THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

CHƯƠNG 673

Phó Kình Hiên cúi đầu, trên mặt không biểu cảm, nhưng trên người anh tỏa ra khí lạnh, làm cho cả phòng bệnh trở nên ngột ngạt.

Anh không ngờ mình không chỉ bị thôi miên, mà người đó còn động tay động chân vào ký ức của mình.

Cố Tử Yên, cô giỏi lắm!

Một bên khác, vịnh Tiên Thủy.

Trình Minh Viễn ăn cơm xong thì chủ động dọn dẹp chén đũa.

Bạch Dương dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh ta rửa chén: “Tôi nghĩ cậu chủ nhà giàu các anh sẽ không làm việc nhà chứ.”

“Nói đùa, tôi từng đi lính, sao có thể không biết làm những chuyện này.” Trình Minh Viễn kiêu ngạo nói.

“Anh từng đi lính sao?” Bạch Dương hơi kinh ngạc.

Trình Minh Viễn đặt chén đũa đã rửa sạch vào tủ khử trùng :“Đương nhiên, tôi đi lính nhiều năm, nếu không phải bởi vì một số nguyên nhân, có lẽ hiện tại tôi đang ở trong bộ đội.”

Bạch Dương nhìn anh ta nói đến một số nguyên nhân thì trong mắt lóe lên vẻ bi thương, cô cũng không hỏi lại.

Cô không phải là người thích nghe ngóng chuyện đau lòng của người khác.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Bạch Dương quay người đến phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên nghe máy.

Hai phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc.

Trình Minh Viễn tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Đại sứ quán, báo cho tôi biết hộ chiếu đã được thông qua.” Bạch Dương đặt điện thoại xuống bàn trà nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Cô muốn ra nước ngoài sao?”

“Phá thai” Bạch Dương duỗi lưng trả lời.

Khóe miệng Trình Minh Viễn giật giật: “Cô đúng là thẳng thắn”

Bạch Dương cười khẽ: “Nếu không thì sao? Tôi còn quanh co lòng vòng trả lời anh à, quá mệt mỏi.”

“Cũng đúng, nhưng vì sao cô muốn ra nước ngoài phá thai?” Trình Minh Viên không hiểu.

Bạch Dương thu lại nụ cười trên mặt, nói chuyện lần trước ở bệnh viện.

Trình Minh Viễn nghe xong thì đập tay xuống bàn, vẻ mặt tức giận: “Bọn họ xem mạng người như cỏ rác Lâm Diệc Hàng là bác sĩ đó.

Anh ta không có y đức, có thể làm chuyện điên rồ này.

“May là cô không sao.” Trình Minh Viễn vẫn còn sợ hãi nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương cầm ly nước lên uống một ngụm: “Đúng vậy, tôi cũng rất may mắn”

Nếu không phải Lâm Diệc Hàng kịp thời phát hiện nốt ruồi son trên cổ tay của cô.

Có lẽ cô sớm đã được đặt vào hòm chôn xuống lòng đất.

“Không thể bỏ qua chuyện này, Lâm Diệc Hàng có thể dễ dàng đồng ý giết người như vậy, tay anh ta chắc chắn không sạch sẽ, tôi phải điều tra một chút!” Trình Minh Viễn híp mắt nói.

Bạch Dương đưa ly nước cho anh ta: “Vậy giao cho anh làm.”

Bình luận

Truyện đang đọc