TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Sư huynh, chúng ta đã đuổi theo nàng bảy ngày rồi mà tốc độ của nàng chưa hề giảm đi. Đây rốt cục là độn pháp gì mà có thể duy trì thời gian dài như vậy?”

“Ta cũng không biết, tuy nhiên ta đã hết bổ linh đan rồi, có đuổi tiếp cũng sẽ bị mất dấu.”

Tu sĩ Tiêu Thái giới vô cùng tức giận, bọn họ toàn lực đuổi bắt Kim Phi Dao đã nhiều ngày, lúc trước còn có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, hiện tai thì chỉ thấy một điểm màu lam. Vốn nghĩ rằng độn thuật nhiều nhất chỉ duy trì được một ngày, sẽ vì hết đan dược và linh thạch, linh lực khô kiệt mà biến mất, do đó bọn họ mới đuổi theo. Hiện tại thì hay rồi, tốc độ của Kim Phi Dao không hề giảm, vẫn nhanh vùn vụt như trước, mà dùng hết đan dược và linh thạch lại là bọn hắn.

Mấy chục người đuổi theo phía sau chỉ còn lại bốn gã đệ tử của Nguyên Dương tiên giả và Bạch Giản Trúc, những người khác đều thấy không đuổi được nên đã chạy lấy người, chỉ có nă người này là nhất định không tha, cứ lẽo đẽo theo sau.

Năm người, bao gồm cả Bạch Giản Trúc, đều rất kỳ quái không biết rốt cục Kim Phi Dao dùng loại độn thuật gì mà đã bảy ngày linh lực vẫn không khô kiệt, chẳng lẽ trên người nàng có thứ nghịch thiên gì đó bổ linh lực? Bổ linh đan của Bạch Giản Trúc đã hết, hiện tại đang dùng linh thạch trung phẩm bổ sung linh lực. Hắn cũng chỉ có tổng cộng gần mười viên linh thạch trung phẩm, lần trước đã bị Kim Phi Dao lấy mất năm viên, hiện tại hàng trữ cũng không nhiều lắm.

Trên người những người này cũng không ít linh thạch hạ phẩm, nhưng từ trước tới giờ vẫn hấp thu từng viên một, đó đã thành tư tưởng cố định, hoàn toàn không nghĩ tới Kim Phi Dao lại một lần dùng hết mười viên. Linh lực do linh thạch hạ phẩm bổ sung rất ít, lúc này bọn họ đều không nhớ ra để dùng, bình thường chỉ đến khi thật sự không còn có gì để bổ linh thì mới nhớ tới linh thạch hạ phẩm.

Kim Phi Dao ở tiền phương cũng không chịu nổi, nàng coi bổ linh đan như đường mà ăn, linh thạch cũng như không đáng tiền mà hâp thu khiến cho trong thân thể bị hao tổn nghiêm trọng.

Dục tốc bất đạt, cái gì cũng vậy, hấp thu linh lực cũng thế. Bất kể dùng đan dược hay linh thạch cũng phải chậm rãi hấp thu, hóa thành tự thân linh lực và tu vi. Đối với loại hành vi hấp dùng ngay thế này, thân thể chính là vật chuyển trung gian, rất có hại. Kể cả thân thể Kim Phi Dao có cứng rắn cũng bj vô số linh thạch ép buộc không chịu nổi.

Bản thân rốt cục đã dùng hết bao nhiêu linh thạch, nàng đã không nhớ nổi, chỉ biết một túi linh thạch đầy tràn trên người đã hết từ mấy ngày trước, còn linh thạch đang dùng là do Đại Nữu bổ sung lần thứ mười mấy rồi. Phía sau còn có người đuổi bắt, sa mạc thì bay mãi không hết, Kim Phi Dao cảm thấy sắp không trụ nổi.

