THƯA PHÓ TỔNG, LẦN NÀY THỰC SỰ LY HÔN RỒI!

Chương 970

Mười phút sau, Bạch Dương vào đến phòng cấp cứu.

Lục Khởi và Đậu Đậu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hồi hộp chờ đợi.

Trong khoảng thời gian này, Lục Khởi nhìn Đậu Đậu: “Này, cậu nhóc, cháu là con của ai, số điện thoại của ba mẹ là gì? Để chú nói cho ba mẹ cháu biết, để ba mẹ cháu khỏi lo lắng.”

“Ba mẹ cháu đang trong quân đội, chú của cháu đã giao cháu cho thím chăm sóc.” Đậu Đậu trả lời.

Lục Khởi nghe đến chữ thím này thì cảm thấy hơi khó chịu.

Anh ta cau mày hỏi: “Tại sao cháu lại gọi cục cưng của chú là thím? Ai là chú của cháu vậy? Thật không biết xấu hổi”

Chẳng lẽ là Phó Kình Hiên?

Nhưng chưa từng nghe thấy trong nhà Phó Kình Hiên còn có một đứa trẻ mà.

Đậu Đậu nghe Lục Khởi nói rằng chú mình không biết xấu hổ, cậu nhóc không khỏi bĩu môi: “Là Trình Minh Viễn!”

…” Lục Khởi đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó lại tức giận cao giọng: “Cái gì? Thì ra là cái tên Trình Minh Viễn kial”

Được lắm, tên kia lại giao cháu trai của mình cho Bạch Dương chăm sóc, thậm chí còn bảo cháu mình gọi Bạch Dương là thím.

Hừ, cái loại tâm tư của Tư Mã Chiêu này, tưởng người khác không nhìn ra à.

Đây không còn là không biết xấu hổ nữa, mà chính là vô sỉ!

“Mau gọi cho chú của cháu đi, bảo anh †a tới đón cháu về.” Lục Khởi tức giận nói: “Thật là, trẻ nhà mình không tự mình chăm sóc, sao lại để cho cục cưng của mình chăm”

Đậu Đậu đung đưa đôi chân ngắn, tiếc nuối nói với anh ta: “Xin lỗi chú nha, chú của cháu bận đi công tác rồi, không có ở Hải Thành.”

“Cái gì?” Lục Khởi nhíu mày: “Lại còn chạy trốn?”

“Đâu có đâu, đó là một chuyến công tác mài” Đậu Đậu sửa lại.

Lục Khởi xua tay: “Kệ anh ta làm gì thì làm, dù sao theo ý kiến của chú thì anh ta chỉ đang chạy trốn thôi, giờ anh ta chạy rồi, đợi anh ta về chú sẽ tính sổ với anh ta sau.

Còn nhóc con thì…”

Lục Khởi nhìn chằm chằm Đậu Đậu trong vài giây, cuối cùng chán nản thở dài: “Quên đi, chú còn có thể làm gì với hạt đậu nhỏ như cháu chứ. Được rồi, hạt đậu nhỏ, nói cho chú biết rốt cuộc sao cục cưng lại bị thương vậy?”

Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc.

Đậu Đậu cũng giống như một ông cụ non, còn thật sự nghiêm túc đáp: “Cháu cũng không biết, thím bảo ra ngoài mua nước tương, nhưng rất lâu không quay lại nên cháu xuống lầu tìm thím. Lúc gọi điện cho thím lại phát hiện điện thoại di động của thím đang reo ở phía cầu thang, cháu chạy đến thì thấy thím đã như vậy rồi.”

Nghe vậy, Lục Khởi nắm chặt tay: “Xem ra mình phải đích thân đến Vịnh Tiên Thủy một chuyến kiểm tra camera giám sát.”

Đầu của Bạch Dương bị đánh thành một khối u lớn đến vậy, cổ tay cũng bị cắt, rõ ràng là cố ý gây thương tích.

Nếu có gọi là mưu sát cũng không hề nói quá.

Bình luận

Truyện đang đọc