THÚ Y - LẠC TÂN

Tào đại phu đang xem bệnh cho một con dê, chủ nhân đầu ngưu cũng không quản trực tiếp vọt vào bệnh mã giam đem Tào đại phu kéo đi ra, một cái đại hán tám thước khóc ầm lên.

Tào đại phu bị lôi léo chật vật buồn bực, ngữ khí hơi nặng nề, ” Gấp cái gì, chỉ cần ăn dược ta khai liền không có trở ngại.”

Đại hán kia vừa nghe lời này nhất thời nổi giận mắng: ” Ngưu của ta lúc trước chẳng qua tinh thần không phấn chấn, nước tiểu có chút dị thường, ăn dược ngươi lúc sau không những không tốt ngược lại đứng còn không nổi, thở muốn không còn.”

Tào đại phu còn không tin nhưng nhìn thấy đầu ngưu lại không khỏi hai mày kẹp chặt.

Đầu ngưu nằm trên xe, thể trạng tử khí, nhìn ở mũi bị rạn nứt, vành môi phình to, khó thở, nằm dưới không dậy nổi, ngưu này sợ là đau đến sốc hông.

Lần trước hắn chẩn đoán bệnh là do tỳ hư nên nhai nuốt cỏ chậm, hơi có chút chứng phù thũng. Chỉ cần bồi bổ tinh thần thích hợp, cần thiết tĩnh dưỡng, uống một chút ích khí bổ dược, kiện tỳ khai vị, phương thuốc lợi thuỷ tiêu thũng là có thể, cũng không lo ngại. Sao mới chỉ hai ngày ngưu không chỉ không tốt mà còn bệnh lợi hại hơn?

Tào đại phu lấy lại bình tĩnh nói, nghi vấn: ” Mấy ngày qua có phải lại cưỡng bức nó lao động?”

Đại hán vội trả lời: ” Cả nhà chúng ta đem nó giống như tổ tông mà hầu hạ, làm sao dám cưỡng bức lao động. Ngày đó ngươi nói, ta đều nhất nhất làm theo, kết quả không có tốt lên ngược lại bệnh phát tát lợi hại hơn.”

” Không có khả năng a…”

Đại hán nóng nảy, ” Như thế nào không có khả năng! Ta có thể đem yngưu nhà ta ra vui đùa sao? Ngưu này chỉ mới hai tuổi, ta vẫn đang chờ nó sinh tiểu ngưu đây, như thế nào lại không dụng tâm? Rõ ràng là y thuật của ngươi không tốt, lung tung khai dược, ngưu nhà ta uống lộn thuốc mới bị hại thành như vậy!”

Làm đại phu kỵ nhất bị người hoài nghi y thuật, nếu tuyên dương đi ra ngoài sau này hắn làm sao sống yên ở bệnh mã giam. Tân Hồ huyện thú y không nhiều, Tào đại phu cũng coi như có chút danh tiếng, ngày thường được nịnh đã quen, lời này lại thật sự khó nghe, tức giận nói: ” Nếu không tin y thuật của ta, vậy thỉnh người khác đi!”

Đại hán trợn mắt, nói tiếp: ” Ngươi như thế nào lại có thể vô sỉ như vậy! Rõ ràng ngươi trị hỏng ngưu nhà ta, hiện tại lại muốn trở mặt.”

Đại hán nói xong liền cuồn cuộn tay áo nhào qua, bị người bên cạnh ngăn lại, phụ nhân khóc reo lên: ” Đương gia, ngưu chúng ta quan trọng hơn a!”

Bệnh mã giam có một cái thường lệ, chỉ cần tìm một đại phụ xem bệnh sau này đều chỉ tìm người đó. Trừ phi đại phu kia cứu trị không được mới tự giác chuyển cho người khác, nếu không đại phu khác sẽ không nhận chẩn. Hiện tại nếu chọc giận Tào đại phu, đại phu khác ngại tình cảm cũng sẽ không tiếp nhận, như vậy ngưu nhà bọn họ xem như không có người trị liệu!

Trước đó bọn họ cũng đã chạy tìm thầy thuốc ở thôn quê xem qua, người nọ nói thẳng không xem được. Nếu bệnh mã giam không thể trị được thì ngưu này xác định là không thể trụ.

