THÚ Y - LẠC TÂN

Dương quản sự vừa nghe phương thuốc chữa bệnh, cả người giật nảy lên: ” Đơn giản như vậy?”

Thường Đình Chiêu bất mãn nhíu mày khiến Dương quản sự rụt lui đầu, vội vàng giải thích, ” Không phải là tiểu nhân hoài nghi y thuật công tử, mà là…”

Triệu Thanh Hà khoát tay đánh gảy, ” Không cần giải thích, chớ nói ngươi thời điểm trước đó ta nhìn thấy phương thuốc này còn sợ nhìn lầm, cho nên chưa từng thử qua. Nhưng hiện tại thì không thể, cũng chỉ có thể dùng nó thử một lần. Nghĩ đến vạn vật sinh vạn vật, vạn vật khắc vạn vật biết đâu có thể.”

Nguyên lai phương thuốc này chỉ cần dùng nhánh lá cây khổ luyện ngao nước rồi mang đi tát vào hồ là được, trên sách nói ngày tiếp theo sẽ có hiệu lực. Mà ngày thường đem lá cây khổ luyện ném vào trong hồ nuôi cá, từ bảy đến mười ngày đổi một lần, có thể phòng ngừa bánh xe trùng sinh sôi.

Dương quản sự liên tục nịnh nót đáp: ” Đúng đúng, chính phải như vậy.”

Triệu Thanh Hà dặn dò, ” Sau này chớ nuôi dày đặc như vậy, đem nước đổi đi thường xuyên, để dòng nước chảy nhanh hơn chút. Ngày thường chịu khó cọ rửa dụng cụ vớt cá, thuyền cá.”

Trước đó cá này chưa bao giờ nuôi một lần nhiều như vậy, năm nay Dương quản sự nghĩ làm cho thôn trang thu thêm tiền nhiều chút cho nên mới nuôi dưỡng nhiều gấp đôi. Sợ cá bột chạy, lại đem đổi sang diện tích nước nhỏ, kết quả sau đó là xảy ra chuyện.

Dương quản sự nhất nhất nghe theo, thấy Triệu Thanh Hà không còn dặn dò gì nữa mới chạy nhanh đi sai người ngao dược chữa trị.

Dược ngao xong, Triệu Thanh Hà tính toán lượng phân chia cho người tát mỗi khu, lại tuần tra một phen bố trí xung quanh mới dừng lại. Sau đó chỉ phải đợi ngày mai đến tột cùng như thế nào. Đáng mừng là mới tát thuốc một thời gian ngắn, con cá phi ngựa thân thể đều chuyển biến tốt đẹp, là một dấu hiệu tốt.

Cá chưa chữa khỏi hai người cũng không vội rời đi, Triệu Thanh Hà không muốn đi lại xóc nảy, buổi tối cúc hoa đã chịu đủ tàn phá, ban ngày còn muốn kỵ mã thêm nữa thì mông chắc dùng không được nữa.

Dương quản sự là một người biết lý, nghĩ hai người hôm nay không rời đi mà lúc này không có chuyện gì khác, hết thảy phải xem ngày mai mới biết dược có hiệu quả hay không. Vì thế nói: ” Tứ gia, công tử, không bằng các ngươi đến vườn trái cây trong thôn trang nhìn một cái? Hiện tại cây sơn trà cùng dương mai đều chín, sơn trà của chúng ta là mỹ vị hơn nơi khác.”

Sơn trà nơi này hàng năm cùng cây dương mai chờ kết quả đều chuyển lên kinh, Thường Đình Chiêu chỉ cần không chinh chiến bên ngoài đều được ăn. Bởi vậy đồng ý nói: ” Sơn trà ở đây quả thật rất ngon, hàng năm thôn trang đưa tới chúng ta còn đem đi làm tặng lễ.”

Dương quản sự lại vội vàng nói: ” Đưa lên kinh còn phải mất vài ngày, hương vị tất nhiên sẽ kém so với mới hái xuống, tứ gia sẽ càng thích.”

Triệu Thanh Hà vốn thích trái cây sơn trà, hồi trước ở cửa nhà cũng trồng một cây sơn trà già, hương vị phi thường tốt, mỗi lần đến mùa kết quả hắn đều trèo lên cây hái. Chỉ tiếc là sau đó đất bị giải toả cây phải chặt đi, mỗi lần đến mùa sơn trà mua bên ngoài hương vị rất nhạt, cũng không giống cây sơn trà kia.

Cho nên vừa nghe tới liền hứng trí, khắp núi đồi đầy cây sơn trà trưởng thành kết trái, ngẫm trong miệng tuông tuông nước bọt, ” Chúng ta đi xem một chút, Dương quản sự, nơi này ngươi phải phái người trông coi, nếu có chuyện gì thì đi tìm ta.”

” Tứ gia, công tử các ngươi yên tâm đi, ta sẽ gắt gao nhìn chằm chằm.” Dương quản sự nào dám không tuân, cho dù Triệu Thanh Hà không nói hắn cũng sẽ tự mình canh giữ ở đây, nếu cá chữa không xong thì một nhà bọn họ đều gặp tai ương.

” Phải kỵ mã tiếp a?” Triệu Thanh Hà mặt khổ qua, mới bị ê ẩm mông giờ chưa có bớt đâu.

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Bảo ngươi đừng nóng vội phi ngựa lại không nghe, ngựa phóng nhanh như vậy mới xóc nảy, chúng ta chậm rãi kỵ sẽ không khó chịu nữa.”

Triệu Thanh Hà quét mắt liếc hắn một cái: ” Nào phải do con ngựa kia, rõ ràng do ngươi đêm qua gây sức ép quá đáng mới làm hại ta như vậy. Ngươi nhìn ngươi không có gì, mỗi lần không biết tiết chế, sớm muộn cũng tinh tẫn nhân vong.”

Thân thể hai người thật sự rất ăn ý, mỗi lần đều làm cho Triệu Thanh Hà hưởng thụ, hiện giờ phía sau có thể làm cho bản thân hưng phấn nhưng cũng không thể chịu nổi thể lực phi nhân loại của Thường Đình Chiêu, tiểu thân thể này của hắn sợ có ngày chết luôn trên giường. Người này chắc muốn đem luôn vốn hai mươi năm trước lấy trở về, mỗi lần đều hướng yếu điểm của hắn làm, khiến cho hắn cuối cùng phải liên tục xin tha, nước mắt đều chảy xuống hết.

Thường Đình Chiêu vẻ mặt vô tội: ” Đúng là vừa bước xuống giường liền trở mặt, rõ ràng mỗi lần ngươi đều luyến tiếc ta đi ra, càng sáp càng chặt, ta muốn rút ra thì thân mình ngươi lại cọ lên cọ xuống, ta cũng không phải phế, làm sao chịu được hấp dẫn như vậy? Huống hồ tính tình này của ngươi, nếu không đủ sảng khoái có khả năng lập tức xoay mặt tìm nam nhân khác. Ta vì tức phụ nhi ngài vui sướng mà phí sức lao động, không ngờ lại bị vu oan như vậy.”

Triệu Thanh Hà nhịn không được hai bên tai đều đỏ, hắn mỗi lần bị thao đến sảng khoái quả thật kêu hồ ngôn loạn ngữ, hậu huyệt còn không tự giác co rút lại, nương theo Thường Đình Chiêu đong đưa mà điên cuồng.

Lượng vận động mỗi ngày quá lớn, sức ăn hiện tại của hắn so với trước gấp đôi, nhưng thân thể vẫn gầy teo yếu yếu, bất quá có cao lớn chút? Triệu Thanh Hà đứng bên Thường Đình Chiêu khoa tay múa chân, nháy mắt suy sụp, hoá ra tất cả là ảo giác, vẫn là so với người ta thấp hơn một cái đầu!

Triệu Thanh Hà đình chỉ cảm xúc, nói thật lòng: ” Chúng ta không thể nhân lúc tuổi trẻ dính vào như vậy, phải kiềm chế mới lâu dài được.”

Thường Đình Chiêu sao lại không biết, nhưng mà vừa mới thưởng thức vị thịt làm sao có thể dừng, luôn luôn cảm thấy không đủ, Triệu Thanh Hà thật sự liêu nhân, có đôi khi muốn đem hắn nuốt cả vào bụng. Còn nữa, hiện tại bình thường có thể tiêu dao không nhiều lắm, cũng nhịn không được phóng túng hưởng thụ.

” Bất quá mấy ngày này mà thôi, chờ đi kinh thành muốn điên cuồng như vậy cũng không có cách.”

Triệu Thanh Hà nghĩ tới tương lai khó khăn trắc trở liền nhíu mày, ” Điều này cũng đúng, đến lúc đó người nhà ngươi tìm mọi các ngăn cản nam hồ ly ta câu dẫn ngươi, hai ta gặp mặt là cả vấn đề.”

Thường Đình Chiêu bật cười, ” Không phải vậy, ta trở lại kinh thành sẽ phục nguyên chức quan, phải vào ở quân doanh thao luyện binh sĩ.”

Triệu Thanh Hà hanh hanh, ” Thật đúng là nói cũng như không, có thể hay không thích chọc người ta tức giận.”

