TIÊN GIẢ


Viên Minh vừa mới buông sự lo lắng trong lòng xuống lập tức lại mang nó lên, vội vã bò dậy và nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy con gấu đen kia đang từ xa bốn chân như bay ầm ầm lao tới, thân thể to lớn xông tới vùng phụ cận, đột nhiên chuyển hướng, dùng cái lưng rắn chắc của mình đột nhiên đụng vào cây đa.

"Ầm" một tiếng trầm đục!Cây đa già chấn động kịch liệt, thân cây vốn có chút khô héo lập tức nứt ra một khe hở.

Viên Minh bởi vì phát hiện từ sớm, đã liều mạng ôm cứng thân cây, mới không bị đụng rớt, nhưng thấy lỗ hổng bị nứt ra trên thân cây kia, không kềm nổi sự lo lắng.

Sau khi con gấu đen húc một cái, nó lại chạy ra xa, rồi sau đó xông tới lần nữa.

"Két"Còn không đợi nó đụng vào, vết nứt trên thân cây lần nữa lại mở rộng.

"Chống không nổi rồi.

"Viên Minh chau mày, trong một chốc mắt thấy con gấu đen sắp sửa đụng cái cây lần nữa, thân hình liền động, trên nhánh cây nằm ngang của cây đa già bước hai bước, hai chân ra sức nhảy lên một cổ thụ cách đó khoảng bảy tám trượng.

Khoảng cách như thế này, Viên Minh từ trên mặt đất hoàn toàn không thể nhảy qua, nhưng lúc này lại cộng thêm lực đàn hồi của nhánh cây, thân thể nó dường như bay vút lên trời, nhảy qua hướng đối diện.

Trong tiếng gãy đổ của cây đa già sau lưng, cơ thể của nó bay tới điểm chí cao rồi bắt đầu rơi xuống, khoảng cách tới cái cây kia còn một chút nữa mới tới.

Chỉ thấy cánh tay của Viên Minh xòe ra, giống như vượn hái đào, hướng về phía trước chụp một cái.

Trong nháy mắt, trước khi rơi xuống, bàn tay nó chụp được một nhánh cây mọc dài trên thân cổ thụ đối diện, đung đưa giữa trời, một lần nữa nhảy vọt lên, hướng lên thân cây mà phóng qua.

Lúc thấy sắp đáp xuống thân cây, Viên Minh lại không để mình trực tiếp đáp xuống, mà là vươn một cánh tay khác ra, lại một lần nữa chụp một nhánh cây, lại một lần đung đưa, không ngừng nhảy ra xa bảy tám trượng.

Tận đến lúc này, Viên Minh mới cảm giác bản thân thực sự khống chế được bộ cơ thể này.

Nó cứ một lần lại một lần dùng tay đong đưa như vậy, cho đến khi cảm giác cánh tay mỏi nhừ căng cứng, không còn sức lực, mới dừng lại trên một cái cây.


Lúc quay đầu nhìn lại, sớm đã không còn thấy bóng dáng con gấu đen đâu.

Viên Minh chầm chậm thở phào một hơi, cảm giác có chút rã rời, dựa vào thân cây mà ngồi xuống.

Toàn thân nó sớm đã ướt đẫm mồ hôi, loại cảm giác này hết sức kì lạ, giống như tấm da vượn trên người thực sự là từ trên huyết nhục của bản thân mà sinh trưởng ra vậy, ngay cả mồ hôi cũng có thể từ trên tấm da này rịn ra.

Theo tâm trạng dần dần bình tĩnh, Viên Minh nhắm hai mắt lại, ngón tay im lặng phác họa trong hư không trước mặt, bắt đầu vẽ lại con đường bản thân mình phải chạy trở về từ trong trí nhớ.

Mặc dù lúc trước không ngừng vội vã, nó cũng không quên ghi lại dấu hiệu ở những nơi mà nó đã thay đổi phương hướng, bây giờ thì một tấm bản đồ để chạy thoát rất nhanh đã được xây dựng hoàn tất ở trong đầu.

