỗ.

   Bật đèn cắm trại lên, đầu tiên lấy máy khoan băng khoan một lỗ nhỏ, Yến Hạc Thanh mở ba lô ra, một mình dựng lều trải đệm.

   Ban đêm hồ nước lạnh cóng, tay chân Yến Hạc Thanh lạnh đến nỗi mất hết cảm giác, kéo cửa lều lên, bật lò sưởi một hồi tay đã có thể cử động dễ dàng, Yến Hạc Thanh lập tức xé nhỏ mồi câu đêm nay là nhộng tằm rồi móc vào lưỡi câu.

   Trong không gian thu nhỏ, ánh sáng vàng cam của đèn cắm trại khiến lều vải cực kỳ ấm áp, nhiệt độ lò sưởi cũng dần tăng lên, chẳng mấy chốc đã nóng đến mức phải cởi áo khoác.

   Yến Hạc Thanh cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len mỏng màu đen, cậu lấy một cái bánh mì, vừa ăn vừa đọc sách, cần câu đặt cạnh chân.

   Chẳng biết qua bao lâu, cần câu nhúc nhích đụng vào chân Yến Hạc Thanh mấy lần, cậu ngẩng đầu khỏi sách rồi nhấc cần câu lên.

   Câu được hai con cua.

   Đôi mắt Yến Hạc Thanh hơi sáng lên, lập tức gọi điện cho ông lão.

   Ông lão đang ở lều vải gần đó nên tới rất nhanh, vào lều thấy hai con cua lớn thì cười tủm tỉm: "Khá lắm khá lắm, đủ béo đấy, nướng trên lò sưởi rồi chia mỗi người một con, chỗ ông có muối tiêu, chúng ta nướng cua ăn khuya đi."

   Ông lão quay về lấy muối tiêu, đột nhiên quay đầu nhìn Yến Hạc Thanh rồi đưa tay chỉ vào khóe miệng bên trái, "Dính vụn bánh mì kìa."

   Ông vui vẻ nói: "Chỉ có lúc này mới nhìn ra cháu còn con nít thôi."

   Yến Hạc Thanh sửng sốt đưa tay sờ khóe miệng, đúng là có vụn bánh mì, cậu mải mê đọc sách quá nên ăn xong quên lau.

   Cậu vội vàng lau sạch vụn bánh mì.

   Ông lão đem muối tiêu tới, còn mang theo một rổ dâu tây và anh đào.

  "Đàn em cũ của ông đưa tới, nói là Hermes trong các loại dâu gì đó, ông không thích ăn ngọt, cháu giải quyết đi."

   Ông lão nhanh nhẹn đặt vỉ nướng lên lò sưởi, cua vừa câu trực tiếp lên vỉ.

   Yến Hạc Thanh ăn một quả, vừa ngọt vừa chua, vị dâu đậm đà.

   Cậu chọn một quả to đưa cho ông lão. "Không phải ngọt hẳn mà là chua ngọt đấy ạ, ông nếm thử đi."

   Ông lão vui vẻ cầm lấy rồi cắn nửa quả, "Ừm, cũng tạm được."

   Ông ăn nốt nửa quả còn lại. "Nhưng vẫn không thích lắm, cháu cứ từ từ ăn đi. Nhìn cháu như bị suy dinh dưỡng vậy, tới chỗ lạnh hơn câu cá chịu không nổi đâu."

   Mí mắt Yến Hạc Thanh giật nhẹ, "Chỗ lạnh hơn ấy ạ?"

   Ông lão ngẩng đầu lên phấn khích nói, "Ừ, chỗ đó nằm ở một thung lũng phía Nam, có hồ tư nhân đủ mọi giống cá, các loại cá nước ngọt phổ biến đều có hết."

  "Nhưng phải là hội viên chứ người bình thường không được vào đâu."

   Yến Hạc Thanh biết hồ tư nhân kia, đó là nơi Lục Lẫm hay đến câu cá.

   Ông lão nói tiếp: "Lần sau đi ông sẽ gọi cháu, thú vị hơn chỗ này nhiều."

   Yến Hạc Thanh vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, cậu cảm tạ từ tận đáy lòng, "Cảm ơn ông ạ."

   Ông lão xua tay, giả bộ giận dỗi, "Lại khách sáo với ông rồi, ông đem dâu đi bây giờ!"

   Mắt Yến Hạc Thanh cong lên, cậu bốc một quả dâu. "Không kịp đâu ạ, cháu sắp ăn hết rổ dâu của ông rồi."

   Ông lão cười ha ha, "Thằng nhóc này, phải vậy mới được chứ!"

   Cùng lúc đó, Lâm Phong Trí mang tâm sự nặng trĩu về nhà họ Lâm.

   Trong nhà chỉ có mẹ y.

   Lâm Phong Trí khó nhọc nuốt nước bọt, giọng nói cũng khàn đi, "Mẹ......"

   Mẹ Lâm đang xem phim, bà ấn nút tạm dừng rồi ôm y ngồi trên ghế salon, hiền hoà nói: "Giờ mới chịu về, ăn cơm bên ngoài rồi à?"

   Lâm Phong Trí lắc đầu rồi lại gật đầu.

   Mẹ Lâm cười tít mắt lộ cả nếp nhăn. "Bé ngốc, con ăn rồi hay là chưa ăn thế? Nếu chưa thì bảo dì Trương nấu cho con bát cháo hải sản và cua hoàng đế, lúc chiều anh con mới đem về một giỏ đấy."

   Lâm Phong Trí chẳng còn chút khẩu vị nào, y nhìn mẹ Lâm, "Mẹ, con......"

   Ánh mắt mẹ Lâm đầy nghi hoặc. "Sao?"

  "Con là......" Lời nói nghẹn lại trong cổ, Lâm Phong Trí thực sự hỏi không được nữa, mắt y đỏ lên, đột nhiên đứng phắt dậy, "Không có gì, con đi ngủ đây!"

   Sau đó chạy nhanh lên lầu.

   Thấy y quá bất thường, mẹ Lâm vội vã đuổi theo, "Con sao vậy?"

   Cửa bị Lâm Phong Trí khóa trái.

   Y nhào lên giường kéo chăn trùm kín đầu, "Con không sao! Con muốn đi ngủ!"

   Nước mắt rơi xuống ào ào.

   Lâm Phong Trí không hiểu tại sao mình lại là con nuôi, tại sao chuyện xui xẻo cứ dồn dập kéo tới......

   Cảm giác này thật quá đáng ghét!

   Mẹ Lâm gõ cửa hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, bà hoang mang lo sợ xuống phòng khách gọi điện.

  "Ông xã, Phong Trí lạ lắm, anh về nhanh nhé......"

  "Con về mau đi, em con bị sao ấy......"

  ......

   Chưa đầy một tiếng sau, cha Lâm, Lâm Phong Huyền và Lâm Phong Dật đã chạy về nhà.

   Thay nhau gõ cửa dỗ Lâm Phong Trí.

  "Trí Trí, ba đây, có chuyện gì vậy con?"

  "Phong Trí, anh Hai nè, ai bắt nạt em nói anh biết đi, anh sẽ cho nó một trận."

  "Trí Trí, mở cửa ra được không?" Lâm Phong Dật sốt ruột không chịu được. "Ai làm em buồn, anh sẽ không tha cho nó đâu!"

   Thật lâu sau, trong phòng mới vọng ra tiếng bước chân, cả nhà lập tức im bặt rồi hồi hộp nhìn cánh cửa.

   Cửa mau chóng mở ra, mặt mũi Lâm Phong Trí đỏ bừng, hai mắt sưng húp xuất hiện sau cửa.

   Không chờ họ lên tiếng, Lâm Phong Trí đã nhắm mắt ngã ập tới trước, gục vào lòng Lâm Phong Dật.

   Lâm Phong Trí bị sốt.

   Trong cơn mê man, y nghe thấy một giọng nói êm ái.

  "Minh Tùng, chờ anh kiếm được tiền sẽ mua cho em đùi gà nè, bắp bò nè, dâu vừa to vừa đỏ nữa!"

  "Dạ dạ!" Một giọng khác vui vẻ reo lên, "Em thích anh nhất trên đời!"

  ......

  "Anh, anh......"

   Lâm Phong Trí không ngừng lẩm bẩm.

   Lâm Phong Dật liên tục thay khăn lạnh hạ sốt cho Lâm Phong Trí, nghe y gọi anh trai thì đau thắt ruột gan, cầm tay y nói: "Anh đây, đừng sợ."

   Lâm Phong Trí đang mơ, y đến một nơi mù mịt sương trắng, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

   Bỗng nhiên một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm xuất hiện rồi cười khúc khích chạy về phía y.

   Nhìn mặt đứa bé rất quen, cực kỳ quen.

  "Anh! Anh! Em thích anh nhất đó!"

   Sau đó chạy lướt qua y.

   Lâm Phong Trí quay đầu lại, trong làn sương trắng loáng thoáng một bóng người bé nhỏ, rất nhỏ.

   Một lát sau, bóng người trong sương từ từ đến gần.

   Ngũ quan dần rõ nét hơn, mặt rất nhỏ, rất trắng, còn rất gầy.

   Chính là cậu!

   Lâm Phong Trí hoảng hốt mở mắt ra, lập tức bật dậy trên giường.

  "Yến Hạc Thanh!"

   Lâm Phong Dật thấy y tỉnh thì hết sức mừng rỡ, dịu dàng xoa trán y, "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng hạ sốt rồi."

   Nước mắt Lâm Phong Trí lã chã rơi xuống.

   Lâm Phong Dật hết sức đau lòng, vội vàng ôm y. "Khó chịu lắm à? Anh đưa em vào viện nhé."

   Lâm Phong Trí lắc đầu rồi vùi mặt vào ngực Lâm Phong Dật khóc.

   Trí nhớ của y vẫn rất mơ hồ, nhưng......

   Trong lòng có một thanh âm nói cho y biết Yến Hạc Thanh không phải lừa đảo, không hề nói sai, hình như cậu...... đúng là anh trai của y thật.

  "Hu hu hu......" Lâm Phong Trí đau lòng khóc thành tiếng.

  "Trí Trí." Tim Lâm Phong Dật sắp vỡ vụn vì tiếng khóc của y nhưng lại không thể làm gì. "Rốt cuộc em sao vậy? Đừng làm anh sợ mà."

   Cuối cùng Lâm Phong Trí ngẩng đầu lên, khóc đến nỗi khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng, "Anh, em là con nuôi của ba mẹ đúng không?"

   Vẻ mặt Lâm Phong Dật lập tức cứng đờ.

   Thấy biểu cảm của hắn, Lâm Phong Trí lập tức hiểu ra ngay, đúng vậy, mình thật sự là con nuôi.

   Trong lòng cực kỳ chua xót, y đẩy Lâm Phong Dật ra rồi òa lên khóc.

  ......

   Khi Lâm Phong Trí trở lại bình thường đã là chiều hôm sau.

   Sắc mặt y cực kém, ngồi xổm dưới cây hoa trong nhà kính ngơ ngác nhìn mèo con ăn đồ hộp.

   Y xoa đầu mèo con rồi lẩm bẩm: "Pontipines, em biết không? Anh và em giống nhau đó, cũng được nhà này nhặt về."

  "Anh không phải con ba mẹ sinh ra, anh Hai và anh Ba cũng không phải anh ruột của anh, anh có một người anh khác nữa cơ."

   Giọng Lâm Phong Trí càng lúc càng nhỏ, "Anh không muốn có người anh này......"

  "Trí Trí." Mẹ Lâm đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Phong Trí. Bà dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm của con mình. "Dù có chuyện gì xảy ra thì con vẫn là cục cưng của mẹ, ba mẹ và hai anh vẫn luôn yêu thương con, biết chưa?"

   Mắt Lâm Phong Trí lại đỏ lên, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cắn môi không chịu nói.

   Mẹ Lâm thở dài, "Chắc con gặp anh ruột mình rồi đúng không, nó là đứa trẻ ngoan lắm."

   Lâm Phong Trí lập tức ngẩng đầu lên, khẩn trương hỏi: "Anh ấy tới tìm mẹ sao? Anh ấy......" Y hơi do dự, "Anh ấy, anh ấy có đòi tiền mẹ không?"

   Mẹ Lâm kinh ngạc, "Đâu có, mẹ chỉ gặp nó hồi bé thôi. Sao con lại nghĩ vậy chứ?"

   Lần đầu tiên đến cô nhi viện, bà thích nhất là anh ruột Lâm Phong Trí, không chỉ xinh đẹp mà còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

   Lâm Phong Trí lẩm bẩm, "Trên TV đều là vậy mà...... Dù sao nếu anh ấy đem con ra để đòi tiền ba mẹ, nhất định con sẽ không tha thứ cho anh ấy đâu!"

   Mẹ Lâm buồn cười, "Cục cưng của mẹ lương thiện quá! Nghe mẹ nói nè, giờ con đã gặp được anh ruột thì sau này sẽ có thêm một người anh nữa thương yêu con, đây là chuyện tốt mà."

  "Hay là tối nay mời nó tới nhà ăn cơm đi, mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu món ngon cho hai đứa."

   Lâm Phong Trí im lặng rất lâu mới gật đầu. "Dạ."

  ......

   Yến Hạc Thanh đang đọc sách thì điện thoại reo lên.

   Người gọi là Lâm Phong Trí.

   Không chênh lệch bao nhiêu so với thời gian Yến Hạc Thanh dự tính, cậu nghe máy, "Xin chào."

   Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc lâu mới lên tiếng, "Tôi là Lâm Phong Trí."

   Yến Hạc Thanh khách sáo hỏi, "Có chuyện gì không?"

  "Anh......" Lâm Phong Trí hít sâu một hơi, "Tôi hỏi ba mẹ mình rồi, họ nói anh không hề nói dối."

  "Tôi định mời anh đến nhà ăn tối, anh có muốn tới không?"

   Khóe miệng Yến Hạc Thanh khẽ nhếch, "Nếu em nhớ lại chuyện hồi bé thì sẽ biết anh chưa bao giờ từ chối em cả."

  Tim Lâm Phong Trí đập thình thịch, qua điện thoại, dường như y lại nhìn thấy thiếu niên mỉm cười dưới tàng hoa mai.

   Anh trai.

   Đó là anh trai ruột thịt của y.

   Lâm Phong Trí sờ mũi, "Anh nhắn địa chỉ cho tôi đi, giờ tôi sẽ bảo tài xế tới đón anh."

Bình luận

Truyện đang đọc