Đúng lúc này, bốn gã đệ tử của Nguyên Dương tiên giả đã bỏ cuộc. Bọn họ có đuổi tiếp cũng vô dụng, kể cả có đuổi kịp cũng không có linh lực để dùng pháp thuật. Nếu lúc này mà gặp phải tu sĩ Nam Sơn giới thì đúng là cực xui, càng không nói tới Bạch Giản Trúc vẫn đang theo phía sau cũng khiến người ta lo lắng vạn phần.

Bốn người dừng lại, cảnh giác nhìn Bạch Giản Trúc lướt qua bọn họ, vẫn đuổi theo Kim Phi Dao như trước. Nhìn bọn họ bay mất dạng, một gã tu sĩ khó hiểu hỏi: “Chỉ sợ là thảm án diệt môn đi, đuổi như vậy vẫn còn lưu luyến không rời, thật là nhẫn nại.”

“Sư đệ, ngươi nhầm rồi. Chắc chắn không phải là ân oán do giết người, ta đoán tám phần là do tình cảm. Khẳng định là nữ tu sĩ kia và hắn đã từng đính thân, sau đó ngại điều kiện của hắn không tốt nên hủy hôn, vì thế hắn mới hận thành như vậy.” Một tu sĩ lớn tuổi hơn lắc đầu phản bác.

Tên tu sĩ kia không tin, hỏi ngược lại: “Sư huynh, không có nhiều người tu vi Trúc Cơ kỳ có thể so sánh được với người Hư Thanh các, không tranh nhau sứt đầu mẻ trán là tốt rồi, còn có thể hủy hôn nữa sao?”

Sư huynh hắn khinh thường nói: “Tình cảm làm sao nói được, nếu người ta không thích hắn thì biết làm sao? Những người này tâm cao khí ngạo, chắc chắn không chịu nổi cục tức này, tự nhiên là hận thấu xương.”

“Vẫn là sư huynh nói có lý, có thể nữ nhân này thích những tên tiểu bạch kiểm tu vi thấp nhưng ngoại hình đẹp nên mới đắc tội người Hư Thanh các.” Bốn người cao hứng nói, việc người lợi hại hơn mình chịu ấm ức đúng là khiến người ta cao hứng.

“Đi thôi, đã đuổi bảy ngày rồi, cũng có thể báo cáo công tác với sư phụ.”

“Đuổi theo bảy ngày cũng không bắt được người về, chỉ sợ không giao được.”

“Vậy ngươi tiếp tục đuổi đi, chúng ta về trước chờ ngươi đưa người về.”

“Đừng, đợi ta với, ta về cùng các ngươi.”

Bốn người vội vàng quay về, Tiêu Thái giới vẫn còn kế hoạch lớn hơn chờ bọn họ đi làm, ưu việt nhiều không kể xiết, không cần phải lãng phí thời gian ở đây. Giờ đang là lúc cần dùng người, trở về nhiều nhất cũng chỉ bị sư phụ mắng vài câu thôi.

Kim Phi Dao phờ phạc ỉu xìu khi thấy bốn gã tu sĩ đã đi, chỉ còn Bạch Giản Trúc vẫn còn theo sau. Nàng hết chỗ nói rồi, sao cứ phải xen vào việc người khác? Rốt cục người này muốn thế nào?

Thật ra Bạch Giản Trúc cũng sắp hết sạch linh lực, chỉ là có chút bất nhẫn, không cam tâm, lại đuổi theo nửa ngày, cuối cùng cũng không có cách nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Kim Phi Dao biến mất nơi chân trời.

Rốt cục phát hiện phía sau không có người, Kim Phi Dao cao hứng vạn phần, thành công thoát khỏi tu sĩ Tiêu Thái giới và tên Bạch Giản Trúc thần kinh, tinh thần nàng cũng khá lên. Nhưng nàng vẫn không dám dừng lại, ai biết những người này có đuổi theo nữa hay không. Lại dùng Minh hỏa độn thêm nửa ngày, cuối cùng Kim Phi Dao cũng không chịu nổi, lao xuống mặt sa mạc.