Sở dĩ Thường Đình Chiêu bị triệt chức đại tướng quân không phải là bởi vì kháng chỉ cự hôn, cũng không phải vì âm thầm điều tra binh khí bị cướp, mà là hoàng đế cảm thấy Thường Đình Chiêu tuổi còn trẻ đã làm Hữu Uy Vệ đại tướng quân, hiện giờ còn lập chiến công theo lý phải thăng cấp. Nhưng tính lại phải luôn luôn thăng chức thì không thể được, rất phiền toái.

Hoàng đế muốn dùng Thường Đình Chiêu, rồi lại không muốn để hắn lên quá nhanh, liền ra kế như vậy nhưng thật ra hợp tâm ý hai người. Thường Đình Chiêu có thể cự tuyệt hoàng đế ban hôn, muốn quyết tâm cưới nam thê sau này những chuyện phiền phức cũng ít đi. Nhưng nếu Triệu Thanh Hà không nhịn được thay Thường Đình Chiêu bênh vực kẻ yếu, vì việc nhỏ này mà không cho người ta cơ hội thăng chức thì hoàng đế cũng quá hồ đồ rồi.

Thường Đình Chiêu nào có không rõ tiểu tâm tư này trong lòng Triệu Thanh Hà, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nói: ” Tây Nhung mấy năm nay vẫn luôn đối với Đại Hữu ta vẫn như hổ rình mồi, mùa đông năm nay lại xâm phạm biên cảnh, còn bị cướp đi một toà thành trì, dân chúng biên cảnh lâm vào khốn cảnh lầm than. Hoàng thượng bây giờ đứng ngồi không yên, kiên quyết thao luyện chỉ sợ là sắp xuất binh. Đây là tâm nguyện nhiều năm của cha ta, cũng là ta tự mình cầu tới cơ hội vì vậy tất nhiên ta phải toàn lực ứng phó, định phải đánh Tây Nhung trở về, đánh cho bọn họ không còn dám xâm phạm! “

Bộ dáng Thường Đình Chiêu như vậy phi thường khí phách, nếu là bình thường thì Triệu Thanh Hà cảm thấy vô cùng mỹ, nhìn, đây là nam nhân của ta, uy vũ lại khí phách. Nhưng hiện tại trong lòng Triệu Thanh Hà rất khủng hoảng, tuy trước đó đã biết có một ngày như vậy, làm một quan quân thanh niên chính trực, Thường Đình Chiêu dĩ nhiên sẽ chinh chiến sa trường, hắn sao lại không lo lắng. Là người xuất thân ở niên đại hoà bình, tổng cảm thấy được chiến tranh cách mình rất xa, không nghĩ tới gần trong gang tấc.

” Khi nào xuất chinh?”

Thường Đình Chiêu lắc đầu, ” Cũng còn chưa biết.”

Đầu mày Triệu Thanh Hà càng nhăn chặc hơn, lại nói: ” Trận chiến này nắm chắc lớn không?”

Thường Đình Chiêu nhíu mi lại, mặc dù không cam lòng, lại thành thật trả lời, ” Kỵ binh Đại Hữu ta vẫn luôn yếu thế, mà Tây Nhung rất am hiểu chuyện này. Hơn nữa toàn dân bọn họ mỗi người đều là binh đều dũng mãnh thiện chiến, trận chiến này sợ rất gian nan.”

Triệu Thanh Hà lại nghe được mặt khác, ” Kỵ binh? Vậy trong quân sẽ cần thú y!”

Câu khẳng định không phải là nghi vấn, Thường Đình Chiêu sao lại không biết ý nghĩ của hắn, tuy đề tài nặng nề nhưng đáy lòng lại mang theo một tia vui sướng, trên mặt thành thật nói: ” Tất nhiên, chiến trường tuy là nguy hiểm nhưng cũng là nơi kiến tạo chiến công. Chỉ cần lên chiến trường, có thể sống sót trở về thì sẽ được phong quan, chết thì người nhà cũng có lợi. Bởi vậy thú y muốn đi cũng không ít.”

Ngụ ý trong lời, tất sẽ có không ít người tranh nhau đi, nếu không có chút bổn sự không nhất định là đi được.

Triệu Thanh Hà ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin, ” Ta cũng sẽ không để cho ngươi thất vọng.”

Thường Đình Chiêu nhìn hắn thật sâu, thở dài: ” Ta lại muốn thà rằng ngươi làm cho ta thất vọng.”

Tuy có thể không thường xuyên được ở bên nhau, lại có thể không để Triệu Thanh Hà mạo hiểm. Chiến trường đâu phải là địa phương tốt như vậy, cho dù có khả năng kiếm cái mạng trở về, điều kiện ác liệt ở đó cũng lột mất một tầng da, là dùng mạng kiếm được, cho nên tự nguyện đi vào đa số là đệ tử hàn môn nóng lòng bò lên trên, chỉ cần có chút cơ hội thì cũng sẽ không mạo hiểm đi con đường này.

Triệu Thanh Hà bắt lấy tay Thường Đình Chiêu, cười nói: ” Có đại tướng quân bảo hộ, ta có thể nguy hiểm sao? Huống hồ, nếu ta cũng đi cố gắng còn có thể giúp ngươi những lúc khó khăn.”

Thường Đình Chiêu cũng cười lên, ” Thanh Hà cũng yêu thích binh thư?”

Triệu Thanh Hà ngượng ngùng lắc đầu, binh pháp Tôn Tử hắn còn chưa đọc hết đâu, đối với vũ khí lạnh cũng không rõ, ” Ta mặc dù không am hiểu, khẳng định sẽ am hiểu chuyện khác các ngươi không am hiểu, ai biết được ta đột nhiên ra chủ ý kỳ diệu nào đó.”

Lời này nói cũng chút ý tứ, Thường Đình Chiêu lại gật đầu, ” Thanh Hà thật sự có chổ khiến người khác không kịp.”

Triệu Thanh Hà trầm ngâm một lát, ” Ngươi vì sao lại tin ta như vậy?”

Trừ bỏ y thuật coi như cao minh, Triệu Thanh Hà tự nhận cho tới bây giờ không có mặt khác hiểu biết. Thường Đình Chiêu lại vô điều kiện tin hắn, làm cho hắn có chút nghi hoặc.

Thường Đình Chiêu vẻ mặt thoải mái, chớp mắt nói: ” Bởi vì là ngươi.”

Triệu Thanh Hà cũng hí mắt nói: ” Người nào ‘ngươi’?”

Thường Đình Chiêu lại phát ra tươi cười, hai tròng mắt hút sâu: ” Không phải là bất hiếu tử kia.”

Triệu Thanh Hà khẽ mỉm cười, kẻ này quả nhiên đã sớm hoài nghi, tuy là ly kỳ nhưng không phải là không tưởng tượng được. Thời gian hai người ở chung càng dài càng thân mật, sơ hở lộ ra lại càng nhiều. Thường Đình Chiêu bị hắn cứu, vì an toàn bản thân sớm đã đem nguyên thân đào ra mười tám đời tổ tông, tất nhiên hiểu được bất đồng trong đó.

Triệu Thanh Hà nửa thật nửa giả nói: ” Nếu ta nói ta là linh hồn phiêu du từ dị thế, ngươi có mang ta đi thiêu?”

Tuy là sớm dự cảm được điều gì, tận tai nghe được cũng khó nén rung động trong người, Thường Đình Chiêu lại cau mày: ” Linh hồn phiêu du có khả năng rời đi một lần nữa?”

” Ta cũng không biết.” Lúc này đáy lòng Triệu Thanh Hà không kiềm được mà ám trầm lại, nếu trước đó quay lại thì không có gì vướng bận, xem như du lịch hoặc là giấc mộng hoàng lương. Nhưng hiện tại gặp được Thường Đình Chiêu, hắn luyến tiếc ly khai.

Thường Đình Chiêu một tay ôm lấy Triệu Thanh Hà, ngữ khí cường ngạnh bá đạo, ” Ngươi chớ vọng tưởng thoát đi, cho dù chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được ngươi!”

Khoé miệng Triệu Thanh Hà hơi cong lên, đầu tựa vào trên ngực hắn, ” Hảo, ta chờ ngươi. Uy, ngươi làm gì…”

Một tay ôm lấy Triệu Thanh Hà, một tay Thường Đình Chiêu mò xuống phía sau, ” Nếu thật sự có ngày đó, không biết khi nào mới có thể làm tiếp, hiện tại thừa dịp còn tại trước làm cho thống khoái.”

Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa trợn trắng mắt, kẻ này chỉ sợ đã sớm nổi lên âm mưu tìm cơ hội, bây giờ tìm được lý do tốt. Bất quá hắn cũng cảm thấy chút hứng thú, ngẫu nhiên như vậy cũng không mất tình thú, bởi vậy mặc dù ngoài miệng vẫn oán giận, vừa lại cong ngứa.

Triệu Thanh Hà bị Thường Đình Chiêu đặt lên trên áo lót dưới đất, Thường Đình Chiêu còn chưa làm động tác gì, Triệu Thanh Hà sốt ruột nói: ” Có mang theo dầu cao sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc