THỦ VỆ CUỐI CÙNG

Ma xui quỷ khiến, bản thân Carlos khó có thể tin nổi đang ở trong một ngôi nhà nơi lưng chừng núi tại châu lục Sarah, bọc kín chăn, ôm nước ấm, ngồi xem một bộ phim truyền hình nhàm chán mà cười khúc khích.


Sau buổi tối hôm đó, không biết xảy ra chuyện gì, Gaer phát hiện cái vị trong nhà kia đột nhiên có ánh mắt kì quái, có lúc đang nói được nửa câu, lại đột nhiên thất thần, hoặc là lúc anh không chú ý nhìn chằm chằm mặt anh như có điều suy tư, tình cờ còn để lộ ra nụ cười... từ ái mà quỷ dị.


Cả người nổi da gà thật không đủ để hình dung cảm giác của Gaer lúc này.


Tất cả những dấu hiệu này đã chứng minh, trước trước trước trước... Trước đó, tư tế đại nhân cậu bị sốt đến hồ đồ rồi!


Loại biến hóa nhanh chóng này Ivan cũng nhận ra được: Lúc nói chuyện với Gaer, thanh âm Johan rõ ràng mềm mỏng hơn gấp mấy lần.


Trước đây vô luận Gaer nói cái gì, cậu đều sẽ nghe một cách chọn lọc —— tình nguyện thì sẽ nghe thấy, không vui thì coi như gió thoảng qua tai, hiện tại lại có cảm giác như vô luận Gaer nói cái gì, đối phương đều sẽ nghe vô cùng cẩn thận trân trọng lưu lại trong ký ức, lo sợ nghe lọt mất một chữ.


Thậm chí một ngày nọ dậy sớm, Gaer kinh hoàng phát hiện, Johan đang đứng trong phòng bếp vì mình mà chuẩn bị bữa sáng!


Đương nhiên... Nhờ ngăn cản đúng lúc, cậu còn chưa kịp làm nổ phòng bếp.


Rất nhiều lần, Gaer vô cùng xúc động muốn hỏi cậu một vấn đề kinh khủng —— Cậu có phải có ý gì với tôi không? (Bổ não là bệnh, phải trị con trai ạ!)


Mỗi lần Johan dùng cặp mắt màu xanh sẫm kia nhìn một cách ôn nhu, tràn ngập dung túng và yêu thương... Như nhìn con mèo nhỏ nuôi trong nhà, cái vấn đề quỷ dị của Gaer như thai chết trong bụng, làm cho thợ săn Kim chương phi thường muốn chạy trối chết.


Nhưng mà cũng có duy nhất một lần ngoại lệ, chính là khi Gaer nhắc tới Ardo đại giáo chủ với cậu, còn chưa kịp gợi chuyện, chàng trai hoạt bát vui vẻ nhanh chóng đổi sắc mặt, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, đồng thời gọn gàng nhanh chóng cắt ngang anh, phi thường thẳng thắn nói cho anh biết: "Chúng ta từng hợp tác một thời gian, thế nhưng tôi chán ghét hắn."


Sau đó tựa hồ cảm thấy bản thân hơi nặng lời, biểu cảm thoáng mềm mại, áy náy nhìn Gaer một cái, dùng loại giọng điệu dỗ em bé ngủ mà nói: "Xin lỗi, cũng không phải nhằm vào anh, tôi chỉ quen ăn ngay nói thật, làm anh không thoải mái sao?"


Ngoại trừ nổi da gà, Gaer nghĩ, tôi còn có thể làm gì đâu?


Khi Carlos nhìn thấy Gaer, luôn có loại kích động muốn đưa tay xoa đầu anh, nhưng mỗi lần định đưa tay liền tiếc nuối phát hiện, đối phương đã là người đàn ông trưởng thành, động tác này quá không thích hợp, vì vậy liền cảm thấy mất mát.


"Tôi bỏ lỡ cả thời thơ ấu cùng thiếu niên của Tiểu Gaer." Cậu khổ sở nghĩ, "Chỉ chớp mắt, hắn đã lớn như vậy."


Sau đó cậu sẽ rơi vào bên trong cảm xúc của mình, cả người bao phủ một tầng oán khí đen nghìn nghịt.


Vì vậy Gaer đáng thương rốt cuộc phát hiện hai con người đến từ thời đại 'Vĩ đại' này cũng có chút tương đồng —— bọn họ đều không nghe người khác nói chuyện!


May mà lúc sau ngài Gudrun triệu tập thợ săn Kim chương —— bởi vì vấn đề kết giới, bọn họ bị gọi về làm công tác chuẩn bị chiến tranh, kì nghỉ của Gaer tan thành mây khói, nhẹ nhàng theo gió bay đi, phải ở lại thánh điện hai mươi mấy ngày, tránh khỏi sự quan tâm không nguyên nhân của vị tư tế nào đó.


Đương nhiên, bởi vì việc này, anh cũng vẫn luôn không tìm được cơ hội đem đề tài 'Đại giáo chủ Ardo' tiếp tục nữa.


Đợi đến khi Gaer vất vả lắm mới được thánh điện thả ra, thuận tiện mang theo trị liệu sư Amy đến kiểm tra thân thể cho vị tư tế trong nhà kia, trong nhà Shadden một mảnh gà bay chó sủa.


"Johan," Gaer hướng trên lầu hô một tiếng, "Mười phút sau, mẹ tôi mang theo hai cháu nhỏ tới chơi —— tôi nói này, theo ý ngài Gudrun, cậu phải chú ý không được nói ra thân phận của mình với người ngoài thánh điện, nếu không sẽ mang đến phiền toái cho cậu."


"Tôi biết rồi!" Trên lầu truyền đến một tiếng 'ầm', Carlos dùng tên giả Johan tức muốn nổ phổi nói, "Đem cái tên này ra khỏi phòng tôi ngay! Gặp quỷ, hắn muốn cởi quần tôi ra!"


Amy cầm trong tay ống tiêm xilanh, mặc trên người một cái váy y tá không biết kiếm đâu ra, quả thật giống như người đại diện trò chơi 'Zombie nurse' mới phát hành, mười bước phải giết một tên, phong tình vạn chủng nháy mắt với Carlos: "Đến đây, bảo bối."


Carlos siết chặt đai lưng của mình, nút áo mở ra lúc kiểm tra vết thương còn chưa cài lại, cứ như vậy y quan không chỉnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong mà đứng phía sau ghế, ngoài mạnh trong yếu nói với Amy: "Cậu dẹp bỏ ý nghĩ đó đi!"


"Buông tha cái mông của cậu?" Amy nhíu mày suy ngẫm, "Nga, không được, tiểu mỹ nhân, là cậu nên dẹp hẳn cái ý nghĩ đó đi."


"Tôi trước giờ chưa từng nghe nói có ai dùng một lọ nước để xóa sẹo!" Carlos thanh âm không đổi, "Vết sẹo là huân chương của đàn ông! Tôi tại sao phải ngu ngốc vì nó mà cởi quần?!"


Hai người này, đến tột cùng là có nghe thấy lời tôi nói hay không... Gaer thở dài, đi lên lầu, che ở trước mặt Carlos, người phía sau hùng hùng hổ hổ nhân cơ hội cài lại nút áo.


"Amy, tôi nhớ đồ chơi kia tiêm ở cánh tay cũng được, cậu có cần thiết vì muốn xem mông người khác mà bức cậu ấy đến đường cùng —— còn không mau đưa tay của cậu qua đi Johan, chỉ là một tiêm thuốc nước tiêu trừ sẹo thôi, sẽ không làm gì cậu đâu. Vết thương ở ngực của cậu không giống vết thương bình thường, tôi nghĩ cậu biết lí do, vết sẹo không tiêu trừ sẽ để lại nguyền rủa, nó sẽ ăn mòn cơ thể cậu!"


