TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Thấy Hoa Diễm Vũ bay nhanh tới, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nhìn tư thế của nàng ta thì tựa hồ muốn bắt mình. Tìm đúng thời cơ, đúng lúc Hoa Diễm Vũ tiếp cận mình, Kim Phi Dao nhanh chóng lui ra sau khiến nàng ta bắt hụt.

Thấy mình bắt hụt, Hoa Diễm Vũ nhíu mày, đang định nói gì đó với Kim Phi Dao thì công kích của Mạc Ngữ Trúc đã đuổi tới. Cây trúc dài sắc bén vụt qua, kéo theo tiếng động như lôi minh, trong đó còn xuất hiện cả lôi điện màu tím.

“Mạc Ngữ Trúc, ngươi đã đạt tới tu vi Kết Đan kỳ!” Thấy lôi điện lóe lên, Hoa Diễm Vũ kinh sợ.

Đây chính là quyết đấu giữa các cao thủ, kẻ yếu vẫn nên trốn ra xa, cho nên kẻ yếu Kim Phi Dao nhanh chóng núp đi.

Hoa Diễm Vũ lui vài bước, lụa đỏ trong tay đột nhiên bay lên, lao thẳng tới Kim Phi Dao, miệng thì nói lớn: “Đạo hữu, ta tới giúp ngươi một tay.”

“Giúp cái gì mà giúp? Ta chưa từng nói chuyện này nha.” Kim Phi Dao trợn mắt nhìn nàng ta, sao người này lại ác độc như thế, lại muốn bắt nàng làm khiên chắn.

Trong lúc đó, tiếng truyền âm của Hoa Diễm Vũ cũng tới, “Đạo hữu, hiện tại là thời khắc tồn vong của Nam Sơn giới, để làm cho những tu sĩ Nam Sơn giới kia tin tưởng, ta chỉ có thể hy sinh ngươi.”

“Ngươi điên à, sao ngươi không tự hy sinh mình ý?” Kim Phi Dao lúc này mới hiểu ra, nàng ta muốn giao nàng cho Mạc Ngữ Trúc giết chết, làm cho đám tu sĩ còn đang hoài nghi kia tận mắt nhìn thấy Mạc Ngữ Trúc giết tu sĩ Nam Sơn giới.

Lại muốn tính kế ta? Kim Phi Dao giận dữ, quá xem thường người khác rồi, ngươi bảo hy sinh thì ta sẽ hy sinh sao? Nàng bắt lấy dải lụa đỏ đang bay tới, Minh hỏa trong tay trào ra, liền đốt dọc theo dải lụa. Tay trái đang rảnh rỗi cũng bắn ra, một chuỗi minh quang bong bóng bay ra, thổi tới Hoa Diễm Vũ.

Thấy Kim Phi Dao phản kháng, trong khi thanh trúc của Mạc Ngữ Trúc đã vút tới, Hoa Diễm Vũ đành phải lấy một bông hoa phía dưới, hướng hư không vẽ một quang hoàn. Một quang thuẫn màu đỏ xuất hiện phía trước nàng, cánh hoa bay đầy trời, vô cùng đẹp mắt. Quang thuẫn vừa hiện ra, cây trúc của Mạc Ngữ Trúc đã tới, mang theo lôi điện nên lên quang thuẫn.

Ầm một tiếng, bông hoa không chịu nổi lực đánh, trực tiếp dập nát, quang thuẫn cũng hóa thành hư vô. Uy lực của cây trúc không nhỏ, tiếp tục nện lên người Hoa Diễm Vũ, nàng kêu thảm một tiếng, tử lôi chớp động trên người làm rách nát quần áo, da thịt cũng bị cháy đen mấy chỗ. Minh hỏa mà nàng vốn cho rằng không có nhiều lực sát thương lắm của Kim Phi Dao cũng theo dải lụa tiến tới, thiêu đốt thân thể nàng.

Nơi bị Minh hỏa thiêu đốt lạnh như băng, đau tới xương cốt. Hoa Diễm Vũ chịu đồng thời hai công kích nặng, kêu thảm thiết không ngừng. Mà cây trúc của Mạc Ngữ Trúc vẫn không ngừng quất tới, Minh hỏa còn chưa thiêu đốt hết một lượt thì Hoa Diễm Vũ đã bị quất hơn mười roi, sau đó mặt bị cháy đen, ngay cả nguyên thần cũng bị đánh cho tan nát.

Kim Phi Dao nhìn thấy cảnh đó thì lập tức thu hồi Minh hỏa, nhanh chóng tụ minh quang bong bóng thành một cái bong bóng lớn, bao quanh toàn thân, nhảy ra khỏi nổi thạch. Ngay lúc nàng nhảy xuống, cây trúc của Mạc Ngữ Trúc cũng đuổi tới, bốp một tiếng đánh vỡ minh quang bong bóng, sướt qua vai Kim Phi Dao.

