THỰC TẬP SINH VÔ HẠN

Lần dịch chuyển không gian này có vẻ hơi bất thường.

Tông Cửu thấy mình cứ rơi xuống mãi, y hệt cảm giác lúc bước qua cổng không gian trong phó bản lần trước nhưng hơi khác xíu.

Dường như trong bóng tối cũng có ác ý kỳ lạ đang ẩn nấp. Chẳng biết qua bao lâu, bàn chân Tông Cửu mới vững vàng chạm đất. Đáng lẽ bây giờ bọn họ phải đi vào phần tiền truyện, và các khối màu bối cảnh ngưng kết xuất hiện nhưng xung quanh không có gì cả.

Đến nhóm người vừa rồi còn chen chúc nhau cũng lần lượt biến mất, chỉ còn mình cậu giữa bóng tối.

Đây không phải lần đầu Tông Cửu gặp phải tình huống này vì phần tiền truyện của phó bản Ngày phán xét đợt trước cũng y hệt vậy, không lẽ do phó bản cao cấp nên mới độc đáo và khác biệt thế chăng?

Tông Cửu nghĩ vậy cũng thấy yên tâm, cậu nhìn chằm chằm vào hai viên xúc xắc mười mặt trôi nổi phía trước mà ngẩn người.

Khoảng hai phút sau, giọng nói của một người khác vang lên trong bóng tối.

“Có ai không? Đây là đâu vậy, sao không có tiền truyện mà còn tối thế này? Gọi hệ thống chủ cũng không có tiếng… Lạ thật.”

Giọng ai mà giống Âm Dương sư, chúa xui Tsuchimikado cách đây không lâu đã an ủi Tông Cửu “Người anh em tội gì phải thế”, cái giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác mà ai cũng nhận ra ngay.

Tông Cửu lười biếng đáp lời khiến Tsuchimikado mừng quýnh.

“Ảo thuật gia, cậu cũng ở đây hả? Có chuyện gì vậy? Sao chỗ này chỉ có hai chúng ta?”

Hiện tại không thấy rõ mặt nhau mà kết nối với hệ thống chủ cũng bị ngắt, nên bọn họ phải nói chuyện quờ quạng trong bóng tối.

Tông Cửu chậm rãi phân tích: “Chắc do chúng ta đều ném ra siêu thất bại.”

Tsuchimikado: “…”

Tsuchimikado: “Có, có lý ha.”

Siêu thất bại là gặp xui xẻo nhiều hơn cả thất bại bình thường, hệ thống chủ đã nhấn mạnh nếu ném trúng siêu thất bại thì sẽ gặp rủi ro bất ngờ. Chẳng hạn như đang chiến đấu mà ném ra siêu thất bại thì lập tức biến thành tấm bia hình người, hứng trọn từng đòn tấn công hoặc ăn đạn của đối thủ.

Một kẻ xui xẻo chính hiệu và một tên gian lận chẳng may bị phát hiện, cùng rơi vào lặng thinh.

Tình huống có hơi xấu hổ.

Thật lâu sau, giọng của hệ thống chủ mới chậm rãi vang lên ngắt quãng xen lẫn tiếng dòng điện xì xì do kết nối kém.

[Xẹt xẹt xẹt… Hệ thống chủ đang được kết nối…]

[Tín hiệu kết nối kém, chế độ lưu trữ cơ sở dữ liệu đang bật, quá trình truyền dữ liệu chuyển sang chế độ bộ nhớ đệm… Vui lòng chờ đợi.]

Hai người trong bóng đều ngửi thấy mùi khác lạ. Quả nhiên, các thông báo tiếp theo của hệ thống chủ đã nghiệm chứng suy nghĩ của họ.

[Bởi vì nhiều lý do không xác định, các bạn đang gặp tình huống lỗi đầu tiên trong quá trình dịch chuyển không gian.]

[Chú ý, các bạn đã hạ cánh xuống một phó bản siêu cấp S khác cách điểm đến năm trăm triệu năm ánh sáng, số người hiện tại trong phó bản: 2.]

[Vì độ khó của phó bản này đã tăng lên, nằm ngoài tầm kiểm soát của hệ thống chủ, hệ thống chỉ có thể hỗ trợ trong ba ngày đầu tiên.]

[Nhiệm vụ chính của thực tập sinh đã được thay đổi thành tìm cách liên kết với hệ thống chủ trong vòng ba ngày. Nếu thất bại sẽ phải ở lại đây mãi mãi, xin các thực tập sinh hãy cẩn thận.]

Sau khi nhận một loạt tin tức như búa bổ, Tông Cửu và Tsuchimikado đều: “…”

Tsuchimikado lẩm bẩm: “Giờ tôi đã hiểu vì sao No.3 lại nói cậu sẽ gặp một kiếp nạn trong phó bản này. Thảo nào lúc trước tôi nói mọi người nên giúp đỡ nhau, Gia Cát lại nhìn tôi sâu xa như vậy.”

Hay lắm, hoá ra là ở đây.

Tông Cửu im lặng một lúc, nhanh chóng làm rõ tình hình trước mắt: “Điều đó có nghĩa tôi và Âm Dương sư đã rơi xuống một phó bản cấp S khác. Trong phó bản này, quyền hạn của hệ thống chủ rất khó thực hiện và nhiệm vụ chính của chúng ta bây giờ không quan trọng, quan trọng là tìm được cách kết nối thành công với hệ thống chủ phải không?”

Hệ thống chủ đã bật chế độ cơ sở dữ liệu trả lời lại: [Đúng vậy.]

[Đang khởi động hệ thống dự bị… Khởi động thành công.]

Sau khi mở thành công, âm thanh máy móc đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

[Tôi là hệ thống phụ* được chứa trong xúc xắc mười mặt, vì rào cản không gian của phó bản quá mạnh, tạm thời không thể kết nối với hệ thống chủ của ký túc xá thực tập sinh.]

[Phó bản này không phải là phó bản siêu cấp S với tọa độ không gian được thiết lập ban đầu mà là một phó bản siêu cấp S không xác định khác, không được ghi trong hồ sơ của hệ thống chủ.]

[Tin tốt là thế giới phó bản siêu cấp S cũng hỗ trợ hoạt động của xúc xắc mười mặt, nhưng năng lượng của hệ thống phụ chỉ có thể duy trì trong ba ngày. Tin xấu là nếu không tìm được cách kết nối thành công với hệ thống chủ trong vòng ba ngày, các bạn sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.]

Nói vậy thì mục đích đã rõ ràng.

Tsuchimikado hỏi với vẻ đưa đám: “Vậy, chú- chúng ta còn có thể sống sót trở về chứ?”

Không biết có phải do mất kết nối với trung tâm hay sao mà hệ thống phụ trả lời rất chân thành, nghe trung thực hơn hệ thống chủ nhiều.

[Sau khi tính toán, các bạn có 10% khả năng sống sót trở về.]

[Nguyên nhân cơ bản khiến quá trình dịch chuyển không gian của thực tập sinh xuất hiện lỗi là vì sinh vật trong phó bản này đã cưỡng chế triệu hoán các bạn. Chỉ cần tìm được nguồn gốc triệu hoán cưỡng chế và thực hiện lại nghi thức triệu hoán là được.]

Triệu hoán?

Tỷ lệ sống sót chỉ 10%, ở đây có Digimon hay gì?

(*Quái vật kỹ thuật số sinh sống trong một thế giới song song được hình thành từ mạng truyền thông của Trái đất được gọi là “Thế giới kỹ thuật số”.)

Ngay khi Tsuchimikado tiếp tục cố gắng bức ép nó, hệ thống phụ lại lên tiếng.

[Chú ý, kết nối sắp gián đoạn, đang vào phó bản… Vui lòng chờ đợi.]

[Bởi vì lý do đặc biệt nên phó bản này không có tiền truyện, các thực tập sinh hãy chú ý.]

Trong tích tắc, trời đất bỗng quay cuồng.



Hôm nay là ngày lễ lớn mỗi năm một lần.

Chiếc xe ngựa khắc hoa văn vàng dừng lại trước cửa, người đánh xe cầm roi da hét lên.

Những đôi giày cao gót da cừu gõ lốc cốc trên bậc thang, tiếng bước chân vội vàng và tiếng cọ xát của vải vóc vang trong hội trường ngập tràn hương thơm đắt đỏ. Tiếng lò sưởi cháy lách tách, tiếng cười khúc khích và tiếng xì xào bán tán trải rộng khắp nơi.

Họ mặc lễ phục áo đuôi tôm của quý ông và thắt nơ, trên tay gậy vô cùng uy nghiêm; phụ nữ đội nón nhỏ có viền ren diện những chiếc váy sặc sỡ tung bay che đi phần đuôi rủ xuống phía dưới, hương thơm quyến rũ của cơ thể hòa vào không khí dệt thành từng lớp Hoa hồ điệp.

“Nghe nói hôm nay, có đợt hàng da lông chất lượng tốt về đấy!”

Đám đông đến hội trường đang xì xầm trò chuyện với nhau, cầm quạt lông vũ hoa mỹ che miệng và mũi: “Dồi ôi, buổi hội họp hôm nay còn khá đấy! Hai bữa trước tôi đến thăm khu ổ chuột, cái mùi bốc ra từ cơ thể đám dân đen đó thật không đỡ nổi.”

“Có lông tốt thật ư? Tốt cỡ nào?”

“Thật mà, vốn lô hàng này sẽ được cung cấp cho rạp xiếc chuẩn bị buổi diễn vào ba ngày sau. Nhưng nghe nói trong số đó có mấy món hàng thượng hạng nên giữa chừng bọn họ mới vội chặn ngang, để các ông lớn chọn trước rồi mới đưa đến rạp xiếc.”

Giọng nói kia hơi ngạc nhiên: “Hàng thượng hạng bị hẫng tay trên chẳng lẽ rạp xiếc không có ý kiến gì à?”

Nói xong còn cầm quạt lông vũ lặng lẽ chỉ chỉ xung quanh. Ở các góc vắng của sảnh đấu giá là những người kỳ lạ mặc áo choàng đen và đội mũ phù thủy chóp nhọn.

Bọn họ không lên tiếng, im lặng trong mũ phù thủy và mũ trùm đầu như những bóng ma đang lượn lờ.

“Nào dám có ý kiến gì.” Một người khác vung quạt, tặc lưỡi hai cái: “Tối nay nghe nói vài nhân vật lớn cũng đến dự, ngay cả Hoàng thái tử cũng nhận được tin tức. Thế lực Giáo phái lớn đến đâu cũng phải ôm đùi ông lớn đấy thôi. Nếu không có bọn họ, lễ hội xiếc diễn ra suôn sẻ được hay không cũng còn chưa chắc.”

“Đúng vậy.”

Lập tức có người hùa theo, “Nghe nói đợt hàng này bất kể chất lượng hay da lông, dáng vẻ và ngoại hình đều là hàng hiếm nhất. Mua về làm quần áo mới, hay để nuôi cũng ngon nghẻ phết đấy!”

“Phu nhân nói đúng lắm, được xuất hiện tại buổi đấu giá này ai mà nỡ mang đem làm quần áo chứ. Cũng chỉ có phu nhân bá tước như ngài mới làm được.”

Vị phu nhân được khen khẽ mỉm cười, thu lại vẻ tự mãn trong mắt.

Lời khen lấy lòng này thực sự rất bùi tai, những thứ xuất hiện trong cuộc đấu giá đều là mặt hàng tốt nhất. Chưa nói vấn đề khác, miễn mua được đã đủ đắc ý lắm rồi, ai thèm quan tâm người ta mua về làm gì chứ.

Cả bọn tươi cười giả lả với nhau nhưng trong lòng nghĩ gì thì chẳng ai biết được.

Lúc sau, khi tất cả khách mời tham gia đấu giá đều đến đông đủ, ánh đèn trong hội trường bỗng tối đi. Người chủ trì vén bức màn sân khấu, xuất hiện dưới ngọn đèn duy nhất ở trung tâm.

“Thưa các quý ông quý bà, chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá xiếc thú vị tối nay!”

Gã cầm microphone, giọng điệu dõng dạc: “Còn ba ngày nữa sẽ diễn ra lễ hội hàng năm, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe nói rồi. Chúng tôi đã chuẩn bị gần một trăm loại đồ tế chất lượng xuất sắc cho lễ hội lần này, trong đó… Có hai món hàng không bán quý giá, chắc chắn có thể tái hiện lại sự huy hoàng của buổi lễ hai mươi năm trước!”

Hàng không bán?

Những giọng nói tràn đầy phấn khích vừa rồi còn thảo luận sôi nổi lập tức nguội đi.

Để vớt vát cục diện, người chủ trì vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, tuy không bán nhưng trước lễ hội, các vị đại nhân có thể đấu giá quyền sử dụng hàng không bán trong ba ngày.”

Có người trong hội trường cười nhạo một tiếng, “Dùng nhiều tiền nhiều sức chỉ để mua quyền sử dụng?”

“Xin các vị đừng nóng vội, hay là xem trước rồi đánh giá.”

Người chủ trì lùi về sau, cây gậy dài trong tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc lồng đột nhiên xuất hiện sau lưng gã.

Chiếc lồng rất lớn, phía trên được phủ một tấm vải đỏ, che khuất tầm nhìn tò mò của khán giả.

“Hàng không bán… Gần trăm năm nay, chưa từng xuất hiện trong toàn bộ rạp xiếc…”

Cây gậy nhẹ nhàng móc lên, tấm vải đỏ dày nặng rơi xuống đất. Chàng trai tóc trắng bị trói trong lồng sắt, trên người chỉ mặc một bộ đồng phục tù nhân màu trắng như tuyết. Đôi mắt cậu bị bịt lại bằng vải đen, cổ tay và cổ chân mảnh khảnh bị khóa chặt bằng xích sắt to cỡ miệng chén, bị khóa chặt giữa lồng sắt.

“Wow…”

Tất cả khán giả đều bùng nổ.

“Là mèo!”

“Hóa ra là một chú mèo cực hiếm, bộ lông mới đẹp làm sao!”

“Đúng thế, chẳng những là “mèo”, cậu ta còn có một đôi mắt tuyệt đẹp và quý giá hơn nữa.”

Người chủ trì hài lòng nhìn vẻ mặt kích động của khán giả, cây gậy xoay một vòng, nhẹ nhàng cởi tấm vải đen sau tai của người trong lồng.

Cuối cùng tầm nhìn của Tông Cửu cũng chuyển từ bóng tối sang ánh sáng. Đón lấy ánh sáng mạnh trên sân khấu đấu giá, con ngươi của cậu hiện lên ánh nước phản chiếu. Dưới ánh đèn, cậu có thể thấy rõ diện mạo của những “khán giả” này.

Bọn chúng rõ ràng là động vật, với lớp trang điểm đậm và mặc quần áo của con người.

Bình luận

Truyện đang đọc