Đại hán bị nhắc nhở, tuy không cam lòng nhưng cũng nhịn xuống, thanh âm mềm mỏng lại: ” Tào đại phu, ta vừa rồi lỗ mãng, ta nói chuyện không có động não, ngài đừng cùng ta chấp nhặt a. Van cầu ngài giúp ta nhìn xem ngưu này đi, nhà chúng ta đều phải sống dựa vào nó. Không chỉ có đầu này như vậy, trong nhà còn một đầu cũng thế nhưng không nghiêm trọng bằng. Ngưu kia là ta mượn đến để lai giống, nếu không trị hết thì xem như là xong hết rồi.”

Tào đại phu hừ lạnh một tiếng, đi lên trước bắt mạch chẩn tra, trong lòng tuy tức giận cũng sẽ không có bỏ đi. Đầu ngưu này đúng là tính khí suy yếu, bộ dáng không phấn chấn thận dương, vì sao chẩn được do hư tỳ cùng dạ dày, phương pháp lợi nước ích khí không có hiệu quả, bệnh tình còn chuyển biến xấu?

Tào đại phu không lý giải được, mời các đại phu khác cùng nhau hội chẩn. Tào đại phu liền hỏi: ” Như thế nào?”

Nguỵ đại phu lắc đầu nói: ” Mạch nhỏ bé yếu ớt, xá nhuyễn vô lực, tính khí thận hư, nước lạnh tích đầy bụng, giống như ngươi chẩn. Lúc đó ngươi khai phương tử gì?”

Chu đại phu cũng vuốt râu đồng ý.

Tào đại phu nói: ” Ta khai đảng sâm, hoàng kì lại thêm chư linh, phục linh, bạch thuật, củ từ phù chính khí, kiện tính khí, nhục quế, can khương, phụ phiến ôn lý tán hàn, phục linh, chư linh, trạch tả cùng quế chi hoá khí lợi nước, kiện tỳ trừ thấp.”

Nguỵ đại phu khé nhíu mày, khó hiểu nói: ” Trật tự đều đúng, chẳng lẻ dược tề không đủ?”

Chu đại phu lại lắc đầu phủ định, ” Cho dù dược tề không đủ cũng không phát ngược lợi hại như vậy, chỉ sợ vẫn là dược khai không đúng bệnh.”

Ba vị đại phu tuy nói ở Tân Hồ huyện có chút thanh danh, nhưng cũng không phải thuốc đến bệnh trừ, rất nhiều chứng bệnh đều bất lực. Từ lúc Tân Hồ huyện khai độ khẩu, súc vật ngày càng nhiều, hàng năm không có ít súc vật không có người cứu trị được mà chết. Vì tỉ lệ tử vong quá cao, tổng quản bệnh mã giam Tân Hồ huyện không thể lên chức, mà thú y bọn họ cũng không lên nổi Thái Bộc Tự ở kinh thành học tập. Chỉ có thể dựa vào tay nghề gia truyền cùng một ít thư tịch với thường ngày quan sát, muốn tiến tới quả thật khó khăn.

Ba vị đại phu chẩn đoán bệnh không có kết quả, lại bảo đến Chung lão đại phu. Nhưng Chung lão đại phu nhìn nhìn cũng lắc đầu, khai phương tử cùng Tào đại phu khai ra không khác biệt lớn, vẫn là kiện tỳ ích khí, phương pháp sấm thấp lợi nước.

” Chỉ có thể tạm thời thử xem, nếu là không có hiệu quà thì đành bất lực.”

Đại hán đang đợi lo lắng, lại bị ngăn ở bên ngoài chỉ có thể quay đầu nhìn xung quanh, gặp ba vị đại phu sắc mặt tối tăm nửa ngày không kết luận được, bắp chân bắt đầu nhũn ra. Hiện tại vừa nghe lời này, toàn thân đều nhũn.

Bà nương đại hán trực tiếp ngồi phịch trên đất, kêu khóc, ” Ta đã nói chổ đó không thể thả ngưu, ngươi không tin! Lão nhân đều nói nơi đó là cấm địa, chỉ cần ngưu đi vào thì phải chết không nghi ngờ, ngươi nói là lung tung đồn nhãm, giờ thì tốt lắm, đầu ngưu này của chúng ta chết không nói, trong nhà đầu kia phải làm sao giờ? Đây là ta qua nhà nương mượn, đến lúc đó ta phải ăn nói như thế nào a!”

