THUẦN

THUẦN

Chương 6

Những ngày anh đi công tác không có ở nhà, thì như thường lệ cô vẫn bị bà quản gia và bọn người hầu hiếp đáp. Họ cố tình đẩy cô té, đổ nước bẩn vào đống quần áo cô vừa giặt sạch, cô bật lại thì bọn họ đánh, đá và tát vào mặt vào bụng cô. Bọn họ như được phen lên mặt nên cứ lấy cô ra mà chế nhạo, chà đạp thỏa thích.

Không dừng lại ở đấy cô vẫn mãi là cái gai trong mắt của Gia Nghi. Cô ta tiến tới cô và nói:

" Hạo không có nhà nên mày đừng nghĩ sẽ có chỗ dựa. À tao quên mất, dù có thì Hạo vẫn có để tâm đến mày đâu "

Cô ta cất tiếng cười lớn xong quay qua dặn bọn người hầu:

" Các người hãy tra tấn nó cho thỏa thích đi Hạo sẽ không trách các người đâu. Hãy chăm sóc nó cho tốt vào, nhớ cho nó ngủ chung với lũ chuột ở nhà kho nhé "

Nói xong cô ta bước đi bỏ cô lại cùng với đám người hung bạo này. Bọn họ tống cô vào nhà kho rồi khóa trái cửa lại nhốt cô trong đó. Cô như bất lực, vì sức khỏe còn kém vì bị hành hạ cô mệt rã rời. Tại sao họ lại ghét cô, cô đã làm gì sai mà họ lại ghét cô đến như vậy. Rồi cô khóc lớn cô nhớ anh lắm nhưng nhớ lại lời Gia Nghi nói thì sự thật quả là không sai dù anh có ở đây thì anh cũng sẽ không đếm xỉa đến cô. Cô khóc và khóc trong sự đau khổ cô đã nói:

" Hạo ơi!!! Anh đâu rồi... Về với em đi có được không... Em... Em nhớ anh lắm... Em sợ lắm ở đây tối quá Hạo à "

Rồi cô ngất đi...

Đã được hai ngày kể từ khi anh đi ra nước ngoài. Nhưng sao lòng anh cứ cồn cào lo lắng, anh chưa bao giờ thấy có cảm giác như vậy. Dù sao thì công việc bên này cũng ổn nên anh bảo thư ký đặt vé máy bay và anh sẽ bay trong tối nay.

Khi về đến nhà, anh không thấy cô đâu thì liền hỏi bà quản gia và bọn người hầu:

" Cô ấy đâu? "

Bọn người đó vẫn nhớ in lời Gia Nghi nói nên vội đắc ý đáp:

" Nó đang ở nhà kho thưa ông chủ, bọn tôi đã dạy nó một bài học vì nó không làm tốt công việc "

Vừa nghe dứt câu anh nhìn họ với anh mắt đáng sợ ánh mắt chứa đầy cơn thịnh nộ khiến lũ người đó hoảng sợ.

Khi xuống nhà kho, anh mở cửa bước vào thì thấy cô đã nằm ở đấy. Người đàn bà của anh đang nằm ở đó và run rẩy. Khi anh tiến lại gần cô và bế cô lên nước mắt cô không ngừng chảy. Cô nhìn anh và nói:

" Anh đã... Đã về rồi... Hạo à!!! Em xin lỗi... Em sai rồi... Vì em yêu anh nên em sai rồi "

Dứt câu thì cô ngất đi, anh đưa cô về phòng của anh rồi anh lau mình sạch sẽ cho cô. Anh chỉ ngồi đó và nhìn cô, rồi anh hôn cô đã hai ngày không thấy cô, anh như phát điên nhưng anh không ngờ bọn họ lại hành hạ cô đến mức này. Chắc chắn là Gia Nghi chính cô ta dẫn dắt bọn người này. Anh chỉ muốn ngoài anh ra không ai được phép hành hạ cô. Vì anh mà cô ra nông nổi như vậy, không lẽ anh đã phải lòng cô. Rồi anh dẹp ngay ý nghĩ đó miệng thốt lên:

" Không thể nào, tôi sẽ không động lòng với đàn bà dễ dàng như vậy đâu Thuần à!!! "

Rồi trong đêm khuya cô thức giấc thấy bóng người đàn ông đứng ngoài ban công hút thuốc là anh. Cô lén nhìn anh qua rèm cửa nhưng vì cô nhớ anh nhớ anh da diết cô đã tiến lại gần anh, ôm lấy anh từ phía sau và nói:

" Xin lỗi ông chủ, anh không giận nếu em ôm anh một chút chứ? "

Anh quay lại nhìn cô và nhếch miệng cười. Anh bế cô vào trong để cô lên giường và anh lao vào cô như con thú hoang đã mấy ngày không ăn đang rất đói. Vừa hôn khắp người cô vừa chạm vào những nơi nhậy cảm của cô anh nói:

" Gan của cô to lên từ khi nào vậy, dám động vào người tôi sao? Loại đàn bà như cô thật tầm thường "

Tai cô như ù lên nhưng anh không cho cô kịp suy nghĩ liền tấn công con quái vật của mình vào trong cô một cách hung bạo. Cô la lên, và mặc anh muốn làm gì làm. Anh nói:

" Cô hãy nhớ kĩ cho tôi, ngoài tôi ra cô không được yêu bất kì người đàn ông nào. Dù tôi không yêu cô thì cô cũng không có cái quyền yêu bất kì ai "

Cô khóc và nói:

" Tại sao... Tại sao chứ... Anh là ai mà tự quyết tất cả "

Anh cắn vào môi cô bật cả máu rồi bảo:

" Tôi là ông chủ của em... Vậy đã đủ chưa Thuần? "

Bình luận

Truyện đang đọc