Nằm vật ra trên cát nhìn bầu trời đầy sao, Kim Phi Dao cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay cả ngón tay cũng không nâng lên được. Cứ nằm như thế đến tận hừng đông, nàng giãy dụa đứng lên, khẽ động đậy, các đốt ngón tay và cơ bắp giống như bị kim châm, đau đớn vô cùng.

Hiện tại không cần dùng Minh hỏa độn, Kim Phi Dao lấy phi thảm ra ngồi lên. Chậm rãi rót linh lực vào phi thảm, phi thảm bay là là cách mặt đất một trượng. Nàng lười biếng nằm sấp xuống, đem thần thức tiến nhập vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn, muốn xem tình huống của Hùng Thiên Khôn một chút.

Vào trong liền thấy Niệm Khê đang ngồi một mình trên mái nhà, lại ngây ngây dại dại, Mập Mạp đang ngủ trên mặt linh thạch, nước miếng chảy ròng ròng, mà Đại Nữu thì không biết đang nấu cái gì, tập trung tinh thần đảo đảo nguấy nguấy.

“Đại Nữu, người mấy hôm trước ta ném vào đâu?” Kim Phi Dao vội vã muốn xem tình huống của Hùng Thiên Khôn, nếu người chết trong Cảnh Thiên huyễn bồn thì quá không hay ho.

Đại Nữu ngẩng đầu nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Kim Phi Dao mới hiểu ra đây là loại pháp thuật chỉ nghe thấy thanh âm mà không thấy người, vì thế nó cầm cái muôi gỗ chỉ chỉ vào trong lâu rồi lại tiếp tục vùi đầu nấu nướng.

Thần thức Kim Phi Dao tiến vào trong lâu, phát hiện Hùng Thiên Khôn đang ngủ trên giường trong phòng mình. Đại Nữu chăm sóc hắn rất tốt, vết máu trên người đã được lau sạch sẽ, quần áo rách nát đã được thay ra, mặc vào một bộ nữ trang dự phòng của Kim Phi Dao. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, trên môi không có huyết sắc, tuy thế nhìn vẫn cực kỳ đẹp, giống như một mỹ nhân đang say ngủ vậy.

Tuy Hùng Thiên Khôn không nhúc nhích nhưng hô hấp vững vàng. Kim Phi Dao dùng thần thức kiểm tra thân thể hắn, cơ thể nàng trên phi thảm không nhịn được lắc lắc đầu. Hơn ba mươi miệng vết thương, xương cốt toàn thân bị chặt đứt hai mươi chỗ, linh lực không thể lưu động, ngưng kết lại một chỗ, thập phần nguy hiểm.

Lúc trước, khi nàng lấy linh thạch trung phẩm ra dùng đã thuận tay ném vài viên đan dược tam phẩm, tứ phẩm vào Cảnh Thiên huyễn bồn để Đại Nữu cho Hùng Thiên Khôn ăn, nhưng do Đại Nữu và Mập Mạp đều không biết chữa thương nên đến giờ xương cốt của Hùng Thiên Khôn vẫn chưa được nối lại, đan dược cũng là bón vào miệng cho tự tan ra.

Như vậy không được, chỉ có bên ngoài nhìn khỏe thì có ích lợi gì? Linh lực ngưng kết, nếu không thể để chúng nó lưu thông thì rất có thể sẽ phá hỏng kinh mạch, đến lúc đó một thân tu vi của Hùng Thiên Khôn sẽ bị phế.

Muốn chữa thương thì chân thân phải tiến vào, Kim Phi Dao lại lo lắng, không muốn để Cảnh Thiên huyễn bồn ở bên ngoài, cuối cùng không có cách nào, nàng chỉ có thể mang Hùng Thiên Khôn ra ngoài, đặt lên phi thảm, lại gọi Mập Mạp dậy để nó ra ngoài cảnh giới.