“Nguy hiểm thật.” Kim Phi Dao kinh hô, vội vàng gọi minh quang bong bóng lại, bao toàn thân, lao xuống thác nước.

Mạc Ngữ Trúc nhìn nữ tu sĩ có chút quen mắt nhảy xuống thác nước tự sát, cũng không đuổi theo, nơi này còn rất nhiều tu sĩ Nam Sơn giới cần hắn giải quyết.

Một màn này khiến tu sĩ Nam Sơn giới trợn mắt há mồm, Hoa Diễm Vũ cứ thế bị giết, tác phong này tựa hồ không tương xứng với danh tiếng ngày thường của Hư Thanh các. Có vài tu sĩ cơ trí đã tin lời Hoa Diễm Vũ nói, mồ hôi lạnh đầy lưng. Nếu như là tu sĩ tu vi tương đương thì còn có khả năng thắng, nhưng gặp phải người Hư Thanh các thì căn bản là không có nửa phân. Hoa Diễm Vũ lợi hại như vậy mà cũng chỉ vài roi trúc là chết.

Để giữ mạng, có vài tu sĩ bỏ lại trận chiến dang dở, liều mạng vọt vào trong thạch đạo, nghĩ rằng chỉ cần trốn vào trong thạch đạo có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Mạc Ngữ Trúc và tu sĩ Tiêu Thái giới cũng không đuổi theo mà tử thủ truyền tống trận. Chỉ cần bọn họ muốn rời khỏi Dung Thiên thạch thì đều phải tới cái truyền tống trận này, trừ phi muốn chết trong Dung Thiên thạch hoặc là học theo nữ tu sĩ kia, nhảy vào trong thác nước tìm tử lộ.

Kim Phi Dao rơi xuống thác nước, lập tức bị dòng nước mãnh liệt vùi lấp, lực đạo cường đại đánh vào làm nàng hôn mê tại trận. Tuy nàng mất ý thức nhưng minh quang bong bóng là do thần thức khống chế, lại co giãn đàn hồi rất tốt nên không bị áp lực cường đại đánh vỡ. Minh quang bong bóng cứ thế bao bọc lấy Kim Phi Dao, bị nước sông cuốn đi phăng phăng, lập tức mất dạng.

Không biết ngất xỉu bao lâu, Kim Phi Dao rốt cục tỉnh lại. Nàng ngồi dậy, lắc lắc đầu để mình thanh tỉnh một chút. Bốn phía tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, nàng lấy tay sờ sờ, biết mình đang ở trong minh quang bong bóng, bên tai vẫn còn cảm giác áp bách, kêu lên ong ong.

Kim Phi Dao lấy dạ quang thạch trong túi trữ vật ra, xung quanh liền sáng lên, lúc này nàng mới phát hiện mình đang ở dưới nước, xem ra là bị nước cuốn đi, không biết là mạch nước ngầm này thông đi đâu nữa. Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hô hấp cũng phi thường khó chịu, lúc này mới biết không khí trong minh quang bong bóng đã không đủ dùng.

Phát hiện này khiến nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, nếu không có không khí thì không phải chết ngộp sao?

Trong hoảng loạn, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ ra trong Cảnh Thiên huyễn bồn có không khí, vội vàng lấy Cảnh Thiên huyễn bồn ra rồi vèo một cái tiến vào trong đó. Không khí tươi mới lập tức ập vào mặt, nàng quỳ rạp dưới đất hít thở hồng hộc một lúc mới hòa hoãn lại. Sau đó, một hương thơm bay tới mũi, Kim Phi Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở phía xa xa, phía trước tiểu lâu, Mập Mạp, Đại Nữu và Niệm Khê ngồi quây quần, dưới mông là linh thạch sáng long lanh, trên tay còn cầm đũa, đang nhàn nhã tự đắc nướng thịt.

“Các ngươi… lũ vô ơn các ngươi…” Kim Phi Dao chỉ vào bọn họ, tức giận đến nỗi nói không ra lời. Bản thân thì liều mạng bên ngoài, vừa rồi sinh tử còn không rõ, đám gia hỏa này lại ở trong Cảnh Thiên huyễn bồn mà nướng thịt.

Mập Mạp ngẩng đầu nhìn nàng, Kim Phi Dao còn hy vọng nó vừa mới trải qua việc đả kích, hiện tại có thể có chút áy náy, ai dè Mập Mạp lại trừng mắt, kêu lên hai tiếng với Kim Phi Dao.

“Ộp ộp?”