Viên Minh chậm rãi mở mắt ra, trong bụng truyền đến một tiếng ục ục.

Từ lúc nó đến Bích La Động trở về sau, liên tục không được ăn cơm, sau khi trải qua một phen đuổi bắt lúc trước, cuối cùng cũng nhịn không nổi cảm giác bụng đói cồn cào.

Viên Minh nhìn thoáng qua thì thấy mặt trời đã bắt đầu ngã về tây, nó biết khi trời tối, mảnh rừng rậm nguyên thủy này chỉ càng thêm nguy hiểm, nếu trước khi trời tối không tìm được đồ ăn và chỗ trú thân, rất có thể nó không chịu nổi đến sáng mai.

Nghĩ đến đây, Viên Minh chỉ có thể lấy lại tinh thần, đứng dậy.

Nó nghiêng người nhìn về phía xa xa, cẩn thận quan sát xung quanh, sơn lâm trong tầm mắt nhìn như yên tĩnh, nhưng lại có rất nhiều tiếng động nho nhỏ.

Nó thấy một con mãng xà màu xám tro, đang quấn quanh một gốc cây già màu nâu xám chầm chậm nhúc nhích, hoa văn trên da cơ hồ như tiệp màu với những vết nứt nẻ trên thân cây, là một cách ngụy trang gần như hoàn mỹ.

Dưới một mô đất bên kia, một con thú nhỏ có lớp da như cá sấu, từ trong hang thò đầu ra nhìn trái nhìn phải, bị một con chim lớn bay qua làm cho kinh động, lập tức rụt đầu vào hang.

Trong một lùm cỏ dại cách đó không xa đang rung lắc, một con thỏ to béo có bộ lông màu xám từ trong đó phóng ra, đập đập chân rồi phóng về nơi xa.

Viên Minh thấy vậy, lập tức tung người nhảy lên, phóng về hướng con thỏ.

Giữa không trung, tay của nó chụp vào một sợi dây của một gốc cây già, nó hạ thấp cơ thể rồi dùng một cánh tay khác làm tư thế mò trăng dưới biển mò bắt lấy con thỏ lông xám.

Lúc bàn tay của Viên Minh đã mò trúng cái đuôi có bộ lông mềm mại của con thỏ, một cơn kình phong mãnh liệt lại mang theo cát đá bị đánh vỡ nện lên bàn tay của nó.


Chỉ thấy thân thể của con thỏ nhảy lên, như một mũi tên rời cung, sau đó nhảy ra xa ba bốn trượng, vừa đáp xuống liền thay đổi phương hướng, chui vào trong bụi cỏ, mất tăm mất tích.

Viên Minh vẫn còn suy trì tư thế lơ lửng giữa trời, động tác có chút cứng nhắc, trong lòng tràn đầy cay đắng.

Nó phát hiện, bọn thú hoang trong phiến rừng rậm này, không có con nào bình thường cả.

Nó chầm chậm trèo xuống đất, trong lúc đang tính tìm lại mục tiêu khác, sau lưng truyền đến một âm thanh rất nhỏ.

Viên Minh theo bản năng quay đầu lại nhìn, liếc qua khóe mắt, bỗng nhiên nó thấy ở một nơi gần điểm mù của tầm nhìn có một cái bóng màu xanh chui ra.

Nó vội vàng ngừng lại động tác quay đầu mà lập tức nằm sấp xuống.

Cơ hồ cùng lúc đó, một con sói xanh thân cao gần tám thước, bay sượt qua lưng nó, nếu nó không tránh kịp, trong một sát na quay đầu lúc nãy, e rằng đã bị nhào trúng, yết hầu đã bị cắn rồi.

Viên Minh không kịp sợ hãi, đồng thời sử dụng cả chân và tay phóng về phía trước, lập tức sau lưng có tiếng gió bốc lên.

