THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!



Bạch Dương mím môi: “Chẳng lẽ cô quên rồi người vẫn luôn muốn có mảnh đất của chúng ta rồi à?”
“Là Tổng Giám đốc Cố Việt Bân!” Đồng Khê lập tức nói.

Bạch Dương gật đầu: “Đúng thế, có lẽ là ông ta, lúc trước ông ta không mua được miếng đất từ trong tay tôi đã từng cảnh cáo tôi, còn từng ngăn cản tất cả đội công trình ở Hải Thành xây dựng xưởng cho tôi, bây giờ Cố Việt Bân biết xưởng của chúng ta vẫn đang xây dựng, chắc chắn sẽ đến làm loạn.

“Thật là mặt dày.” Đồng Khê tức giận mắng.

Bạch Dương nở nụ cười lạnh lùng: “Đúng, thật sự quá mặt dày, nhưng nước cờ này của ông ta cũng rất hay, theo pháp luật, một khi công trình có người chết sẽ phải đình công ba tháng, mà ba tháng này vẫn phải trả lương và chi phí liên quan cho công nhân.”
“Còn có một khoảng tiền phạt kếch xù để kéo dài thời hạn xây dựng nữa.” Đồng Khê thêm vào một câu.


Bạch Dương gật đầu: “Đúng thế, một khi xưởng của chúng ta không thể xây dựng xong đúng thời hạn, những chi phí này cộng lại đã đủ để công ty phá sản, đây là kế hoạch một mũi tên trúng hai con nhạn của Cố Việt Bân.”
Vừa có thể khiến cô không thể xây dựng xưởng, còn có thể khiến công ty cô phá sản.

Thậm chí còn có thể khiến cô mất hết danh dự, ai bảo công trình của cô có người chết làm gì.

Đến lúc đó cô muốn thua keo này bày keo khác cũng rất khó khăn, chiêu này thật sự vô cùng cay độc!
“Ra ngoài đi, chuyện sau đó không cần quan tâm nữa, sẽ có người xử lý Cố Việt Bân thay chúng ta.” Bạch Dương phất tay.

“Vâng.” Thư ký Đồng xoay người ra ngoài.


Chưa bao lâu, Cố Việt Bân đã nhận được tin tức, ông ta đen mặt vỗ bàn: “Cái gì, cô ta xây dựng tận hai cái xưởng à?”
“Phải, vì mảnh đất đó quá lớn, chỉ xây một xưởng thì quá lãng phí, cho nên đã xây hai cái.” Trợ lý cung kính đáp.

Cố Việt Bân nhăn mặt.

Mảnh đất đó cho dù là vị trí địa lý hay địa hình địa thế đều có giá trị thương mại rất cao, xây dựng xưởng mới gọi là lãng phí thì có, cho dù xây bao nhiêu cái xưởng thì vẫn là lãng phí.

Vừa nghĩ đến mảnh đất đó vốn thuộc về mình nhưng lại bị Bạch Dương phá hoại như vậy, Cố Việt Bân lập tức thấy trong lòng rỉ máu.

“Tổng Giám đốc Cố, chúng ta có cần phái người đi gây chuyện nữa không?” Trợ lý dè dặt hỏi.

Nét mặt Cố Việt Bân cực kỳ u ám: “Cậu nói xem, lần này phái một đám côn đồ qua, đập xưởng của cô ta cho tôi!”
“Hiểu rồi ạ.” Trợ lý gật đầu rồi lập tức đi làm ngay..


Bình luận

Truyện đang đọc