Đại hán đang nóng lòng, nghe bà nương kêu to trong lòng lại tức giận thêm, nguyên bản còn muốn nếu có thể còn bắt vạ bệnh mã giam, ngưu của hắn trước đó còn không có chuyện gì, hiện giờ ăn chút dược ngược lại bệnh nặng lên, bệnh mã giam chạy không được trách nhiệm. Điều này cũng tốt, mà bà nương vừa gọi hắn một hồi ra như thế còn đòi tiền được sao!

Đại hán giận dữ đá qua một cước, hoàn hảo bà nương thoăn thoắt tránh thoát, nếu không một cước kia liền lãnh đủ. Bà nương cũng là một người mạnh mẽ, thấy thế lại tru lên hùng hùng hổ hổ, hai người ném nhau tức giận. Phu thê hai người ở bệnh mã giam môn tranh khẩu đấu cãi nhau ầm ĩ không ngớt, rước lấy một đám người vây xem.

Đợi đến khi tổng quản bệnh mã giam đi ra rống lên một tiếng, ‘cãi nhau về nhà mà cãi ‘ lúc này mới yên tĩnh xuống dưới.

Hầu ca nhi xem xong náo nhiệt chạy đến trước mặt Triệu Thanh Hà lắc đầu thở dại: ” Ai, một chút tổn thất hai đầu ngưu, cả nhà đại hán phải sống khổ sở a.”

Tào Khoan ở một bên nghe xong thì tròng mắt chuyển chuyển, khiêu khích nói: ” Thần y, thời điểm này ngươi sao có thể lui ở phía sau, còn không mạ chạy ra đây cho chúng ta lượng cái cổ họng chấn động một cái.”

May là Hầu ca nhi cũng nghe ra châm chọc trong đó, bác sĩ nãi trung cửu lưu, mà hí tử vi hạ cửu lưu*, như vậy so sánh rõ ràng là cố ý hất bẩn người.

[* ở đây Ex cũng không rõ lắm, đại khái hiểu là: bác sĩ có tài mà con hát cũng vang danh ]

Hầu ca nhi tuổi còn nhỏ ở bệnh mã giam căn cơ không có, không thiếu bị học đồ khác khi dễ, Triệu Thanh Hà mặc dù chưa ai mời chẩn toạ nhưng tốt xấu gì cũng là đại phu, đối với hắn ôn hoà chiếu cố, còn chỉ dẫn hắn sự không ít trong sách thuốc, trong lòng cảm kích vô cùng. Bởi vậy Hầu ca nhi không vui, chống nạnh chỉ trích, ” Khoan ca, ngươi há mồm rất thối!”

Tào Khoan cái mũi hanh hanh, kéo dài âm cất lên: ” Yêu yêu yêu, mấy bát sủi cảo đã đem mình cấp bán.”

Hầu ca nhi mặt đỏ bừng bừng, hắn yêu thích Triệu Thanh Hà quả thật là do thường xuyên mời hắn ăn uống, bị nói thành như vậy, liền cũng hiểu được bộ dáng của mình, lưng có chút không thẳng.

Triệu Thanh Hà kéo lại Hầu ca nhi đang lâm vào tâm trạng ảo não, ” Không cần cùng hắn so đo.”

Tào Khoan cho rằng Triệu Thanh Hà sợ, đắc ý dào dạt thổi huýt sáo, run rẩy chân nhoáng nhảy chân sáo.

Hầu ca nhi càng nóng nảy, ” Triệu ca, nhìn bộ dáng hắn kiêu ngạo thật sự đáng giận. Ngươi như thế nào lại không tức giận?”

Hầu ca nhi nghe xong không ít người khác trào phúng Triệu Thanh Hà, hắn nghe đều tức giận không thôi, nhưng Triệu Thanh Hà vẫn điềm nhiên như không, thật sự là tính tình quá tốt.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Hàn Sơn hỏi: thế nhân báng ta mắng ta khinh ta nhục ta khi ta cười ta gạt ta, như thế nào xử hiệp? Thập Đắc Vân: chỉ cần nhẫn hắn làm cho hắn nại hắn kính hắn không để ý tới hắn, đợi mấy năm sau, ngươi thả nhìn hắn có hắn vô hắn!”

Tào Khoan giật mình, hồi đến ý vị căm giận hừ một tiếng bỉu môi, ” Bất quá là niệm hai năm sách, khinh cuồng cái gì?”

Hầu ca nhi chớp mắt, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý tứ trong lời nói, liền nở nụ cười: ” Triệu ca, ngươi thật tài giỏi!”

Triệu Thanh Hà nhu nhu đầu của hắn, ” Này cũng không phải ta nói, bắt chước lời người khác thôi. Ta liền không thấy đau cũng không có ngứa, ta ăn gì cũng không chịu thiệt được. Không nói cái này nữa, ngươi có biết ngưu kia bệnh trạng ra sao?”

Hầu ca nhi liên tục gật đầu, ” Biết, ngày đó Tào Khoan không ở những người khác cũng không, là ta phụ tá Tào đại phu.”

” Nói cho ta nghe một chút.”

Hầu ca nhi ho ho hắng giọng, rung đùi đắc ý đem Tào đại phu ngày hôm đó bệnh trạng cõng đi ra, ” Tinh thần không phấn chấn, nhai lại giảm bớt, muốn ăn khác thường, bệnh kén ăn cỏ xanh, bữa ăn thêm chút ít cỏ khô, bụng trướng chút, ít đứng thích nằm, kính soi mũi vô hãn, phần làm nước tiểu thiếu, sắp xếp nước tiểu thường xuyên, thanh lương như nước. Còn có khẩu sắc đốt hồng, lưỡi làm thiếu tân. Mạch chìm mà vô lực. Ân, chính là vậy, hẳn là không có lẫn câu nào.”

Hầu ca nhi tuy nói là học đồ, kỳ thật bất quá là tạp nham, không có chân chính bắt đầu học y thuật. Hắn mỗi ngày phải làm không ít việc, tiếp xúc bệnh hoạn cũng rất nhiều, hắn có thể đem bệnh nhớ rõ rành mạch đọc thành thuận miệng. Đúng là một cái nhân tài.

Triệu Thanh Hà không khỏi khen: ” Trí nhớ của ngươi rất tốt, một chữ cũng không lọt lại nhớ rõ ràng như vậy.”

Hầu ca nhi hắc hắc vò đầu cười ngây ngô, trong lòng có chút đắc ý. Hắn ngày thường làm việc toàn bị mắng, đột nhiên bị tán thưởng còn ngờ ngượng ngùng, có người khẳng định cảm giác thật đúng là không tệ.

” Triệu ca, ngươi có biết ngưu này bệnh gì sao? Có phải là rất nghiêm trọng, ngay cả Chung lão đại phu cũng xem không tốt.”

Có nhiều người, Triệu Thanh Hà cũng không thể nhìn sát vào, chỉ ở xa nhìn đến. Bất quá nghe vài cái đại phu chẩn đoán bệnh cũng biết một hai, hiện giờ nghe được Hầu ca nhi nói bệnh trạng lần trước, trong lòng đã có kết quả.

” Trong lòng ta quả thật có chút ý tưởng, còn chưa xác định, phải tự mình tới sát nhìn xem.”

Hầu xa nhi chính là thuận miệng nói, không nghĩ tới Triệu Thanh Hà đúng là biết, ánh mắt lượng lượng muốn mở miệng. Tào Khoan ở một bên luôn dựng thẳng lỗ tai nghe bọn hắn nói, lúc này đột nhiên đứng lên kêu la.

” Ai yêu, Triệu đại phu ngươi trị được ngưu này a! Đều nói thầy thuốc phụ mẫu tâm, ngươi nhìn chủ nhân đầu ngưu này kêu khóc thành cái dạng gì mà lại không chịu ra tay!”

——-

Ex: Mợ cái thằng bánh bèo, mở mồm là muốn tống dép vào!!!!!!

Mấy cái chẩn đoán bệnh Ex giải thích được sẽ giải thích, còn không sẽ giữ nguyên văn. Haiz… Ngồi edit chỉ muốn trọng sinh một phát, con thề con sẽ đi học thú y =]] Hồi xưa nhà nuôi gà, mỗi lần gà bị mắc bệnh trái rụng phải bôi thuốc, Ex ngày nào cũng phải bắt cả trăm con gà bôi từng con một, ghét ơi là ghét. Nhưng khi mẹ làm thịt chúng nó, thì yêu quý vô cùng =]]

Bác cả nhà Ex cũng là thú y, lúc nhỏ còn nói đùa lớn lên học thú y đi khám bệnh sẽ có thịt ăn, vì bác đi xem bệnh về đều được cho trứng gà, lâu lâu còn có thịt các loại. Sau này bác định cư ở nước ngoài, mỗi lần gọi điện về đều chọc: ” Không làm thú y được thế có muốn lấy một anh thú y để có thịt ăn không?”

Bình luận

Truyện đang đọc