“Phi, đám hỗn đản các ngươi, chỉ quan tâm đến chuyện bên ngoài có an toàn không, sao không quan tâm chút nào tới sinh tử của ta? Ăn, cho các ngươi ăn, sau này ta chỉ làm thịt ếch Bàn Vân cho các ngươi ăn, ăn chết các ngươi.” Kim Phi Dao tức giận muốn hộc máu, Mập Mạp đã khôi phục bản tính, thấy nàng tiến vào thì lên tiếng nhắc nhở, tình huống bên ngoài không rõ, tất cả mọi người đều vào đây, nếu xảy ra chuyện gì thì ai cũng không có đường ra, bảo nàng mau ra coi chừng.

Mắng xong, Kim Phi Dao cũng tỉnh táo lại, đám kia không đáng tin cậy, bên trong ám hà có gì còn không rõ, nàng phải ra ngoài coi chừng, nhưng bên ngoài lại không có dưỡng khí, phải làm thế nào mới đưa không khí ra ngoài được?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định làm một cái minh quang bong bóng thật to ở trong này, sau đó mang ra ngoài, khi cái bong bóng ngoài kia dùng hết không khí thì sẽ thu lại, cứ luân phiên như vậy hẳn là có thể duy trì đến lúc tìm được xuất khẩu.

Nàng nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt chúng nó, gió cuốn mây tan ăn hết sạch bàn thịt nướng, sau đó mới làm một cái minh quang bong bóng rồi đi ra ngoài. Thành công đổi minh quang bong bóng, cứ thế để dòng nước cuốn đi.

Một mình Kim Phi Dao lẳng lặng ngồi trong minh quang bong bóng, mặc cho nước sông đưa mình đi, bấm ngón tay tính toán, cho tới hôm nay là nàng đã vào trong Dung Thiên thạch được hơn một tháng. Không biết những tu sĩ Nam Sơn giới bị vây trong Dung Thiên thạch thế nào rồi, không biết Hùng Thiên Khôn có trốn ra được không hay là đã sớm chết rồi.

Di chuyển trong nước hai ngày, dòng nước đột nhiên hòa dịu hẳn đi, càng ngày càng chậm. Bên trong thủy đạo tối đen đã bắt đầu có chút ánh sáng từ bên trên rọi xuống, bên trên hẳn chính là cửa ra. Nhân lúc thế nước hòa dịu, Kim Phi Dao nhanh chóng đẩy minh quang bong bóng hướng tới chỗ có ánh sáng, tới đó nàng thấy phía trước cũng có thủy đạo, nếu nàng không kịp xông lên thì sẽ bị cuốn vào đó.

Ào ào, minh quang bong bóng nổi lên mặt nước, ánh mặt trời chiếu rọi lên minh quang bong bóng. Thu bong bóng lại, Kim Phi Dao vọt lên khỏi mặt nước, đánh giá bốn phía.

Đây là một cái hồ khoảng mười mẫu nằm trong một ốc đảo, bên hồ có cỏ xanh, còn có hai, ba mươi gốc cây khỏa sa. Lúc nàng trồi lên trên mặt nước đã dọa đám sa thú sợ tới mức rúc cả vào cát.

Nàng thả thần thức ra, không phát hiện chung quanh ốc đảo không có tu sĩ hay yêu thú to lớn nào, nơi này vô cùng an toàn.

Tuy vẫn chưa ra khỏi sa mạc nhưng cuối cùng cũng là sống sót ra khỏi Dung Thiên thạch, Kim Phi Dao thởi dài nhẹ nhõm, dẫm lên mặt nước, đạp vào bờ. Ngồi xuống mặt cỏ bên bờ hồ, Kim Phi Dao hưởng thụ ánh nắng ấm áp, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Đến lúc này Kim Phi Dao vẫn không rõ Nam Sơn giới và Tiêu Thái giới rốt cục có chuyện gì. Quên đi, bọn họ muốn làm gì thì mặc, dù sao cũng đã quyết định sau chuyến này sẽ rời khỏi Toàn Tiên môn, vừa vặn nhân cơ hội chạy lấy người, nhưng dù sao cũng phải đi một chuyến tới Lạc Hà đã..

Đến đó tầm bảo trước, sau đó tới một địa giới khác tu luyện. Nàng cũng không cần chuẩn bị gì cả, cứ dùng minh quang bong bóng mà đi, không khí dùng thoải mái, người không dính nước mà còn có thể phòng ngự nguy hiểm, thật tiện lợi.

Nghĩ hết đường lui, Kim Phi Dao định bụng tĩnh dưỡng ở đây hai ngày, sau đó sẽ tìm phương hướng Lạc Tiên thành, lặng lẽ trở về. Vừa nằm xuống định phơi nắng một chút thì thần thức lại phát hiện có một người đang cấp tốc bay về phía ốc đảo, nàng vội vàng đứng lên, nhìn chằm chằm hướng có người tới, không biết là địch hay là bạn.

Bình luận

Truyện đang đọc