Amy: "Hừ hừ."


Gaer liếc mắt cảnh cáo hắn một cái: "Nếu như tôi nói cho Louis, cậu thế mà đi quấy rầy người bị thương, hắn nhất định sẽ nảy sinh nghi vấn với đạo đức nghề nghiệp của đội trị liệu sư thánh điện."


Amy bị đánh trúng tử huyệt, hắn tâm không cam tình không nguyện mà nhún vai: "Được rồi, cậu thắng —— mỹ nhân, xắn ống tay áo lên."


Carlos sắc mặt âm trầm nhìn hắn.


Bảo mẫu nhà trẻ Gaer đành chuyển hướng đến 'tiểu bằng hữu' khác: "Johan, tôi vừa mới nói..."


Carlos liếc mắt nhìn anh, cuối cùng cũng vẫn là bất đắc dĩ xắn ống tay áo lên.


"Nhìn mặt cậu kìa." Cậu lẩm bẩm.


Amy cười gằn cho cậu một cú chích, đau vô cùng, sau đó Carlos sắc mặt tái nhợt, thuốc nước bị đẩy vào bên trong bắp thịt cậu, cơ hồ lập can kiến ảnh*, vết thương trước ngực và bụng liền phát ra tiếng 'xì xì', Carlos cảm thấy mình giống như bị người ta gác trên thiết bản mà nướng, Amy nói như thể không liên quan đến mình: "Không cho gãi, không cho cào, cậu phải chịu đựng mười phút —— Gaer, đè cậu ấy lại."


(Lập can kiến ảnh: mang tính tức thì, ngay lập tức)


"Không cần, không cần để ý đến tôi, tôi sẽ nhẫn nhịn." Carlos kéo ghế tựa qua, động tác có chút mất tự nhiên ngồi xuống, trong sự đau đớn mà miễn cưỡng nặn ra cho Gaer một nụ cười.


"Há," Amy một bên đóng gói dụng cụ của mình, một bên ngoài ý muốn nhìn họ, "Hai người tới mức nào rồi? Ai ở trên hả?" (trên dưới không quan trọng, quan trọng là trong hay ngoài =))) )


"Cậu thật sự là... Tôi lần đầu gặp quỷ trị liệu sư..." Âm thanh Carlos nghẹn trong cổ họng, gằn từng chữ nói.


"Vinh hạnh cực kỳ." Amy cho cậu cái hôn gió.


Carlos ngẩng đầu lên, cười lạnh bổ sung cho xong lời mình: "... Berg 'Tiên sinh'."


Amy dừng động tác trên tay, mặt không đổi sắc quay đầu lại: "Vậy cậu có muốn tiêm một mũi nữa không, Johan bảo bối?"


Gaer đỡ trán: "Coi như vì thánh điện, tôi van cầu hai người đi."


Ngay lúc này, chuông cửa vang lên, Ivan ở dưới lầu đi mở cửa, truyền đến tiếng trò chuyện trầm thấp, Gaer lộ ra một nụ cười từ đáy lòng, một bên quay người ra khỏi phòng Johan, một bên nhanh chóng nói: "Xin giới thiệu với cậu, đây chính là mẹ tôi, hai tiểu thiên sứ này là con của anh tôi, Mike và Lily."


Anh từ trên lầu đi xuống, trao cho vị phụ nhân tao nhã kia một cái ôm lớn: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."


Carlos lại ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm mẹ của Gaer là Shadden phu nhân mà ngây dại.


"Làm sao vậy?" Amy hỏi.


"Đó là... Floryte tiểu thư sao?" Carlos ngơ ngác hỏi.


Amy nhún vai: "Bốn mươi năm trước thì đúng là vậy, hiện tại tôi nghĩ là nên sửa lại thành Shadden phu nhân."


Carlos hoàn toàn không nghe thấy, chỉ thì thào nói: "Bà ấy... Thật xinh đẹp."


Amy nhất thời kinh hoảng: "Cái gì?!"


"Bà ấy thật xinh đẹp." Carlos lộ ra nụ cười mơ hồ, lặp lại lần nữa.


"Thứ cho tôi nói thẳng," Amy nói, "Hai người các cậu tuổi tác cách quá xa nhau, hơn nữa bà ấy đã lấy chồng —— cậu không có cơ hội đâu Johan bảo bối."


Carlos mắt điếc tai ngơ, cậu lấy một tư thế hết sức tao nhã thư thái đi xuống trước mặt phu nhân Shadden, dùng cặp mắt mê người nhìn bà thật sâu, nhẹ nhàng nắm tay bà, như nâng báu vật trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể không, thưa phu nhân?"


"Ồ..." Shadden phu nhân lúc còn trẻ cũng là mỹ nhân được rất nhiều người vây quanh, nhưng đó dù sao cũng là chuyện ba mươi năm trước, bà sửng sốt một chút mới phản ứng được, nở nụ cười hiền lành, "Đương nhiên, thiếu niên xinh đẹp."


Carlos cúi người, đặt lên tay bà một nụ hôn, bàn tay đặt sau lưng không biết khi nào xuất hiện một đóa hoa hồng: "Tôi là Johan, Johan Smith, ngài xinh đẹp đến hoa cũng ảm đạm phai mờ, thư phu nhân."


Shadden phu nhân hiển nhiên cảm thấy giải trí, bà vui cười hớn hở mà nhận hoa trên tay Carlos, nhón chân lên, nhân lúc đối phương cúi xuống eo còn chưa kịp thẳng lên, hôn trán cậu: "Cậu thật đúng là đứa trẻ đáng yêu nhất tôi từng gặp, nếu như Gaer cũng có thể đáng yêu như thế, nhất định đã sớm có nhiều cô gái muốn gả cho nó."


Ivan nhìn Carlos đột nhiên biến thành vương tử thời Trung cổ, thường không rõ tình hình mà gãi tóc, hỏi Amy: "Cậu ấy bị gì vậy?"


"Thích mẹ của Gaer." Amy lời ít ý nhiều mà tổng kết, "Đến đây, ngậm miệng của cậu lại đứa nhỏ ngu xuẩn, nó có thể nhét vừa một cái trứng vịt."


Cháu gái bốn tuổi Lily của Gaer cắn ngón tay, nhìn chằm chằm hoa trong tay bà mình.


Carlos nháy mắt mấy cái với em, ngón tay êm ái xoa xoa bím tóc mềm mại của em, tinh tế cuốn lấy sợi tóc của bé gái, trên dây leo xanh biếc xuất hiện một đóa hoa trắng nhỏ.


Lily mở to hai mắt: "Johan, chú và chú Gaer đều là Ma Pháp sư sao?"


Carlos nở nụ cười: "Không, chú chính là kỵ sĩ chuyên phục vụ những nàng công chúa xinh đẹp."


Amy cọ cọ cằm mình, ở bên cạnh nhỏ giọng bình luận: "Cậu biết không Ivan ngốc, người vĩ đại đều sẽ có một điểm cổ quái, tỷ như cái người trước mắt này, dưới góc nhìn của tôi, hắn thích ngự tỷ quá lớn tuổi và loli quá nhỏ tuổi."


Gaer đạp hắn một cước, âm trầm trầm nói: "Câm miệng, Berg 'Tiên, sinh'."


-----------------------


Lúc mình edit có một số đoạn chèn lời cảm xúc của mình vào á, mọi người có thấy phiền vì làm ngắt mạch truyện không, nếu có thì nói để mình xóa nha. <3 Nhớ comment và vote cho An nha <3

Bình luận

Truyện đang đọc