“Ộp…” Mập Mạp không tình nguyện đi ra, ngồi trên phi thảm lười biếng ngáp. Nhìn bộ dáng nó, Kim Phi Dao nhịn đau đá cho nó mấy cái, rồi ném cái ô sang, bảo nó che nắng cho Hùng Thiên Khôn.

“Ngươi không làm việc cho tốt, ta sẽ ném ngươi đi, để cho Nguyên Dương tiên giả ăn ngươi.” Kim Phi Dao sợ Mập Mạp lười biếng liền hù dọa nó.

“Miễn!” Mập Mạp khinh thường hừ một tiếng, dọa trẻ con sao? Hiện tại nó đã có thể linh hoạt dùng từ này, mỗi lần dùng đều có thể biểu đạt rất sống động sự khinh thường, khiến Kim Phi Dao tức giận đến chết khiếp.

Không thèm vô nghĩa với nó, Kim Phi Dao bắt đầu chữa thương cho Hùng Thiên Khôn. Trước tiên, nàng dùng linh lực giải phóng dược lực của đống đan dược trong bụng Hùng Thiên Khôn, dẫn dắt dịch linh đan và thân thể hắn để những đan dịch đó có thể hoàn toàn được hấp thu. Sau đó, nàng bắt đầu nối xương cho Hùng Thiên Khôn.

Kim Phi Dao chưa từng học y thuật, chỉ dựa vào kinh nghiệm mấy lần tự nối xương cho mình, những lúc đó cứ ép buộc nối cũng không sao, có nối sai cũng là do mình, đánh gãy đi nối lại là xong. Nhưng hiện tại là giúp Hùng Thiên Khôn nối xương, nếu nối sai, chờ lúc hắn tỉnh lại vẹo vọ thì đúng là ngượng ngùng, dù sao cũng không thể đánh gãy xương hắn lần nữa rồi nối lại được.

Do có lo lắng này, Kim Phi Dao không dám qua loa như trước, dè dặt cẩn trọng nối xương cho Hùng Thiên Khôn. Động đậy một cái, nàng liền đau đến mồ hôi lạnh đầy mặt, tác dụng phụ của việc hấp thu linh lực cũng quá lớn.

Nàng dùng thần thức đảo qua xương cốt toàn thân Hùng Thiên Khôn, sau đó chọn đoạn xương đùi trước tiên, vì xương đùi to, chung quanh lại không có bất kỳ loại xương nào khác. Hai tay đặt lên, liền đem thần thức và linh lực tập trung vào.

Nối xương rất đơn giản, chỉ cần dùng thần thức di chuyển những đoạn xương gãy, sửa sang lại cho đúng chỗ, sau đó dùng linh lực nối chúng lại. Khống chế tốt độ mạnh yếu của linh lực sẽ giúp xương nối liền với nhau, sau phối hợp với đan dược tĩnh dưỡng, chưa tới một tháng là xương gãy có thể nối thành công, giống như lúc ban đầu. Hơn nữa, chỗ linh lực dùng để nối xương cũng có thể bị xương cốt hấp thu hết, sẽ không có ảnh hưởng gì.

Xương Hùng Thiên Khôn bị gãy rất nhiều chỗ, có những chỗ xương gãy thành từng miếng như hạt gạo, loại hoạt động cần độ tập trung cao thế này khiến Kim Phi Dao mệt muốn chết, phải dùng năm, bảy ngày mới nối được hết tất cả xương gãy.

Mà chỗ linh lực bị bế tắc cũng bởi vì đan dược được Kim Phi Dao hóa giải, phát huy dược hiệu mà bắt đầu chậm rãi vận hành. Chỉ cần kinh mạch thông suốt thì tu vi của hắn sẽ được bảo vệ.

Những vết thương trên người hắn thì Kim Phi Dao để cho Đại Nữu băng bó. Trình độ băng bó vết thương của Kim Phi Dao tệ đến cực điểm, còn không bằng một con ếch, thế nhưng lại không muốn học nó.

Bình luận

Truyện đang đọc