Đội nhiên nó ngừng lại tư thế phóng về phía trước, bất thình lình xoay chuyển thân hình, cánh tay dài của nó đấm thẳng ra phía sau, tư thế giống như tay cầm trường mâu xuất ra một chiêu hồi mã thương vậy.

Trên quyền đầu (nắm đấm, tính dịch cho nó "thừng Việt" nhưng truyện tiên hiệp nên bỏ thêm một ít Đường âm aka Hán Việt cho nó có không khí- Độc Hành Giả) của nó vậy mà cũng mang theo tiếng xé gió, kêu "đùng" một cái, liền đập trúng cái đầu đang há mồm cắn tới của con thanh lang (sói xanh, đã dẫn, - Độc Hành Giả).

"Bịch" một âm thanh trầm đục truyền đến.

Viên Minh chỉ thấy trên quyền đầu truyền đến cơn đau kịch liệt, con thanh lang có cơ thể to lớn kia cũng theo đó mà bay ra ngoài, sau đó đụng vào một cái cây cường tráng, rồi ngã xuống.

Thanh lang vươn mình đứng dậy, trên khóe miệng huyết nhục lẫn lộn, một cái răng sói cũng bị đánh gãy, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ thảm thiết nghẹn ngào, hung tính không giảm một tí ti, nhưng lại không lập tức nhào tới nữa.

Trong lòng Viên Minh lúc này cũng hết sức kinh ngạc, trong đầu nó láng máng có chút kí ức mơ hồ hiện ra, chợt xuất hiện một hình ảnh bản thân mình đang ở một quảng trường bao la tay cầm thương luyện võ.

Cùng xuất hiện với hình ảnh này, trong đầu còn có những thứ lờ mờ không cách nào xua đi được.


Trong lòng Viên Minh biết rằng lúc này không phải là lúc suy nghĩ những thứ này, vội vàng lắc đầu, áp chế toàn bộ những suy nghĩ này lại, tập trung nhìn về phía trước.

Chỉ thấy bên cạnh con thanh lang kia, lại có thêm một con còn bự hơn một chút không biết đi theo từ lúc nào.

Hai gia hỏa này phân ra trái phải, bao vây hai bên sườn của Viên Minh.

Một quyền lúc trước của nó đúng là bất ngờ, lực lượng xuất ra nó nghĩ đã gấp đôi khả năng xuất lực của mình, nhưng dù là vậy, vẫn như cũ không cách nào làm trọng thương thanh lang.

"Đánh không lại, chỉ có thể chạy.

" Trong lòng Viên Minh lập tức ra quyết định.

Lúc này, hai con thanh lang đồng loạt gia tốc, một trái một phải xông về phía nó.

Viên Minh vội vàng bỏ chạy, liếc nhanh hai bên trái phải, lại phát hiện hai con thanh lang vậy mà vẫn duy trì tốc độ như nhau, không phân ra trước sau, hiển nhiên là tính tiến công cùng lúc, khiến nó chỉ có thể lo cái này mất cái kia, đỡ được con này thì bị con kia đớp.

Tốc độ của nó vốn không bằng thanh lang, con đường hai bên cũng đều bị phong tỏa, lúc này coi như là muốn phóng lên cây một lần nữa, cũng không kịp.

Lúc này, Hai bên vành tai của Viên Minh, tiếng gió bỗng nhiên bốc lên, hai con thanh lang đồng thời đánh úp.

Nó không chần chờ chút nào, lại đột nhiên dừng lại, eo lưng lập tức vặn sang bên phải, làm ra vẻ muốn vung quyền đánh vào con thanh lang đang bị thương.

Con thanh lang thấy vậy, trở nên sợ hãi, lui lại theo bản năng.

Chính là đoạn trì hoãn trong khoảnh khắc này, cho Viên Minh một cơ hội, thân hình nó xoay chuyển, một lần nữa quay lại, quyền đầu vốn là sẽ nện vào con thanh lang bị thương biến thành chỏ, mạnh mẽ nện vào con thanh lang phía bên trái.

"Bịch" một tiếng, con thanh lang bị cùi chỏ của Viên Minh mạnh mẽ thúc vào ngã bay ra ngoài.

Nhưng cơ hồ cũng ngay lúc này, con thanh lang bên phải cắn vào vai của Viên Minh.

Răng sói sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt, mang đến sự đau đớn kịch liệt, khiến Viên Minh phải hít một hơi khí lạnh, chụp vào đám lông trên lưng của con sói xanh ra sức ném về phía trước.

Con thanh lang bởi vì bị gãy một cái răng, nên không cách nào ngoạm chặt, bị nó ném qua vai, từ trên vai bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất.

Thừa dịp khoảng thời gian này, Viên Minh lập tức phóng nhanh về phía một cổ thụ cao to, dùng cả tay chân, hai ba hơi đã leo lên trên.


Con thanh lang bị một đòn thúc cùi chỏ của nó, phóng theo truy kích, nhưng lại cắn vào khoảng không, không thể ngăn cản Viên Minh.

Viên Minh leo một mạch lên đến nhánh cây gần ngọn mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, thì thấy hai con thanh lang đã bao vây dưới gốc cây.

Con thanh lang bị nó đánh gãy răng lại bị nó ném một cái, khóe miệng đang chảy máu, trông có chút nhếch nhác, mà gia hỏa bị nó thúc cùi chỏ lại hoàn toàn không có một chút bị thương gì, cặp mắt đỏ bừng đang nhìn nó chòng chọc.

Viên Minh thấy hai con sói này không biến thái đến độ có thể leo cây, thì mới yên tâm một chút, rãnh rỗi nhìn lại vai của mình, phát hiện chỗ đó có 3 cái lỗ máu, máu tươi ứa ra ồ ồ.

Nó hơi co duỗi cơ vai, lập tức đau đến nhe rang trợn mắt.

Con sói xanh phía dưới đi vòng vòng quanh cây nhìn chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, trong miệng tru lên một tiếng "Hú hú".

Âm thanh này vang vọng trong sơn lâm, truyền đến phương xa.

Viên Minh lập tức ý thước được, gia hỏa này muốn gọi chi viện, xem ra cho dù trong sơn lâm cổ quái Thập Vạn Đại Sơn này, loại dã thú như sói này, cũng duy trì thói quen quần cư như cũ.

"Không thể dừng lại ở đây nữa rồi, một khi bị bầy sói bao vây, thì càng chạy không thoát.

"Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh bứt xuống một sợi dây mây bên cạnh nhánh cây đang đứng, quấn hai vòng qua đầu vai của mình, một lần nữa sử dụng kĩ năng đu dây của mình, phóng đi giữa mấy cổ thụ.

Hai con thanh lang kia thấy vậy, liền không bỏ qua mà phóng theo ở dưới đất.

Không giống như con gấu đen có cơ thể nặng nề, tính nhẫn nại và kiên trì của thanh lang đều mạnh hơn, sẽ không buông tha miếng thịt đã dâng trước miệng này đào tẩu.

Bất kể Viên Minh bay nhảy thế nào, bọn chúng vẫn bám chặt theo sau, còn thường phát ra tiếng sói tru, báo cáo vị trí cho đồng bọn.

Viên Minh không dám dừng lại nghỉ, nó đã thấy vài chỗ trong sơn lâm có từng bóng dáng chớp động, nhưng bị thương chảy máu cùng với đã lâu không có gì vào bụng, đã khiến cơ thể này của nó sắp đạt đến cực hạn.

Tầm mắt của nó bắt đầu có chút hoa lên, cho dù cơn đau trên vai cũng không cách nào kích thích được nó, khiến nó duy trì sự tỉnh táo.

Bóng cây phía trước bắt đầu mờ dần, hai cánh tay khó nhịn được sự nhức mỏi, lúc chụp mấy dây mây có vài lần xém trượt tay, có lẽ lần nhảy tiếp theo nó sẽ rơi xuống đất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc